Hạt mầm xanh là Điền Lâm tự bạo ngưng tụ ra thực giáp, cũng chính là một nguyên nhân để năm đó Kinh Nam Tử tha mạng cho Điền Lâm. Thực giáp này cỡ nắm tay, toát ra mùi máu nhè nhẹ, có nhiều mạch lạc ẩn hiện bên trong, chớp lóe ánh sáng lúc tối lúc sáng. Cầm thực giáp, thần thức của Tô Minh xâm nhập vào trong. Một lúc sau thực giáp trong tay hắn tỏa ra ánh sáng chói lòa, ánh sáng chiếu rọi xung quanh. Mắt Tô Minh chợt lóe, lùi ra một bước, quăng thực giáp xuống đất.
*Àm!*
Đất rung núi chuyển chấn động khiến thiên thạch run theo, một cây to cỡ vài người vòng quanh xuất hiện trước mặt Tô Minh, thật nhiều rễ cây chia nhánh ra, mau chóng chui vào dưới đất, như là mọc rễ. Vô số nhánh cây rậm rạp sinh trưởng, trong chớp mắt biến thành một cây to hơn mười mét.
Xích Hỏa Hầu đứng một bên mắt lóe sáng, cẩn thận nhìn cái cây, không nói lời nào. Hạc trọc lông thì trợn trừng mắt, lòng bỗng rất hối hận, thầm nhủ cái thứ cắn một miếng không ngon chút nào sao có thể biến thành một cây đại thụ được chứ.
Tô Minh giơ tay phải ấn vào thân cây, khi tay phải hắn đụng vào thì thần thức, ý hồn bộc phát gấp mấy lần, dường như hắn dung hợp cùng cây, bản thân cây có thần thức trở thành cảm ứng của Tô Minh.
Tô Minh nhìn thấy thiên thạch, thấy trời sao tối đen ngoài thiên thạch, trời sao vô biên vô tận đôi khi lóe tia sáng ngắn ngủi, và tịch diệt gần như vĩnh hằng.
Một lúc sau, khi Tô Minh thu lại ý thức, hắn nhìn cây trước mắt, thở ra hơi dài.
‘Có thể trong thời gian ngắn khiến thần thức, ý hồn của mình phủ lên phạm vi to lớn, vật này nếu dùng tốt thì sẽ có công hiệu đặc biệt. Có thể được Kinh Nam Tử chú trọng, cần Điền Lâm trả cái giá mạng sống mới xuất hiện thực giáp, chắc là nó càng có nhiều công hiệu hơn nữa.’ Tô Minh nâng lên tay phải, cây nhanh chóng héo rút, chớp mắt biến trở về hạt mầm cỡ nắm tay nhưng màu sắc ảm đạm chút.
Cất đi thực giáp rồi ánh mắt Tô Minh nhìn hai giới thạch tràn ngập lực nhiếp hồn. Nhìn hai tảng đá này, hắn cảm nhận được bên trong có lực vị giới.
‘Bước vào cảnh giới giới tôn rồi cần hấp thu vạn giới chi nguyên từ từ tăng cao tu vi, khi chưa được giới nguyên thừa nhận trong thế giới thì cần loại giới thạch rèn luyện từ thế giới của bản thân để bổ sung tiêu hao lực vị giới. Đã định trước nó ở bên ngoài rất hiếm thấy, nhưng trong Thần Nguyên Phế Địa thì thành báu vật khiến các tội nhân giới tôn phát cuồng.’ Tô Minh sờ xác ngoài giới thạch, cảm nhận xúc giác như bị kim châm nhưng không đau đớn, như là sờ vào vật nhám tay.
'Lấy nó thi triển thuật phệ không ảnh thì hơi đáng tiếc.’ Tô Minh suy tư, vung tay phải thu hai giới thạch vào túi trữ vật, thứ rất hiếm thấy trong Thần Nguyên Phế Địa này về sau sẽ có tác dụng càng lớn hơn.
Làm xong những điều đó, đôi mắt Tô Minh lộ ra hoài niệm, tay phải hư không chộp, thoáng chốc trường thương đỏ Kinh Nam Tử chết đi để lại bay tới, bị hắn bắt lấy.
“Ta cũng từng có một thanh trường thương như vậy.” Tô Minh thì thào.
Hắn nhớ đến Táng Tà thương, mặc dù nó là vật do Man Thần đời thứ nhất phỏng chế ra, chân chính Táng Tà thương ở sâu trong Đại Ngu hoàng cung. Nhưng Táng Tà thương phỏng chế đó ở bên Tô Minh rất lâu rồi, nằm trong tay hắn chinh chiến tám phương, ngưng tụ vô số chiến hồn mà rèn luyện.
Đáng tiếc cuối cùng nó tan vỡ trở thành tro bụi.
Trường thương ở trong tay Tô Minh kêu vù vù, toát ra máu tanh đậm đặc, dường như không cam lòng bị Tô Minh khống chế. Tô Minh im lặng giây lát, tay phải đẩy tới trước, năm ngón tay mạnh siết, khí huyết hùng hồn từ trong người bùng phát, dọc theo đôi tay phủ lên trường thương.
“Không phục ta, cũng phải bị ta sử dụng.” Tô Minh lạnh nhạt nói, mặc kệ ý chí trong trường thương.
Tay phải hắn cầm thương vung trước mặt, phút chốc không khí xuất hiện tiếng rít sắc nhọn, xung quanh đều là ảo ảnh trường thương, có vài ngàn cái bóng khiến người nhìn không chia rõ thật giả. Cuối cùng tay phải Tô Minh ngừng trước mặt, mũi thương bùng một tiếng đâm vào lòng đất, mắt hắn lóe tia sáng kỳ lạ.
'Vật này không chỉ là một trường thương...'
Tô Minh thả lỏng tay phải, nâng đầu ngón tay búng thân thương đâm vào mặt đất. Có tiếng giòn vang quanh quẩn, thương run rẩy ở trước mặt Tô Minh phân giải, hóa thành vô số dòng chảy đỏ dọc theo đầu ngón tay Tô Minh lan tràn, chớp mắt bao bọc nguyên cánh tay hắn, biến thành bao tay. Bao tay màu đỏ có màn sáng lấp lánh chuyển động, đặc biệt ở mé ngoài bả vai khắc một chữ do vô số phù văn nhỏ tổ thành.
Vệ!
Một chữ đó chính là vệ!
Xích Hỏa Hầu luôn xem xét hành động của Tô Minh, đặc biệt thấy cánh tay phải của hắn xuất hiện ba tay thì mắt chợt lóe. Hạc trọc lông thì mặt rầu rĩ, lòng hối hận muốn chết, nó thấy ra được trường thương không tầm thường, càng lòng nhỏ máu.
“Khi dễ người, quá khi dễ người rồi! Bảo hồ lô bị hắn cướp đi, bảo bối mầm cũng bị cướp, hai khối đá dễ nhìn cũng bị giật luôn, rồi ngay cả trường thương bá khí cũng không tránh được móng vuốt. Chết tiệt, ta nhịn, nhịn, nhịn, nhịn!” Hạc trọc lông nghiến răng, cảm thấy như bị cắt thịt vậy.
“Nền móng của ngươi đã thành, ta đề nghị ngươi nên đi tu chân tinh nhìn xem, nói không chừng sẽ tìm ra thân phận thích hợp cho ngươi. Hơn nữa ngươi phải cẩn thận chân vệ bốn chân giới, trăm năm ngắn ngủi không đủ khiến chúng quên đi biến cố Hỏa Xích Tinh. Năm đó chúng ta rời đi kịp nhưng hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài, không biết việc Hỏa Xích Tinh mang đến ảnh hưởng gì. “ Xích Hỏa Hầu đầu trọc trầm giọng nói, liếc Tô Minh một cái, nhắm mắt tĩnh tọa.
Lúc trước gã đã tỏ thái độ, sẽ ở bên cạnh bả vệ Tô Minh, dù hắn lựa chọn đi đâu thì gã đều sẽ theo sau.
Tô Minh nhoáng người lên, biến mất trong đất phong ấn, khi hắn xuất hiện đã đứng trên thiên thạch, tầm mắt trông thấy đều là trời sao tối đen. Tô Minh nhìn thấu chân thật, đây là lần đầu tiên hắn thấy tồn tại thật sự trong trời sao. Năm đó ở đất Âm Tử mấy lần thần du so với hiện tại không tính là gì. Loại đen đặc này, chân thực này, Tô Minh rất thích.
Hắn nhìn một lúc, yên lặng ngồi bên ngoài thiên thạch, giơ tay phải vỗ vào thiên thạch dưới thân to gần vạn dặm.
*Ong!*
Thiên thạch rung lên, không theo đám thiên thạch xung quanh nữa mà dần thay đổi quỹ tích. Lát sau nó vèo một tiếng thoát khỏi quỹ tích thiên thạch di chuyển, một mình bay hướng trời sao tối đen phía xa.
Không có mục đích, không có nơi phải đi, Tô Minh ngồi trên thiên thạch mặc kệ nó lao nhanh. Tô Minh lúc này mái tóc xám chấm vai, áo dài màu trắng ẩn giấu ngôi sao, và bao tay thực giáp trên cánh tay phải. Biểu tình hắn lạnh lùng, đôi mắt lạnh băng. Hắn nhìn trời sao, lặng lẽ nhìn, mặc kệ thời gian trôi qua.
Một năm, hai năm, ba năm.
Trong trời sao một thiên thạch cứ lao nhanh, trong tinh vực mênh mông biến thành cầu vồng thẳng tắp. Tô Minh ngồi trên thiên thạch như quên đi thời gian trôi qua, mãi đến thiên thạch bay đi bảy năm, đằng trước xuất hiện một chiếc thuyền rách rưới. Chiếc thuyền có buồm, như lấy trời sao làm biển, bên trên có mấy chục tu sĩ người gầy gò. Họ ở mỗi góc thuyền dùng tu vi để thuyền cứ bay đi. Những tu sĩ gầy đa số là địa tu, chỉ có hai người là cảnh giới thiên tu, khoanh chân ngồi ở mũi tàu như đang khống chế hướng thuyền đi.
Đằng sau hai người có một...giường lớn, trên giường nằm một tên mập rất là béo phì. Tên mập nheo mắt, trong ngực lộ ra một nữ tu thấp bé gầy gò, nhưng có thể thấy ra nhan sắc cũng mặn mòi.
Chiếc thuyền rách nát trôi nổi trong trời sao, ngay mặt đối diện tới thiên thạch Tô Minh ngồi. Hai bên ngày càng gần nhau hơn, khiến con thuyền chú ý, đặc biệt là hai thiên tu cẩn thận đứng dậy từ xa nhìn. Họ lập tức thấy ngay Tô Minh ngồi xếp bằng trên thiên thạch. Tô Minh mặc áo trắng, tóc bạc cực kỳ bắt mắt. Nhưng hắn nhắm mắt tĩnh tọa, toát ra tu vi dao động chỉ cỡ địa tu, cho người cảm giác kỳ lạ.
“Người này có gì đó là lạ, mặc kệ hắn đi, phải mau chóng đi nhanh. Lần này Tây Hoàn tinh vực chúng ta Vạn Thọ Đại Tôn thêm kỳ lân nhi, không thể đi muộn. “
Khi hai thiên tu cẩn thận nhìn thì sau lưng vang tiếng chói tai, thanh âm đến từ tên mập nằm trên giường lớn.
Tên mập híp mắt liếc Tô Minh đằng xa.
Rất nhanh, thiên thạch và chiếc thuyền cách càng gần, sóng gợn lăn tăn va nhau như muốn rít gào lướt qua nhau. Tô Minh vẫn khoanh chân nhắm mắt, không để ý đến chuyện bên ngoài.
Nhưng thiên thạch dưới người hắn khi lướt qua thuyền thì bỗng có hai luồng sáng đỏ chói mắt từ ngực hai thiên tu trên thuyền khuếch tán ra.
Cùng lúc đó, trong quần áo tên mập cũng toát ra luồng sáng đỏ. Ba ánh sáng xuất hiện cực kỳ đột ngột, làm ba người ngẩn ra.
Tên mập bỗng biến sắc mặt, từ trong ngực móc ra vật tỏa ánh sáng đỏ, đó là hạt châu cỡ nắm tay trẻ sơ sinh, bây giờ hạt châu đang tỏa ánh sáng như máu khiến người thấy ghê người. Tên mập nhìn chằm chằm Tô Minh ngồi xếp bằng trên thiên thạch còn chưa đi xa.
“ Hạt châu này là nhận huyết châu, trăm năm trước chân vệ phát cho hơn phân nửa Thần Nguyên Phế Địa, nó...nó đang sáng lên, không lẽ...Chẳng lẽ là hắn!?” Tên mập đứng bật dây, mắt lóe ra kích động vô cùng.
“ Hắn đúng là địa tu, cản hắn lại, tuyệt đối không để hắn chạy thoát! “