Đó là một cô gái tỏa ra khí thế lạnh lẽo, cực kỳ xinh đẹp, có mái tóc tím. Cô gái thoạt trông khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, vóc dáng cao kiều, mặc đồ tím, eo giắt một cây roi xanh khiến phần eo cho người cảm giác kinh diễm hõm vào, cực kỳ khoa trương nhô ra, bao lấy mông và hai chân thon dài. Mái tóc dài theo bước chân tung bay, đôi mắt lạnh lẽo, khuôn mặt lạnh lùng, nói cô lạnh như băng cũng không quá đáng. Đặc biệt vẻ đẹp của cô đi kèm lạnh lùng cho người cảm giác lãnh diễm cực kỳ đặc biệt.
Tô Minh thầm cười khổ, tuy rằng mang mặt nạ nên không lộ vẻ gì. Hắn biết cô gái này, chính xác hơn là hắn từng thấy mặt cô.
Cô ấy là người Vu Thần Điện khi Hồng La lão tổ khống chế Tô Minh thì gặp gỡ, cuối cùng bởi vì cô gái không đủ âm khí nên không dùng Âm Loan Tòng Long thuật với cô.
‘Hồng La à Hồng La, tại sao lúc đó ngươi nói tên là Tô Minh làm gì.’ Tô Minh thầm cười khổ, thấy rất đau đầu. Đối mặt cô ta, hắn có cảm giác bị oan uổng không nói nên lời.
Khi hắn thức tỉnh thấy ký ức Hồng La khống chế thân thể mình, có cảm giác mình chính là Hồng La. Trong cảm giác đó, hắn nhớ rõ cô gái nhìn mình thì tràn đầy căm hận.
‘Nếu để cô ta biết mình chính là…mình thì, ài.’ Tô Minh đè nén phức tạp, giữ bình tĩnh nhìn cô gái đi đến.
Nam Cung Ngân đứng bên cạnh vốn tươi cười nhưng thấy cô gái thì giống như Tô Minh, nụ cười đông cứng, còn lại là cười khổ.
“Tiểu muội, ngươi định đi ra ngoài?” Nam Cung Ngân kho khan, vội nói với cô gái lạnh lùng.
“Thì ra ngươi còn chưa chết.” Cô gái lạnh như bằng đi tới cách Nam Cung Ngân và Tô Minh một mét, lạnh lùng nói. Thanh âm trừ đi lạnh lẽo thì khá dễ nghe.
Nam Cung Ngân lại ho khan, là bị lời của cô gái làm nghẹn, cười khổ lắc đầu.
“Tiểu muội, sao ngươi nói vậy với đại ca chứ? Thôi, để ta giới thiệu cho ngươi, vị này là…”
“Không hứng thú.” Cô gái lạnh lùng nói, không thèm liếc Tô Minh, cất bước đi tới giữa hai người.
Nam Cung Ngân vội né đường. Tô Minh thầm than, cũng tránh ra. Cô gái đi lướt qua, ra khỏi cửa thành.
“Đó là?” Tô Minh do dự, cuối cùng vẫn ra tiếng hỏi. Hắn cần biết thân phận đối phương, sau này nghĩ cách tránh mặt.
“Đó là em gái ta, Nam Cung San. Ai, vì lúc nhỏ tu luyện công pháp nên ngày càng lạnh lùng, cái này cũng không có gì, nhưng một năm trước lúc bế quan xuất hiện ngoài ý muốn khiến âm khí càng đậm mới thành bộ dạng hiện nay.” Nam Cung Ngân cười khổ nói, cùng Tô Minh đi ra đường hầm xuất hiện trong Vu thành.
Tiếng ầm ĩ truyền đến, tòa thành trì này rất náo nhiệt, có không ít Vu nhân. Đứng tại đây sẽ quên mất đang ở Chúc Cửu Giới.
Nghe Nam Cung Ngân nói hơn một năm trước ra ngoài ý muốn, Tô Minh có chút lo lắng. Hắn thầm than, không ngờ trên đường gặp Nam Cung Ngân lại là anh trai của cô gái.
“Không ngờ nó cũng đến, lúc nãy em gái ta lạnh lùng xin Mặc huynh đừng để bụng. Ai, nói đến ngoài ý muốn đó, Mặc huynh có từng nghe một năm trước tại đất Vu tộc ta đột nhiên xuất hiện cường giả Tuyệt?” Nam Cung Ngân lắc đầu, giải thích với Tô Minh xong thuận miệng hỏi.
Tô Minh càng cười khổ, liếc Nam Cung Ngân, thấy người này chỉ là thuận miệng hỏi chứ không phải có ý ám chỉ bèn lắc đầu.
“Ta bế quan nhiều năm, việc một năm trước có nghe người nói chút ít nhưng không biết nhiều.”
Nam Cung Ngân thở dài, mang Tô Minh và ba thiếu niên nam nữ đi trên đường Vu thành. Hai bên đường rất nhốn nháo, đủ các loại cửa hàng, đa số buôn bán một ít đồ dùng cần thiết của Vu tộc, trừ đó ra là vật phẩm đặc biệt trong Chúc Cửu Giới.
So với bên ngoài nguy hiểm, nơi này rất thoải mái, cảnh tượng an bình.
“Nói đến một năm trước, Vu tộc ta xuất hiện cường giả Tuyệt. Người này tu vi cao thậm chí vượt qua Tuyệt Vu!!!” Khi Nam Cung Ngân nói lời này thì vẻ mặt lộ sùng bái và hướng tới.
“Tu vi vượt qua Tuyệt Vu, thật không biết hắn làm sao luyện được. Sau khi hắn xuất hiện, mấy ngày ngắn ngủi khiêu chiến nhiều cường giả Vu tộc ta, mỗi lần đấu với hắn, kẻ thất bại sẽ bị người này dùng cách đặc biệt lấy đi hơn phân nửa tu vi! Có rất nhiều người cho rằng người này tội ác tày trời, nhưng ta không cho là vậy!” Giọng Nam Cung Ngân có chút kích động, hiển nhiên nói đến người này thì nỗi lòng gã không bình tĩnh.
Tô Minh chớp mắt, không lên tiếng.
“Ta biết người này cảm thấy mấy người cường giả đó không xứng có được tu vi, cho nên mới không lấy mạng họ mà lấy đi phần lớn tu vi, đó là đang không tiếng động nói cho kẻ thua cuộc, nếu một ngày họ vượt qua hắn thì có thể đến tìm hắn lấy lại phần tu vi đó! Ta hiểu mà, ta rõ lắm, ta biết! Đây là lý tưởng vĩ đại, là một loại phẩm chất chân chính của cường giả. Kẻ thất bại phải đưa ra tu vi là sự khích lệ với họ! Ta vẫn cảm thấy người này chắc chắn là người Vu tộc ta, nếu không thì hắn cần gì đối với những tên cường giả yêu thương như vậy, vì thúc đẩy họ tu hành mà đích thân ra tay và khích lệ!” Nam Cung Ngân kích động nói.
Tô Minh nghe…ngây người.
“Mặc huynh, ta nói là sự thật. Không chỉ một mình ta có cảm giác này, trong đám thua cũng có không ít cùng cảm xúc. Ta có hỏi họ rồi.” Nam Cung Ngân mắt lộ sùng bái.
“Khiến ta kính nể là vị cường giả Tuyệt này ngay cả…mãnh thú cũng không buông tha khích lệ, đó là tâm linh vĩ đại cỡ nào mới làm được chứ? Mấy ngày đó có nhiều mãnh thú may mắn gặp hắn, bị điểm hóa tâm thần. Nói không chừng bên trong chúng có thể xuất hiện thánh thú!”
Tô Minh hoàn toàn câm nín, bản năng sờ mũi nhưng ngón tay đụng trúng mặt nạ. Khóe miệng dưới mặt nạ nhếch nụ cười khổ.
Lan Lan và A Hổ nghe Nam Cung Ngân nói mắt sáng ngời, tâm tình sục sôi, bộ dáng cực kỳ kích động. Ngay cả thiếu niên cánh tay phải khô héo cũng là vẻ mặt sùng kính và cuồng nhiệt.
“Vậy, vậy rốt cuộc hắn mạnh cỡ nào?” Lan Lan kiềm không được hỏi.
“Mãnh cỡ nào? Ha ha, Tông Trạch đại nhân Tuyệt Vu Thu Hải bộ lạc bị người này một tay phong ấn trên trời, giam cầm thân hình không thể nhúc nhích. Tộc nhân Thu Hải bộ lạc bị người này một tay ấn xuống đất đều nhốt chặt không thể động đậy một chút, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn…nhẹ nhàng bay xuống, đi tới bên người thánh nữ Thu Hải bộ lạc, ôm lấy nàng, mang theo nàng bay đi xa. Đó là một đoạn tình yêu vĩ đại, ta rất hâm mộ.” Nam Cung Ngân thở dài.
Tô Minh kiềm không được ho khục khặc. Hắn nghe người khác nói việc này cứ thấy quái quái, bởi vì hắn biết sự thật…không phải vậy.
Lan Lan nghe mà mắt sáng rỡ, A Hổ thấy cô như vậy thì thầm đặt quyết tâm.
“Mấy ngày sau thánh nữ Thu Hải bộ lạc trở về mang theo huyết long của hắn, khiến Thu Hải bộ lạc trừ có được thu ngư thánh thú ra còn có thêm một thánh long. Ai, kỳ thực em gái ta cũng không kém, tại sao hắn không chọn em gái ta nhỉ?” Nam Cung Ngân lắc đầu nhìn Tô Minh, cảm thấy biểu tình của hắn hơi lạ.
“Mặc huynh, ngươi làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là đối với hành động của người này rất là cảm thán.” Tô Minh thở dài.
“Kỳ thực em gái ta cũng gặp cường giả này, đáng tiếc…bọn họ vô duyên. Chính vì lần gặp đó khiến em gái ta tương tư và ai oán, nên càng lạnh lùng hơn.” Nam Cung Ngân vừa dẫn đám Tô Minh đi qua mấy con đường vừa thở dài.
“Bây giờ vị cường giả đó ở đâu? Tên hắn là gì?” A Hổ nhịn không được hỏi.
“Hắn mất tích. Ta nghi ngờ là hắn thấy đất Vu tộc không còn ai đáng giá hắn khích lệ nữa cho nên rời đi. Tên hắn là…Tô Minh! Tô Minh tóc đỏ!” Nam Cung Ngân nói đến tên Tô Minh thì biểu tình lại kích động và tôn sùng.
Tô Minh vấp chân, trừ cười khổ ra vẫn là cười khổ. Hắn đã có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng giờ chính tai nghe vẫn thấy không giống. Vội ho khan, Tô Minh đang định chuyển đề tài thì A Hổ ở sau lưng lại hỏi.
“Tóc đỏ? Mái tóc của hắn là màu đỏ?”
“Không sai. Dù là người ngoài đồn hay là ta chính mắt thấy thì hắn có tóc dài màu đỏ, môi tím, trán có ấn ký hoa đào là đặc điểm rõ nhất của người này. Nếu các ngươi có cơ hội gặp được thì nhất định phải tôn sùng đi, bởi vì hắn vĩ đại không phải thế nhân hiểu được, nhưng ta hiểu! Ta hiểu lắm, ta biết rõ, ta hiểu hắn…” Nam Cung Ngân lầm bầm.
“Tóc đỏ, mặt tái nhợt, môi tím, ấn ký hoa đào…” Lan Lan thì thào, hình dạng này dường như cô thấy ở đâu rồi.
Cô ngẩng đầu vừa lúc va chạm ánh mắt Tô Minh nhìn mình, biến sắc mặt. Cô nhớ ra rồi, một năm trước, người này xuất hiện trên không trung bộ lạc bọn họ, một năm sau, người này đội mặt nạ đứng trước mắt mình. Cô biến sắc mặt vì đứng sau lưng Nam Cung Ngân nên gã không thấy, cũng vì ánh mắt Tô Minh làm tinh thần Lan Lan run lên vội cúi đầu, lòng căng thẳng và sợ hãi.
A Hổ mặt xanh xao, nhưng thấy ánh mắt Tô Minh thì lập tức biến bình thường, giống như không có việc gì hết, nắm tay Lan Lan, nhưng lưng gã đổ mồ hôi lạnh.
Tô Minh lạnh lùng liếc A Hổ, Lan Lan, thu lại tầm mắt nhìn hướng Nam Cung Ngân.
“Ngươi từng thấy hắn?”