Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông lão Bạch Ngưu bộ lạc thấy Tô Minh thất thố thì ngẩn ra, sau đó lòng mừng như điên. Lão không đau lòng thánh vật trong tộc, vật đó coi như có là bảo vật kỳ dị hơn thì rốt cuộc không nặng bằng tộc nhân bộ lạc trong lòng lão.

Nếu cho lão lựa chọn, dù có một ngày lão biết vật tộc lưu truyền đời đời là kho báu to lớn thì cũng sẽ không hối hận. Chỉ cần bộ lạc của lão có thể trong trận tai nạn này sống sót nhiều người hơn, đám con nít có thể lớn lên, thanh niên trong tộc có ngày trở thành tóc bạc.

Để làm được những điều này, lão có thể từ bỏ tất cả. Đối với lão, đây chính là ý nghĩa lớn nhất trong đời lão từ khi trở thành Vu Công!

Khi mừng như điên thì trong lòng lão cũng rất bất an. Đây là lần đầu tiên lão thấy Tô Minh không thể kiềm chế cảm xúc bản thân. Động tác chộp lấy ban nãy khiến lão có ảo giác, nếu mình co rụt tay lại chắc chắn sẽ dẫn đến sát khí tựa cơn lốc của đối phương.

Ông lão lùi vài bước, chắp tay cúi đầu với Tô Minh. Trong khi Tô Minh quan sát thánh vật của lão thì ông lão cung kính nói.

“Mặc kệ đại nhân có lựa chọn giúp Bạch Ngưu bộ lạc yếu ớt của ta không, vật này đều để đại nhân sử dụng. Chỉ là tiểu nhân đại biểu ba trăm bảy mươi chín người bộ lạc của ta tha thiết cầu xin đại nhân thương xót, giúp bộ lạc ta một lần.” Ông lão này là Vu Công Bạch Ngưu bộ lạc, diện mạo xấu xí lời nói lạ lùng nhưng khi lùi lại thì quỳ trước mặt Tô Minh.

Lão là Vu Công Bạch Ngưu bộ lạc, lão có sự kiêu ngạo của mình, lão là Ương Vu, lão có tự hào của mình. Kỳ thực nếu không phải vì bộ lạc, coi như chết lão cũng sẽ đứng chết, làm sao dễ dàng quỳ xuống? Nhưng bây giờ, lão vì bộ lạc, vì từng khuôn mặt quen thuộc, vì từng thanh âm non nớt kêu lão A Công gia gia, vì từng thanh niên nam nữ lão nhìn lớn lên, lão quỳ xuống.

Lão vĩnh viễn không quên lúc mình còn nhỏ, tuy mặt mày xấu xí nhưng không tộc nhân nào ác ý với lão. Lão không thể quên thanh niên thì đối với cô gái đẹp nhất trong tộc sinh lòng ái mộ. Lão càng không quên, Đại Vu Công đời trước chết chỉ định lão là Vu Công thì ánh mắt hiền lạnh và kỳ vọng đó, tất cả đều là ấm áp của lão, là phần quan trọng nhất trong đời lão.

Vì bộ lạc, đừng nói là quỳ xuống cầu xin, đừng nói là đưa tặng thánh vật trong tộc đối mặt tộc nhân chất vấn, lão thậm chí có thể tưởng tượng khi tộc nhân phát hiện không thấy thánh vật nữa, phát hiện thánh vật đặt trong tộc là lão tạo giả thì có lẽ hận và oán lão cả đời.

Nhưng lão chọn chịu đựng những điều này! Một mình im lặng thừa nhận, chỉ vì…kéo dài bộ lạc.

Tô Minh là niềm hy vọng duy nhất của lão.

Ánh mắt Tô Minh chậm rãi dời khỏi thánh vật Bạch Ngưu bộ lạc trong tay, nhìn hướng Vu Công Bạch Ngưu bộ lạc quỳ tại đó. Ông lão này lộ ra trí tuệ là năm tháng đưa cho lão, sự dứt khoát là tính cách đem đến.

Lão làm tất cả cho bộ lạc, dù Tô Minh không biết hết nhưng có thể thấy ra đôi chút.

“Ta là hy vọng duy nhất của ngươi?” Thật lâu sau, Tô Minh từ từ nói. Mặc dù đối phương là Vu tộc, dù hắn đến từ Man tộc, dù hai chủng tộc đang đấu tranh, nhưng hành động của ông lão khiến hắn nhớ đến A Công của mình.

Ông lão quỳ ở đó nhẹ gật đầu.

“Nếu ta không ở đây thì sao?” Tô Minh im lặng một lúc, hỏi.

“Ta sẽ lựa chọn dung hợp cùng Hắc Hạc bộ lạc, dù cái giá rất lớn. Ta thậm chí nghĩ đến Hắc Hạc bộ lạc sẽ tìm đến Cơ Phu Nhân cường giả mạnh nhất, kỳ thực Cơ Phu Nhân có đến gây chuyện với Bạch Ngưu bộ lạc thì ta cũng có cách để bà thu tay.” Ông lão ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, mặt xấu xí đầy nếp nhăn bây giờ nhìn thì tràn ngập trí tuệ và tang thương còn có vô cùng mệt mỏi.

“Nếu ngươi có hai tộc nhân, không tìm đến bộ lạc chú trọng họ, không tìm đến cường giả chịu tới đây giúp các ngươi di chuyển thì ngươi định làm sao?” Tô Minh bình tĩnh hỏi.

“Đây là số mạng của Bạch Ngưu bộ lạc ta, nếu thật là vậy thì ta ở tại đây, cùng tộc nhân nhìn Đông Hoang đến, trong hủy diệt hát ca dao cổ xưa, nhảy vũ điệu bộ lạc ta truyền xuống. Chết, cũng không có gì đáng sợ.” Ông lão im lặng, lát sau mặt lộ nụ cười, nhẹ giọng nói.

Tô Minh nhìn ông lão, dần dần trên mặt có sự tôn kính, đây là người đáng giá hắn tôn kính. Dù lão là Vu tộc, nhưng lão nói mấy lời đó thì Tô Minh cảm nhận được trong giọng nói không tồn tại giả dối. Lời như vậy nếu không thật có ý nghĩ đó, dù nói ra thì khó khiến người tin tưởng.

“Hồn nguyệt sơ mang tộc nhân của ngươi lại đây đi.” Tô Minh khép mắt, lát sau mở ra thì nhàn nhạt nói, xoay người đi hướng sơn mạch động phủ cấm chế, bây giờ trông nó chỉ là mảnh đất trống. Sóng gợn chớp động, bóng dáng hắn biến mất.

Ông lão Bạch Ngưu bộ lạc nhìn Tô Minh đi xa, vẻ mặt cảm kích. Lão đứng dậy, chắp tay cúi đầu thật sâu hướng chỗ hắn khuất xa, rồi mới mang theo hy vọng rời đi.

Trong cấm chế sơn mạch động phủ, bóng dáng Tô Minh bước ra từ trong không khí, tay hắn nắm thánh vật Bạch Ngưu bộ lạc. Hắn ngồi xếp bằng cạnh chày gỗ đen, cúi đầu nhìn vật trong tay, mặt xẹt qua tia kích động.

‘Không ngờ có thể tại đây trông thấy nó. Nó, rốt cuộc là cái gì?’ Tô Minh hít sâu, tay hắn cầm là thạch bàn hình tròn.

Thạch bàn trông rất bình thường trừ mặt trên điêu khắc hoa văn rậm rạp ra, dường như không có chỗ gì khác lạ. Chỉ có vị trí chính giữa khảm một mảnh đá cỡ móng tay, màu mảnh đá khác với thạch bàn nên thấy rất rõ ràng.

Nhưng khiến Tô Minh mất khống chế trước mặt ông lão Bạch Ngưu bộ lạc chính là mảnh đá khảm trong thạch bàn, mảnh đá chỉ cỡ móng tay cái, đen thui tỏa ra ánh sáng âm u!

Nó, cho cảm giác giống như đúc mảnh đá kỳ lạ đeo trên cổ Tô Minh, chẳng qua khối này nhỏ hơn khối của Tô Minh nhiều. Chỉ có vật ấy mới khiến Tô Minh mất khống chế, vội chộp lấy, bị ông lão nhìn ra manh mối. Nhưng những việc nhỏ đó không đáng gì so với có thể được nó.

Nhìn mảnh đá, Tô Minh vẻ mặt đôi khi mê mang, đôi khi hồi ức, những hình ảnh về Ô Sơn bất giác hiện ra trong đầu hắn.

Bắt đầu từ khi được mảnh đá đen đến lúc lừa Man tượng khiến hắn có thểtu Man, đến khi Ô Sơn hủy diệt, đến khi được truyền thừa Phong Man, Lôi Man.

Mảnh đá đen thay đổi mọi thứ của hắn.

Nhìn thạch bàn, Tô Minh ngẩn ra thật lâu, mãi đến khi ánh hoàng hôn buông xuống thì hắn mới biểu tình phức tạp thở dài. Từng ký ức khiến hắn lần đầu tiên có cảm giác thổn thức.

Bình tĩnh tâm thần, Tô Minh lấy xuống mảnh đá đen đeo trên cổ, khi đặt ở thạch bàn thì mảnh đá trong thạch bàn chớp lóe ánh sáng đen chói mắt. Cùng lúc đó, mảnh đá trong tay Tô Minh cũng sáng lên như là chiếu rọi lẫn nhau.

Ngay sau đó xảy ra điều khiến Tô Minh hút ngụm khí lạnh, thạch bàn khảm mảnh đá vào lúc này những điêu khắc tỏa ánh sáng trắng, ở trong mắt Tô Minh như là sống lại, chậm rãi chuyển động. Nhưng nó chỉ chuyển ba vòng thì ánh sáng lập tức tối xuống, mặt trên xuất hiện vài khe hở như sắp tan vỡ. Mắt Tô Minh chợt lóe thu lại mảnh đá đen của mình, thế này mới không khiến thạch bàn hoàn toàn vỡ ra.

‘Nó bị khảm trên thạch bàn, chỉ không biết thạch bàn có chỗ kỳ lạ gì. Lần sau Vu Công Bạch Ngưu bộ lạc đến thì phải hỏi mới được.’ Tô Minh sờ cằm đè nén kích động trong lòng, bỏ thạch bàn vào trong túi trữ vật.

‘Chúc Cửu Giới, di tích cổ đại ư. Cửu Minh Hoa bên trong có thể vào lúc đột phá Man Hồn, trải qua đại kiếp nạn sinh tử thì có thêm một phần nắm chắc, việc này trước kia mình chưa từng nghe nói, nhưng xem ra lời của ông lão Bạch Ngưu bộ lạc không giống nói xạo. Còn có nguyền rủa thuật lại bắt đầu từ đấy, bị Vu nhân nắm giữ. Nói vậy là troing Chúc Cửu Giới có lẽ còn tồn tại một ít bảo vật cổ đại, ví dụ như…’ Tô Minh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đỏ trên ngón tay, hắn vẫn không có thời gian nghiên cứu nó.

‘Có lẽ người Man tộc cũng sẽ nghĩ cách đi, có lẽ ở đó sẽ thấy một số khuôn mặt quen thuộc, còn có Vu tộc.’ Nghĩ đến Vu tộc thì Tô Minh nhức đầu. Hồng La tạo thành rối loạn khiến hắn không biết nếu gặp đám Uyển Thu thì nên nói làm sao.

Nghĩ chốc lát, Tô Minh lắc đầu, không thèm nghĩ việc đau đầu này nữa. Hắn biết trong thời gian ngắn này không thể đi Tử Hải băng xuyên, dung hợp lôi tinh cũng không thể hoàn thành trong thời gian này. Trong lúc chờ đợi người Bạch Ngưu bộ lạc đến, Tô Minh quyết định nghiên cứu nguyền rủa thuật, củng cố Ly Phong Tam Thức truyền thừa từ Phong Man. Mặt khác, hắn trải qua nguy hiểm to lớn mới cướp được chày gỗ đen, trong thời gian này phải nghiên cứu mới được, xem coi còn công hiệu nào khác không. Trừ những điều đó ra, nguyên anh trong phân thân bị thương rất nặng, giờ cần tập trung điều dưỡng. Nhưng nơi này lực lượng thiên địa đậm đặc, dù không có linh dược thì có thể từ từ khiến vết thương biến nhẹ.

Thời gian nhoáng một cái đã là hơn nửa tháng. Hai mươi mấy ngày này vết thương Tô Minh phân thân hồi phục một chút, nguyên anh không tan rã nói, dù vẫn hơi suy yếu nhưng có tinh thần.

Còn chày gỗ đen, tuy Tô Minh chưa tìm ra cách bỏ nó vào túi trữ vật nhưng phát hiện nó chẳng những biến đổi nặn nghẹ mà còn có thể biến lớn nhỏ. Hắn thu nhỏ nó mang theo bên người.

Còn có chiếc nhẫn đen, bên trong ẩn chứa lực lượng khiến Tô Minh nghiên cứu thì hơi trầm mê. Lực lượng nguyền rủa cực kỳ mênh mông khiến Tô Minh mê mang vẫn không tìm ra manh mối, chỉ là mỗi lần tinh thần chìm đắm thì sẽ hoảng hốt.

Sáng sớm ngày này, Tô Minh thức tỉnh hỏi chiếc nhẫn đỏ, vẻ mặt vẫn mờ mịt mãi đến một lúc mới hồi phục.

“Lực nguyền rủa…” Tô Minh khẽ thì thào, bỗng biến sắc mặt, ngẩng đầu nhìn ngoài cấm chế.

Lát sau, giọng ông lão Bạch Ngưu bộ lạc yếu ớt từ bên ngoài truyền đến.

“Nhiếp Hồn đại nhân, Vu Công Bạch Ngưu bộ lạc xin gặp, ta mang theo tộc nhân có thể chất Nhiếp Hồn đến.”

Tô Minh đứng dậy, vung tay áo, lập tức con rắn bay ra, biến mất bên cạnh hắn. Cùng lúc đó, độc thi hóa thành vệt đen bị Tô Minh thu vào túi. Còn phân thân thì nguyên anh chớp mắt bay ra chui vào đầu Tô Minh, con rối Cơ Vân Hải cùng đám bọ cánh cứng đen ngủ say đều bị Tô Minh thu lấy. Hắn không nhanh không chậm nâng lên tay phải chỉ đằng trước.

Phút chốc không khí đằng trước chớp động sóng gợn, xuất hiện một lỗ hổng, ông lão Bạch Ngưu bộ lạc dẫn theo hai thiếu niên nam nữ vẻ mặt căng thẳng đi đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK