Khi con đường này xuất hiện thìg bốn ông lão bên cạnh Nhị hoàng tử cất bước tới trước, hóa thành sáu vật đỏ lao hướng bốn con chó trắng xung quanh Tô Minh.
Bốn con chó trắng có hơi thở Đạo tôn, khi Tô Minh giết vào bình đài thì chúng bị bốn ông lão phát hiện rồi. Giờ phút này, bốn ông lão đến gần, bốn con chó trắng mắt lóe tia hung tợn xông ra, vang tiếng nổ điếc tai tận trời, đó là tiếng bốn con chó trắng cùng bốn ông lão chém giết hình thành.
Cùng lúc đó, Nhị hoàng tử hếch cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo đặt mũ giáp sang bên, vung tay áo, hóa thành cầu vồng vàng xé gió lao hướng Tô Minh.
Biểu tình Tô Minh bình tĩnh lạnh lùng nhìn Nhị hoàng tử tới gần, từ đầu đến cuối không lên tiếng nói chuyện. Nhưng lúc này Tô Minh giơ tay phải lên, Tinh Thần Tiên dẫn động thiên địa biến đổi. Có vô số ngôi sao tràn ngập hư vô, chúng nó liền cùng một chỗ hình thành bóng roi, một bên ở trên trời, một bên nằm trong tay phải của Tô Minh. La bàn dưới chân Tô Minh biến đổi, hắn tiến tới trước, tốc độ cực nhanh, chớp mắt va đụng với Nhị hoàng tử trong khu đất trống mấy vạn người tách ra.
Tay phải của Nhị hoàng tử bấm pháp quyết chỉ tới trước, sau lưng gã vang tiếng rồng ngâm kinh trời, hư vô vặn vẹo xuất hiện một con rồng vàng. Đầu rồng to lớn gầm lên chấn động thiên địa, trực tiếp xuyên qua thân thể Nhị hoàng tử xuất hiện ở trước mặt gã, há mồm táp Tô Minh.
Tô Minh vung tay phải lên, thiên địa ầm ầm, khoảnh khắc Tinh Thần Tiên lấp lánh quất vào người rồng vàng. Khi rồng vàng gầm rống thì Tinh Thần Tiên quấn lấy nó, Tô Minh vung lên, rồng vàng lao hướng hắn bị buộc đổi hướng, lướt qua bên phải Tô Minh. Thoạt trông như Tô Minh xuyên qua người rồng vàng, giơ nắm đấm trái đánh hướng Nhị hoàng tử.
Tiếng nổ kinh trời, quần áo của Nhị hoàng tử bay phần phật. Đối mặt nắm đấm Tô Minh đánh tới, Nhị hoàng tử cũng giơ tay phải lên đánh trả.
Hai người cách hơn mười mét đánh vào hư vô lại phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc. Tiếng nổ ầm ầm quét bốn phương tám hướng, rơi vào người Tô Minh khiến hắn lùi ra hơn chục mét. Rơi vào người Nhị hoàng tử cũng làm gã liên tục lùi mười mấy bước.
Mắt Nhị hoàng tử chợt lóe:
- Không uổng là hoàng đệ của ta, ngươi đáng giá ta lấy ra sức chiến đấu thật sự.
Khi Nhị hoàng tử thụt lùi thì giơ tay phải lên, hư không chộp hướng sau lưng. Mũ giáp của Nhị hoàng tử bay tới, gã nắm lấy đội lên đầu. Khi mũ đội lên đầu Nhị hoàng tử thì gã phát ra tiếng hét hung tợn.
Cùng với tiếng hét, người Nhị hoàng tử trướng to ra, biến khổng lồ, quần áo bị xé rách, cơ bắp cục cục. Nhị hoàng tử to cỡ mười mét, phát ra tiếng gầm kinh trời, thân thể nổ bùm bùm, từ mười mét biến thành ba mươi mét, không còn quần áo, lộ ra làn da xanh, đó là bộ giáp đen phủ lên thân thể khổng lồ.
Áo giáp này rất kinh người, phủ một nửa thân hình phối hợp với mũ giáp làm người nhìn có cảm giác như thấy tà thần viễn cổ. Nhị hoàng tử hơn ba chục mét há mồm rống to, thiên địa lan tỏa sóng gợn mạnh mẽ, như cuồng phong rơi vào người Tô Minh, thổi quần áo và tóc bay phấp hới, mắt hắn lóe tia âm u.
Chính lúc này, Nhị hoàng tử sải bước lao hướng Tô Minh, khi đến gần thì giơ tay phải lên, bàn tay chộp hướng bầu trời. Trường thương to lớn xuất hiện, Nhị hoàng tử nắm lấy đâm hướng Tô Minh. Thiên địa như bị trường thương xé ra khe hở to lớn, khoảnh khắc đến gần Tô Minh. Con mắt thứ ba ở trán Tô Minh mở ra, tứ trọng đạo linh toàn bộ mở mắt ra. Tô Minh hít sâu, giơ tay phải lên, trong tay của hắn xuất hiện một cây búa cực kỳ bình thường.
Tô Minh dùng cây búa này chẻ củi hằng ngày ở chỗ ông lão, lúc gần đi lão tặng nó cho hắn. Giờ phút này, Tô Minh đứng tại chỗ, giơ búa lên, mắt hắn ảm đạm như thất thần. Trong con ngươi không phản chiếu ảnh ngược Nhị hoàng tử, không có trường thương tràn ngập sát khí lao đến, chỉ tồn tại một khúc gỗ.
Trường thương đến gần Tô Minh, thổi quần áo và tóc dài bay phần phật, sắp đâm vào ngực hắn. Tay phải Tô Minh giơ búa chậm rãi hạ xuống, đầu búa chém xuống. Giống như Tô Minh đã rèn luyện trăm vạn lần, trước mặt hắn, trường thương biến thành khúc gỗ, đã bị chém thành hai nửa.
Cùng với búa chặt xuống, cả thiên địa, thế giới đều tĩnh lặng, bao gồm người xung thanh hít thở, ánh mắt đều đông lại, chỉ có quỹ tích búa chém xuống đụng vào trường thương, xẹt qua. Trường thương bị chẻ đôi trước mặt Tô Minh, dọc theo hai bên người xé gió lao đi.
Cùng lúc đó, thân hình ba mươi trượng của Nhị hoàng tử xuất hiện ngay trước mặt Tô Minh, gã giơ tay phải lên, chặt xuống thành chưởng ấn vào đầu hắn. Tuy nhiên Tô Minh giơ tay phải lên đỡ.
Cả thế giới trở về tĩnh lặng như trước, tiếng hít thở đều đều, ánh mắt của mọi người tập trung vào chỗ Tô Minh và Nhị hoàng tử. Hai người đứng chung một chỗ, một cao một thấp, một thì tay phải ấn vào bên trên đối phương, một thì giơ tay phải lên đụng vào bàn tay. Ánh mắt giao nhau, Tô Minh vẻ mặt như thường, Nhị hoàng tử lặng im.
Khoảng vài giây sau, mắt Nhị hoàng tử chợt lóe.
- Ngươi và ta tranh chấp khiến Đại hoàng tử của chúng ta được lợi, vậy không được.
Nói xong Nhị hoàng tử giơ tay phải lên, thụt lùi ba bước. Mỗi bước Nhị hoàng tử lùi ra thì thân thể thu nhỏ lại, khi lùi hết ba bước, gã không còn ba mươi mét mà biến thành kích cỡ như lúc trước, cùng là mặc áo dài màu vàng, tháo mũ giáp xuống, mỉm cười nhìn Tô Minh.
Tô Minh không lên tiếng, nhìn Nhị hoàng tử, đặc biệt là mắt phải của đối phương.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Ta nên gọi ngươi là Nhị hoàng tử hay là . . . Đế Thiên?
Khi Tô Minh dứt lời, trong con mắt phải của Nhị hoàng tử, vòng xoáy bị xé rách lộ ra bóng người. Nhưng bóng người vừa xuất hiện liền bị vòng xoáy nhấn chìm.
Nhị hoàng tử mỉm cười không nói.
Tô Minh cất bước lên trời, bốn con chó trắng rút lui theo, cùng hắn hóa thành cầu vồng lao lên hư không trong ánh mắt của mấy vạn tu sĩ trên bình đài đệ thất trọng.
Mãi khi bóng dáng Tô Minh biến mất, người Nhị hoàng tử run lên, khóe môi tràn máu, vẻ mặt cười tủm tỉm đã không còn, lộ ra âm trầm. Nhị hoàng tử chậm rãi giơ tay phải lên, cánh tay phải khô quắt.
Nhị hoàng tử nhỏ giọng nói:
- Không uổng là tam hoàng đệ từng được phụ hoàng thích nhất.
Nhị hoàng tử xoay người đi xa, khoanh chân ngồi xuống, lập tức nhắm mắt tĩnh tọa.
- Tuy nhiên, đấu pháp giữa chúng ta chỉ mới bắt đầu, sẽ còn gặp lại ở đệ cửu trọng thiên.
Tô Minh lao nhanh đi, mang theo bốn con chó trắng khoảnh khắc lao hướng đệ bát trọng thiên. Khoảng nửa tiếng sau, Tô Minh thấy bình đài khổng lồ ở phía xa, cũng thấy chính giữa tồn tại một thân cây to lớn. Câythô hơn mười vạn mét, làm người ta ánh mắt đầu tiên nhìn sẽ bị cây to chọc trời rung động. Thân cây héo rút, ngẩng đầu nhìn không thấy tận cùng, dường như trong tầm mắt chỉ có thân cây.
Đây là một cái cây sinh ra tại bát trọng thiên, lan tràn nhánh thâm nhập vào tạn cùng bầu trời cửu trọng thiên, Chứng Đạo thụ.
Giờ phút này, bên dưới Chứng Đạo thụ, Cổ Thái đại trưởng lão khoanh chân ngồi, đối diện lão là Đại hoàng tử ngồi xếp bằng, hướng khác có một bà già cũng đang ngồi. Xung quanh là đại quân tu sĩ hàng ngàn vạn, người của ba tông. Bọn họ khoanh chân ngồi, không nhúc nhích.
Tô Minh đến không làm những tu sĩ này dao động, như không nhìn thấy. Khi Tô Minh đưa mắt nhìn Đại hoàng tử, con ngươi co rút. Tô Minh không nhìn Đại hoàng tử mà là trên đầu gã có một ông lão tóc bạc trắng bềnh bồng. Thân thể ông lão hư ảo, từng luồng khói trắng liên tiếp lão với đầu Đại hoàng tử.
Còn về bà già thì Tô Minh tìm thấy hơi thở của Nhị hoàng tử, đó là cái mũ giáp giống y như đúc cái gã đã cầm. Bà igà cầm mũ giáp, cùng người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn, Đại hoàng tử hình thành thế chân vạc.
Ông lão hư ảo trên đầu Đại hoàng tử lạnh nhạt nói:
- Cổ Thái, chúng ta không thể chia ra thắng bại ở cuộc chiến không gian tầng thứ ba.
Thanh âm tang thương quanh quẩn.
- Tại đây thì đúng là tu vi của ngươi thích hợp nhất, dù lão phu có là Đại Đạo tôn nhưng cũng bị chỗ này áp chê. Tuy nhiên, Dạ La đạo hữu cầm da đầu tà thần biến thành giáp có thể triệt tiêu uy nhiếp chốn này, vậy là ngươi không thể nào khiến người Thất Nguyệt tông của ngươi trước tiên bước vào tầng thứ ba.
Bà già mở mắt ra nhìn Cổ Thái đại trưởng lão.
Tô Minh chậm rãi đến gần, đi tới sau lưng lão, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông lão và bà già.
Bà già khàn giọng hỏi:
- Không bằng chúng ta không tham gia chuyện ai là người đầu tiên vào không gian tầng thứ ba, để ba vị hoàng tử tự mình tranh đoạt, thấy sao?
Cổ Thái đại trưởng lão từ từ mở mẳt ra, lộ vẻ mệt mỏi.