Trên bầu trời ngoài bình chướng, người trung niên họ Bạch mặc giáp trắng, người toát ra khí thế hùng mạnh, lạnh lùng nhìn phương xa có con thu ngư to cỡ mấy ngàn mét và cô gái Vu Tộc đứng trên lưng nó.
Bình chướng sơn mạch bây giờ quanh quẩn tiếng nổ, từng phù văn phức tạp lần lượt hiện ra trên sơn mạch, khiến áp lực ngày càng mãnh liệt. Chính Tô Minh còn có chút chịu không nổi.
“Lại là ngươi. Lần trước không giết chết ngươi, nếu lại dây dưa thì ta sẽ giết.” Trên bầu trời, người đàn ông trung niên họ Bạch biểu tình lạnh lùng, thanh âm lạnh lẽo, từng lời thốt ra như sấm vang vọng chấn động trời đất, khiến thu ngư khổng lồ phương xa tạm ngừng.
“Ta mượn Vu thú của bộ lạc, ngươi không giết được ta! Bạch Xung, trả lại di vật của tỷ tỷ cho ta! Nếu ngươi không đưa thì dù lần này ta thua cũng sẽ lại đến nữa!” Giọng con gái phát ra từ trên lưng thú thu ngư.
“Cút!” Người đàn ông họ Bạch mắt lóe tia sáng lạnh, nâng lên tay phải mạnh vung trước mặt.
Thiên địa chấn động ầm ầm. Bình chướng sơn mạch Tô Minh đứng bùng phát áp lực cực mạnh.
Dưới áp lực này, Tô Minh không thể chịu đựng nổi, hắn nhanh chóng lùi ra sau. Trước khi áp lực bộc phát thì hắn rời khỏi bình chướng sơn mạch, khi quay lại xem, chỉ thấy trời đất vặn vẹo. Hư không vặn vẹo chặn tầm mắt của hắn, khiến hắn không thể thấy được người trung niên bên ngoài bình chướng, không thấy thú thu ngư khổng lồ khiến hắn chấn động tinh thần, và cả cô gái Vu Tộc.
Chỉ có thể nghe từng tiếng chấn trầm đục từ thế giới ngoài bình chướng truyền đến, khiến uy áp bình chướng ngày càng mãnh liệt, Tô Minh không thể tới gần, chỉ có thể không ngừng thụt lùi.
Mãi đến khi lùi ra mấy ngàn mét, tới bên cạnh hai người Hàn Phỉ Tử và Trần Dục Bính thì uy áp mới không khuếch tán nữa.
“Tô huynh, xảy ra chuyện gì? Trừ phi…chẳng lẽ Vu Tộc tổng tấn công?” Trần Dục Bính mặt tái nhợt, lập tức kinh sợ hỏi.
Hàn Phỉ Tử ở một bên cũng nhìn hướng Tô Minh, trong mắt có ý hỏi.
“Không phải, chỉ có một người Vu Tộc đến.” Tô Minh nhìn bình chướng vặn vẹo phương xa, từ từ nói.
“May mắn, may mắn, ta nói mà, không thể có chuyện trùng hợp như vậy, cứ vào lúc chúng ta đến thì gặp phải chuyện như vậy. Nhưng Tô huynh à, chúng ta mau đi thôi, chắc truyền tống trận cũng xong rồi.” Trần Dục Bính khó nén khẩn trương, không ngừng nhìn sơn mạch bình chướng truyền đến tiếng nổ.
Tô Minh lại nhìn bình chướng sơn mạch một cái, kiềm chế lòng chấn động. Hắn càng hiểu mảnh đất này, càng hiểu về Nam Thần và cả Man tộc thì dần đối với nguyện vọng quay về Tây Minh của mình sinh ra mê mang.
“Tô huynh, mau đi đi!” Trần Dục Bính sốt ruột lại thúc giục. Nếu là người ngoài thì gã sớm bỏ mặc, nhưng Tô Minh tại đây, gã không dám.
Tô Minh gật đầu. Hắn biết trận chiến bên ngoài bình chướng không phải tu vi như mình có thể tham gia. Tu vi của hắn còn chẳng thể kháng cự áp lực bình chướng, đừng nói đến giúp đỡ. Lại thêm người đàn ông trung niên họ Bạch vốn không cần ai giúp.
Thấy Tô Minh đồng ý rời đi thì Trần Dục Bính thầm thở ra. Ba người hóa thành cầu vồng dần đi xa khỏi đây, không lâu sau trở lại ngọn núi lượn lờ ánh sáng vàng.
Đứng trên ngọn núi, Tô Minh luôn nhìn bình chướng phía xa, mãi đến khi Hứa Như Nguyệt cũng phát hiện cảnh tượng trên bình chướng, khẩn trương hoàn toàn mở ra trận pháp, dưới ánh sáng của truyền tống trận, Tô Minh mới thu lại tầm mắt, thân hình biến mất theo ánh sáng truyền tống trận.
Một tiếng nổ qua đi, núi lại hồi phục bình tĩnh, từng điểm ánh sáng tan biến.
Mấy lần truyền tống và nghỉ ngơi, mãi đến bảy ngày sau, đám Tô Minh bước vào trong truyền tống trận lần cuối cùng. Khi họ lại xuất hiện thì sẽ ở trong Thiên Hàn Tông.
Trong nội giới đất Nam Thần, vị trí chính bắc, có một bộ lạc danh chấn Nam Thần, tên bộ lạc là Thiên Hàn!
Thiên Hàn đại bộ lạc, một trong hai đại bộ lạc duy nhất trong đất Nam Thần!
Bộ lạc tại phương bắc Nam Thần, dù chiếm cứ phạm vi không lớn, nhưng trong đất Nam Thần, các bộ lạc lớn nhỏ thuộc về Thiên Hàn đại bộ lạc thì có rất nhiều.
Những bộ lạc phụ thuộc này khiến thực lực Thiên Hàn đại bộ lạc giống Hải Đông đại bộ lạc, chấn nhiếp Nam Thần, cũng khiến Vu Tộc ngoài bình chướng trong mấy ngàn năm qua khó thể bước vào bên trong.
Thiên Hàn Tông là Tông môn năm đó Thiên Hàn đại bộ lạc sáng lập sớm nhất, từ bộ lạc cỡ trung phát triển đến đại bộ lạc như bây giờ. Nó tồn tại ở bắc bộ đất Nam Thần, trong dãy núi bị băng tuyết bao phủ.
Khu vực này là nơi duy nhất thường xuyên bị tuyết đọng ở đất Nam Thần bên trong bình chướng. Nó chiếm cứ nửa phương bắc, cùng Thiên Hàn đại bộ lạc trở thành lực lượng mạnh nhất phương bắc.
Thiên Hàn Tông rất lớn, môn đệ rất nhiều, đến từ tất cả bộ lạc trong phạm vi Thiên Hàn đại bộ lạc.
Nguyên Thiên Hàn Tông gồm có chín ngọn núi cao nhất. Chín ngọn núi này đều bị tuyết bao trùm, sát nhau vòng quanh mặt đất. Mỗi một ngọn núi đều bị gọi là sơn môn Thiên Hàn Tông.
Mặt sau chín ngọn núi là một số đỉnh băng thấp bé, liên miên bất tận kéo dài xuống. Nếu từ trên trời ngó xuống sẽ thấy vị trí các ngọn núi như là một trận pháp, toát ra khí thế uy nghiêm.
Đồn rằng phương bắc đất Nam Thần là một mảnh biển rộng, nhưng mấy ngàn năm trước khi Thiên Hàn Tông sáng lập thì biển bị thi pháp đóng băng, khiến mặt biển xuất hiện băng tầng như mặt đất, mới có đất Tông môn Thiên Hàn Tông.
Cũng có tin đồn, tận dưới cùng băng tầng Thiên Hàn Tông vẫn có nước biển chảy, nhưng tại đó rốt cuộc có cái gì, vì sao Thiên Hàn Tông chọn nơi đây, lại còn đóng băng biển thành mặt phẳng thì không người đoán ra đáp án bí ẩn được.
Chín ngọn núi cao, vô số đỉnh đồi, mảnh đất băng tầng, liếc mắt một cái không nhìn thấy giới hạn, tựa như thành trì khổng lồ xây nên đất băng giá Tông môn Thiên Hàn Tông!
Nhưng giữa không trung chín ngọn núi có một kiến trúc tiêu chí Thiên Hàn Tông, bị gọi là Thiên Môn Thiên Hàn Tông.
Gọi là Thiên Hàn chính là lấy nó làm đại biểu.
Nói là môn nhưng kỳ thật là chín khối đất bềnh bồng. Chín khối đại lục chồng thành hình tháp, mỗi khối cách cỡ vạn trượng, lấy chín ngọn núi cao nhất làm trung tâm bay giữa trời.
Mỗi khối đại lục xây dựng một ít lầu các trang nhã, đệ tử có thể cư ngụ tại Thiên Môn Thiên Hàn Tông thì tuyệt không phải hạng tầm thường.
Ngẩng đầu nhìn lại, tối đa chỉ có thể thấy tầng đại lục thứ năm, còn về mặt trên thì bị biển mây che khuất, không trông thấy. Nơi này tồn tại lực lượng kỳ lạ, coi như có bay thì cũng không dễ dàng tới gần được.
Đệ tử Thiên Hàn Tông tính cả người ra ngoài du lịch trải nghiệm và trấn thủ bình chướng Thiên Lam thì có hơn mười vạn người, một câu mười vạn Man tu, dù là lời của Thiên Hàn nhưng đều không phải nói chơi.
Ngày này trên ngọn núi cao thứ bốn, giữa sườn núi vòng quanh hơn trăm bình đài. Những bình đài cách xa nhau, có các loại trận pháp.
Giờ phút này, một trong các bình đài bỗng chớp lóe ánh sáng vàng chói mắt. Dần dần trong gió lạnh gào thét, trận pháp trong bình đài xuất hiện năm bóng người.
‘Thiên Hàn Tông…’ Gió lạnh thổi vào mặt Tô Minh mang theo một ít bông tuyết, khiến mặt hắn lạnh lẽo. Đây là lần đều tiên hắn tại đất Nam Thần rõ ràng cảm nhận được tuyết thật sự mà không phải tu hành hay thi pháp.
Trên bình đài bốn phía ngồi xếp bằng ba người. Khi trận pháp bình đài lóe ánh sáng vàng thì ba người mở mắt ra.
“Chắc là Trần sư đệ và Hứa sư muội đã trở lại.” Một người trong số đó biểu tình bình tĩnh lên tiếng, mắt quét qua năm người hiện ra trong ánh sáng vàng.
Lát sau, ánh sáng vàng trận pháp trên bình đài tán đi, lộ ra năm người Tô Minh.
“Phương sư muội cũng cùng trở lại? Trần sư đệ, lần này ra ngoài có cảm giác như thế nào?” Ba người ngồi trên bình đài giờ phút này đứng lên, trong đó một người cười hỏi.
“Chu sư huynh đừng trêu chọc ta, thà rằng không đi lần này còn hơn.” Trần Dục Bính trở lại Thiên Hàn Tông thì tâm tình thả lỏng nhiều, nghe vậy cười tiến đến gần ba người.
“Đến đây, ta giới thiệu cho ba vị sư huynh, vị này chính là Hàn Phỉ Tử sư muội.”
Hàn Phỉ Tử nhíu chân mày thanh tú, hiển nhiên có chút khó chịu kiểu kết bạn thế này. Nhưng cô vừa mới đi vào Thiên Hàn Tông, kiềm nén không thoải mái gật đầu với ba người.
Còn về Hàn Thương Tử thì cười chào mọi người xong đi hướng Tô Minh.
Tô Minh đứng một bên nhìn đám người ồn ào trao đổi. Có Trần Dục Bính giới thiệu, mấy người kia rõ ràng nhiệt tình hơn. Sau khi trở lại Tông môn, Hứa Như Nguyệt dần lại lộ ra vẻ cao ngạo, biểu tình giống với mấy người kia.
Đây là vẻ mặt kiêu ngạo tự đại mà đệ tử Thiên Hàn Tông đều có.
Tô Minh không thèm để ý đám người đó, một mình cất bước đi tới mép bình đài. Hắn nhìn chân trời, nhìn mảnh đất đầy tuyết trắng.
Tuyết cho hắn cảm giác rất đặc biệt. Đứng tại đây như trông thấy tuyết Ô Sơn.
Bông tuyết theo gió thổi đến mặt hắn, cảm giác lạnh lẽo khiến hắn tìm lại sự quen thuộc.
“Có gì không thoải mái à?” Bên tai hắn truyền đến thanh âm mềm nhẹ của Hàn Thương Tử.
“Lúc ta mới đến Thiên Hàn Tông thì cũng thế.” Hàn Thương Tử nhìn Tô Minh, dịu dàng cười.
“Cũng được.” Tô Minh mỉm cười nói.
Kỳ thật lúc Tô Minh xuất hiện đã khiến ba người chú ý. Họ vâng mệnh chờ tại đây, thấy Hàn Thương Tử trở về không có gì ngoài ý muốn, khi trông thấy Tô Minh thì sửng sốt.
Nhưng Trần Dục Bính không giới thiệu thì họ không tiện hỏi ngay. Bây giờ thấy Tô Minh một mình tách ra, ba người liền hỏi.
“Trần sư đệ, người này là ai? Tại sao cùng trở về với các ngươi?”
“Người này là…” Trần Dục Bính chần chờ một lát, mở miệng chưa nói hết lời thì bỗng chân trời có một cầu vồng rít gào lao đến.
Cầu vồng cực kỳ bá đạo, bay nhanh tới khiến mấy đệ tử Thiên Hàn Tông xuyên qua giữa trời vội vàng né tránh, nếu không sẽ va đụng nhau.
Những đệ tử Tông môn né tránh từng người lộ vẻ giận dữ, nhưng thấy người trong cầu vồng thì lại lắc đầu không thèm để ý.
“Này, trong mấy Man tử các ngươi ai tên là Tô Minh!?” Trong cầu vồng truyền ra tiếng rống to. Thanh âm cực lớn, đinh tai nhức óc.
Chỉ thấy cầu vồng tới gần bềnh bồng ngoài bình đài, lộ ra gã đàn ông cực khôi ngô như ngọn núi nhỏ. Gã đàn ông tóc rối xù, người đầy mùi rượu, tay còn cầm hồ lô lớn. Nói xong câu đó ợ một hơi rượu, trợn trừng mắt chỉ về phía đám người trên bình đài.
“Hổ gia gia nhà ngươi đang hỏi các ngươi nè, đứa nào là Tô Minh!”