Ngọc giản này là do Trần Phần lão tổ đưa cho, trong đó có dấu hiệu của một số khu vực trong Đệ Ngũ Chân Giới. Ngọc giản này đã được Tô Minh nhớ rõ trong lòng. Tính từ giờ, khoảng chừng mấy ngày nữa thì sẽ thấy một con sông màu trắng.
- Đệ Ngũ Minh Giới...
Tô Minh ngừng lại rồi nhìn về phía con sông trắng như chặt đứt tinh không phía trước. Điểm cuối cùng của con sông màu trắng này là hai cái động hư vô vô cùng khổng lồ.
Hai cái động hư vô khổng lồ này không biết xuyên tới nơi nào, tồn tại trong mảnh tinh không cuối con sông màu trắng này như hai con mắt trống rỗng.
Lần đầu tiên thấy ngọc giản có liên quan đến Đệ Ngũ Chân Giới của Trần Phần lão tổ, thứ mà Tô Minh nhìn thấy chẳng qua chỉ là vẽ phác thảo, là bản đơn giản nhưng trong đầu hắn, Đệ Ngũ Minh Hà này hẳn là màu trắng.
Bởi vì màu trắng đại biểu cho Minh, Minh không phải là chết mà là biến hóa. Hôm nay Tô Minh đã thấy được Đệ Ngũ Minh Hà.
Hắn phát hiện con sông này giống y như đúc với con sông được phác họa trong đầu hắn. Còn hai cái động hư vô giống đôi mắt ở đầu kia con sông cũng phù hợp với hình ảnh trong tưởng tượng của Tô Minh.
- Bên cạnh Đệ Ngũ Minh Hà có một ngôi sao, tên là Phần Trần...
Tô Minh lẩm bẩm. Đây là bản đồ khắc trên ngọc giản. Hắn ngẩng đầu lên, thân thể nhoáng lên một cái rồi bay về phía Đệ Ngũ Minh Hà kia.
Càng đến gần, một luồng khí tức tử vong càng tràn ngập. Tô Minh thấy trong Đệ Ngũ Minh Hà có vô số thi thể đang lơ lửng. Cho đến khi Tô Minh rời đi, hắn bỗng nhiên dừng lại rồi quay đầu nhìn về phía Đệ Ngũ Minh Hà.
Tô Minh mơ hồ thấy có chút không đúng nhưng nhất thời không nhớ ra rốt cục có chỗ nào khiến mình xuất hiện cảm giác như vậy. Trầm mặc một lúc, Tô Minh nhẹ giọng mở miệng:
- Trụi lông...
Hắn gọi hạc trụi lông trong túi trữ vật ra nhưng không thấy ai trả lời. Tô Minh khẽ cau mày, truyền thần niệm vào trong túi trữ vật thì lại thấy trong đó không có thân ảnh hạc trụi lông.
Hai mắt Tô Minh chợt lóe, cảm giác có cái gì đó không đúng lại càng mãnh liệt hơn.
Trầm ngâm một lát, hắn chọn rời đi.
Cho đến lúc Tô Minh rời đi, vô số thi thể trong Đệ Ngũ Minh Hà vẫn trôi nổi như cũ nhưng tất cả thi thể đều chìm trong dòng sông, nhìn qua chỉ thấy lưng chứ không thấy mặt.
Tô Minh đi trong tinh không không biết bao lâu. Thời gian trôi qua khiến hắn như bị quên lãng trong Đệ Ngũ Chân Giới. Cuối cùng hắn thấy được ở một chỗ xa trong tinh không có một ngôi sao.
Đó là một ngôi sao đang bị thiêu đốt. Ngọn lửa nồng đậm khuếch tán ra khiến ngôi sao trong biển lửa có màu sắc đỏ ngầu.
Ngôi sao này chính là khởi nguyên của Hỏa Linh nhất tộc theo như lời Trần Phần lão tổ nói.
Tô Minh nhìn ngôi sao này, cảm giác có cái gì đó không đúng lại càng mãnh liệt hơn nhưng vẫn không thể nào biết được cụ thể. Hắn lập tức cảnh giác, chẳng qua cảnh giác này cũng không tìm được chút nguy cơ nào.
Mảnh tinh không này ngoại trừ dòng sông ra thì chỉ có một mình hắn, hắn không nhìn thấy sinh linh thứ hai tồn tại.
Tô Minh trầm mặc, chần chờ đi về phía Trần Phần Tinh trong biển lửa. Đi qua biển lửa, hắn bước lên ngôi sao này. Thần thức của hắn tản ra nhưng vẫn không thấy trên ngôi sao này có chút dấu vết sinh mệnh nào.
Mặt đất là sa mạc bị biển lửa thiêu đốt, bầu trời đỏ ngầu bị ngọn lửa tràn ngập. Cả ngôi sao này không có sông suối, không có cây cối, tất cả chỉ là đất cát.
Tô Minh cầm một nắm đất bị thiêu đốt lên rồi cất vào trong túi trữ vật. Hắn cẩn thận nhìn thoáng qua Trần Phần Tinh này rồi lặng lẽ xoay người rời đi.
Ở Đệ Ngũ Chân Giới này không có sinh mệnh tồn tại, Tô Minh mờ mịt bước đi. Cả thiên địa, cả trời cao chỉ có một mình hắn. Bốn phía yên tĩnh dần dần khiến người ta hít thở không thông, làm trong lòng Tô Minh như bị đè nén mà không thể phát tiết ra được.
Nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại cảm giác hình như nó vốn dĩ nên như vậy, Đệ Ngũ Chân Giới vốn dĩ không nên có sinh mệnh tồn tại, là một nơi trời xanh chết chóc. Mảnh phế tích này, tất cả không có gì khác biệt với sự tưởng tượng của hắn mà giống nhau như đúc.
Thời gian trôi qua, một năm qua đi, Tô Minh vẫn phi hành trong tinh không. Mục tiêu của hắn chỉ có một, đó là một ngôi sao rất xa xôi trên bản đồ.
Một ngôi sao tên Tố Minh.
Nơi đó là quê quán Tố Minh Tộc của hắn, cũng là thánh địa của bộ tộc bọn hắn, Tố Minh Lão tổ cũng cư ngụ trên Tố Minh Tinh này.
Thời gian ở nơi này trôi qua vô thanh vô tức. Đến một ngày, Tô Minh cảm giác hắn sắp đến ngôi sao này, hắn liền thấy tinh không phía trước xuất hiện một ngôi sao màu thủy lam.
Màu sắc của ngôi sao này vô cùng đặc biệt, khiến người ta đã nhìn thì tuyệt đối không quên.
- Tố Minh Tinh.
Tô Minh nhìn ngôi sao màu lam, thân thể chấn động. Hắn yên lặng từng bước lại gần. Hắn đi vào ngôi sao, bước vào thiên địa trong ngôi sao đó, hắn nhìn lại thì thấy đại địa cũng chỉ là một mảnh phế tích.
Duy chỉ có màu sắc nước biển, sóng xanh thẳm cuốn động. Tất cả đều an tĩnh, ngay cả âm thanh bọt sóng cũng bị ngăn cách ra. Cả vùng đất, tất cả đều là phế tích, đá vụn tràn ngập, có thể thấy nơi này có rất nhiều thành trì nhưng hôm nay đều hóa thành phế tích.
Cũng không có ngọn núi quá cao tồn tại, chẳng qua chỉ có dấu vết gãy lìa, giống như chỗ này từng xảy ra một trận chiến chấn động cả Đệ Ngũ Chân Giới.
Tô Minh đứng giữa không trung nhìn đại địa, nhìn qua mọi chỗ phế tích. Hắn trầm mặc bước đi, đi qua vô số phế tích thành trì này. Cho đến khi đi đến chính giữa ngôi sao này thì hắn liền nhìn thấy có một hòn đảo nhỏ trên biển. Trên đảo này có một tòa cung điện khổng lồ đã sụp xuống hơn phân nửa.
Trên quảng trường ngoài cung điện này vốn dĩ có rất nhiều pho tượng nhưng hôm nay chỉ còn ba cái.
Hai cái trong đó đã mất đầu, hiển nhiên là đã bị phá hủy trong cuộc chiến tranh, duy chỉ có một pho tượng được bảo vệ đầy đủ. Đó là pho tượng một nữ tử.
Tô Minh nhìn pho tượng, là mẫu thân của hắn. Giờ nàng đang nằm trong quan tài hấp thu sinh cơ trong Đệ Ngũ Hỏa Lò để duy trì sinh mệnh. Đây là pho tượng của nàng.
Còn có hai người khác. Từ vị trí của hắn, người chính giữa hẳn là người quan trọng nhất trong những pho tượng này, mặc dù không có đầu nhưng vẫn có thể tưởng tượng được pho tượng kia là của Tố Minh lão tổ.
Bên cạnh hắn, một người là mẫu thân Tô Minh, mà người còn lại...
Tô Minh ánh mắt phức tạp nhìn sang. Pho tượng này không có đầu như bộ dáng phụ thân mà Tô Minh mơ hồ không rõ rệt.
Tô Minh trầm mặc hồi lâu. Hắn quay người đi quanh Tố Minh Tinh. Gần như đã đi hết tất cả, cho đến vài ngày sau, hắn trở về đây rồi khoanh chân ngồi trước pho tượng mẫu thân, yên lặng ngồi đó nhìn pho tượng, nhìn bốn phía, rơi vào trong im lặng.
Thời gian từ từ trôi qua, một năm, hai năm, năm năm, mười năm...
Tô Minh vẫn khoanh chân ngồi không nhúc nhích nhưng theo thời gian trôi qua, trong mắt hắn đã mơ hồ ngưng tụ tinh mang.
------------
Khu vực quan trọng trong Thần Nguyên Tinh Hải, Đệ Ngũ Hải sâu thẳm mà ngoại giới nhìn không thấy đáy, nơi đó có một tòa tế đàn cực lớn trong biển mây cuồn cuộn.
Trên tế đàn có một tấm gương khổng lồ. Tấm gương này màu thủy lam trong suốt, phát ra từng trận uy áp mạnh mẽ khuếch tán ra như trấn áp cả Đệ Ngũ Hải này, khiến biển mây nơi đây luôn quay cuồng cũng phải yên tĩnh lại.
Hôm nay, bốn người đeo mặt nạ hỉ nộ ai oán khoanh chân ngồi bốn phía tấm gương khổng lồ, không ai nhắm mắt mà nhìn tấm gương như thủy tinh này.
Hồi lâu sau, người đeo mặt nạ ai cúi đầu than nhẹ một tiếng. Giờ phút này, trong mắt hắn không còn vẻ lạnh lùng mà là phức tạp.
- Không đành lòng sao?
Theo tiếng thở dài quanh quẩn, người đeo mặt nạ nộ quay đầu nhìn lại, trầm giọng mở miệng. Âm thanh mang theo ý chí mênh mông cuồn cuộn, càng lộ ra khí phách tỳ liếc thiên hạ.
- Lão phu quả thật không đành lòng. Ngươi cũng thế.
Người đeo mặt nạ ai nhàn nhạt mở miệng, nhìn thoáng qua người đeo mặt nạ nộ.
- Có lẽ năm đó ta đã sai lầm rồi.
Người đeo mặt nạ nộ trầm mặc cúi đầu, hồi lâu sau mới thở dài một tiếng rồi lẩm bẩm.
- Từ khi bọn ta bỏ qua thân phận Tam Hoang Đại Giới để trở thành sứ giả thủ hộ Ám Thần Hải, chúng ta đã phân chia giới hạn, tình cảm, cắt đứt liên lạc với những người năm đó rồi.
- Đây chỉ là khảo nghiệm Ám Thần Hải tầng thứ nhất. Nếu ngay cả cái này mà hắn cũng không khám phá ra được thì đây không phải người mà 180 Đại Giới Ám Thần cần.
Âm thanh trầm thấp bỗng nhiên vang vọng ra từ phía người đeo mặt nạ hỉ.
- Ngươi đã từng nói, tứ đại truyền thừa hỉ nộ ai oán thì ngoại trừ hỉ nộ ai oán ra, thực tế vẫn còn một mạch truyền thừa nữa. Người thủ hộ Ám Thần Hải cũng có thể là năm người. Người thứ năm này là ai?
Âm thanh khàn khàn bỗng nhiên nhàn nhạt truyền ra từ người đeo mặt nạ oán thủy chung không mở miệng nói chuyện.
- Hỉ nộ ai oán tuyệt, người truyền thừa thứ năm là không có chút tình cảm nào, không có thất tình lục dục, đeo mặt nạ tuyệt.
Người đeo mặt nạ hỉ nhàn nhạt mở miệng.
- Lão phu cũng vừa hỏi, ta và ba người truyền thừa nhiều đời, ngươi cũng từng nói chỉ có truyền thừa mặt nạ hỉ là lớn nhất. Lão phu thật sự rất tò mò về thân phận của ngươi trong Tam Hoang Đại Giới, ngươi rốt cục là ai?
Người đeo mặt nạ ai lập tức mở miệng.
- Đến lúc ba người các ngươi nên biết thì tự nhiên sẽ hiểu được tất cả.
Người đeo mặt nạ hỉ bình tĩnh mở miệng.
Ba người đeo mặt nạ nộ ai oán nghe thấy vậy thì trầm mặc nhưng ánh mắt vẫn lộ vẻ kỳ dị khi nhìn về phía người đeo mặt nạ hỉ.
Đúng lúc này, đột nhiên cái gương như thủy tinh mà bốn người bọn họ đang ngồi quanh trở thành một mảnh hỗn độn, mây mù lởn vởn như phượng khởi vân tuôn mạnh mẽ cuốn động, còn có tiếng vang vọng vù vù. Ba người đeo mặt nạ nộ ai oán lập tức nhìn lại, duy chỉ có người đeo mặt nạ hỉ vẫn lạnh lùng như cũ.