Trời sao không có đêm và ngày giao nhau khiến người không rõ giờ giấc trôi qua, chỉ có thể thầm tính không để mình bỏ qua thời gian mà xuất hiện một số thay đổi không thể khống chế.
Bốn tiếng đồng hồ sau, nơi tổ tiên Hàm Sơn yên nghỉ, chỗ đó trừ sương khói che đậy đất trống ra, một trong các sơn cốc, nhóm sáu người Nam Thiên vòng đến.
Họ đến, có lẽ tại nơi quỷ dị này có người chú ý hoặc có lẽ không ai phát hiện.
“Chính là chỗ này! Huyền huynh, Mặc huynh, nơi này là chốn năm đó ta phát hiện, vốn thảo dược mọc đầy bị ta xảo diệu bảo vệ, từ nay về sau hiếm người tiến đến.” Nam Thiên đứng ngoài sơn cốc không bắt mắt, dịu giọng nói với Huyền Luân và Tô Minh đứng bên cạnh.
“Ngươi đi xem thử.” Ánh mắt Huyền Luân nhìn trong cốc.
Trong cốc có sương khói mỏng lượn lờ, khiến người khó thấy rõ. Theo y mở miệng, ông lão người hầu bên cạnh chần chờ một chút, đi thẳng tới sơn cốc.
Thấy Huyền Luân cẩn thận, Nam Thiên mỉm cười, ánh mắt rơi trên người Sửu Nộ. Sửu Nộ đi theo y nhiều năm, biết suy nghĩ của Nam Thiên, gật đầu đi theo người hầu Huyền Luân vào sơn cốc.
Đông Phương Hoa luôn theo sát Tô Minh, bây giờ do dự nhìn hướng Tô Minh. Thấy hắn biểu tình bình thường không có thay đổi gì, ông không hiểu rõ suy nghĩ của hắn. Nhưng ông nghĩ đã quyết định đi theo Tô Minh, bây giờ là lúc chứng tỏ.
Hít sâu, Đông Phương Hoa sắc mặt trầm trọng, đang định theo hai người kia cùng vào sơn cốc xem xét, nhưng ông mới bước ra thì mặt đất bỗng chấn động mạnh. Tiếng chấn trầm đục vang từ phương xa khiến mặt đất phập phồng, thoáng chốc núi rung rinh động đất.
Tiếng nổ vang vọng thật lâu không tán đi, thậm chí khiến vô số sơn cốc run rẩy, có chút đá lăn xuống. Động đất đột ngột làm Nam Thiên, Huyền Luân lập tức nhìn cùng một vị trí, chân trời.
“Mặc Tô đại nhân, nhóm khách thứ tư đã đến. Đấy là dư chấn khi truyền tống mở ra.” Đông Phương Hoa nhỏ giọng nói.
Tô Minh nhẹ gật đầu, ánh mắt bình tĩnh.
“Thú vị, An Đông bộ lạc truyền tống ba đợt trước không có tộc nhân, theo hạn chế nơi đây thì tộc nhân An Đông chỉ có thể vào một người. Đợt này tám, chín phần là Hàn Thương Tử!” Khóe miệng Nam Thiên lộ nụ cười, nhẹ giọng nói.
“Nhóm đầu tiên tộc nhân Phổ Khương bộ lạc đã đến bây giờ chết rồi, trong nhóm thứ tư Huyền ta cũng không biết sẽ là ai…” Huyền Luân thu lại tầm mắt, âm trầm mở miệng.
“Mặc kệ là ai, ta đã hiểu vì sao đi một đường không bị ngăn cản, cũng không thấy khách Nhan Trì bộ lạc. Chắc những người đó giờ đã đi hướng bên ngoài đường bí mật.” Nam Thiên cười cười.
Bây giờ bên trong sơn cốc, Sửu Nộ cùng người hầu Huyền Luân chạy nhanh ra, thì thầm bên tai Nam Thiên và Huyền Luân.
Tô Minh sắc mặt bình thường, dù trước đó Đông Phương Hoa không kịp vào theo nhưng Khắc Ấn thuật của Tô Minh bao phủ phạm vi hai trăm mét, hắn biết rõ mọi thứ bên trong sơn cốc.
“Hai huynh, mời!” Nam Thiên nhìn Huyền Luân và Tô Minh, mỉm cười trước tiên vào sơn cốc. Huyền Luân và người hầu theo sau. Tô Minh luôn im lặng ít lời, cũng đi theo vào trong.
Sơn cốc không lớn, chỉ là trên vách đá có mười mấy khe hở to lớn, thoạt nhìn có chút tiêu điều. Nam Thiên đi nhanh vài bước, mắt lướt qua khe nứt, hít sâu, nâng lên tay phải đẩy hướng hư không. Bỗng chốc mấy xương cốt cùng xương đen vòng quanh người y lập tức tản ra, có ánh sáng xanh mãnh liệt lan tràn ra ngoài.
Trong ánh sáng này, Tô Minh lập tức thấy bên phải vách đá có tám khe hở tựa như sóng gợn cùng vặn vẹo. Dần dần, tám khe hở biến mất, cuối cùng còn lại chỉ có một.
Trên vách đá bên phải một khe hở không tính quá lớn, có thể đi vào, bên trong tối đen không biết thông đến đâu.
Huyền Luân mắt chợt lóe, ông lão theo hầu đằng sau thầm than, tiến lên một bước, chạy nhanh đi tới khe hở duy nhất phía bên phải.
Lúc trước Đông Phương Hoa không kịp đi vào dò xét, giờ định theo nhưng mới nhúc nhích thì Tô Minh nâng lên tay phải chặn trước mặt ông.
“Mặc Tô đại nhân?” Đông Phương Hoa ngây ra.
Huyền Luân thấy vậy hơi nhíu mày, nhìn hướng Nam Thiên.
Nam Thiên chớp mắt, mặt lộ nụ cười khổ, thở dài với Huyền Luân, có chút bất đắc dĩ lên tiếng.
“Huyền huynh, người hầu của anh quá sốt ruột rồi.”
“Nam Thiên, ngươi có ý gì!” Huyền Luân sắc mặt âm trầm, lời nói lạnh băng.
Khi y mới nói xong thì trong khe hở duy nhất phía bên phải truyền ra tiếng hét thảm, thanh âm kia rất nhanh im bặt.
Huyền Luân liền biến sắc mặt, nhìn chằm chằm Nam Thiên, nhưng dù sao y là cường giả Khai Trần, có lực khống chế, không tùy tiện nổi giận mà lạnh lùng nói.
“Cho ta lý do không ra tay!”
“Huyền huynh, ta chưa từng kêu đi vào khe hở này. Khe hở phía bên phải là một cái bẫy, để phòng ngừa có người vô ý tới nhìn thấu ta sắp đặt. Khe hở này là giả, tiến vào trong, dưới Khai Trần thì chết chắc…” Nam Thiên cười khổ, trên mặt có ý xin lỗi nhưng bước chân thì tiến tới chỗ Tô Minh đứng.
Nam Thiên bước ra vài bước khiến hai mắt Huyền Luân chợt co rút. Bây giờ y hơi hối hận, không nên nhìn Tô Minh lộ ra sát khí và thái độ không hòa hợp.
Huyền Luân không phải người bình thường, giờ đã thấy ra Nam Thiên mượn uy của mình để đè ép Mặc Tô, hình thành cục diện khiến Mặc Tô không thể không tham gia. Bây giờ lại mượn Mặc Tô đè ép mình, khiến người hầu chết nhưng y không thể trách cái gì. Dù sao Nam Thiên đúng là không có kêu đi vào khe hở này.
“Nếu không đi vào khe hở này thì tại sao ngươi mở ra!” Huyền Luân nhịn xuống cơn tức, trầm giọng nói.
“Huyền huynh đừng giận, ai, việc này lỗi tại Nam ta trước đó không nói rõ. Mới nãy ta vừa thi triển Man thuật xong, chưa kịp ngăn cản. Nhưng ta mở ra khe hở bên phải vách đá là có lý do. Nếu không mở ra khe hở này thì không thể bước vào lối đi chân chính.” Nam Thiên cúi đầu chắp tay hướng Huyền Luân, mặt tràn đầy xin lỗi.
Trán Đông Phương Hoa đẫm mồ hồi. Tuổi ông không nhỏ, kinh nghiệm dồi dào, bây giờ đã thấy ra quan hệ phức tạp giữa ba người Tô Minh. Nghĩ đến Nam Thiên âm hiểm, nghĩ đến Huyền Luân độc ác, lại nghĩ tới động tác ngăn cản vừa nãy của Tô Minh, ông cảm kích nhìn hắn.
Huyền Luân trừng Nam Thiên lại nhìn Tô Minh, y là cường giả Khai Trần, rất ít gặp phải chuyện bực bội như vậy, đặc biệt là y không thể nói gì vì mọi thứ đều do mình tạo thành.
Huyền Luân im lặng, mặt dần nổi gân xanh, nhìn chằm chằm Nam Thiên, nheo mắt.
Nam Thiên vẫn là vẻ mặt xin lỗi chắp tay hành lễ.
“Ngươi…” Huyền Luân tiến lên một bước, nhưng y mới thốt ra một chữ đã bị thanh âm lạnh lùng của Tô Minh cắt đứt.
“Có một số lời không thể nói, nói sai thì phải trả giá lớn.”
“Huống chi người hầu của Huyền Luân ngươi cũng chưa chết, dù sao chưa thấy xác.”
Huyền Luân dừng bước, sắc mặt biến đổi nhưng lát sau y hít sâu, chắp tay hướng Nam Thiên.
“Nam huynh, lúc trước Huyền ta lỗ mãng, xin dẫn đường.”
Nam Thiên mặt tươi cười vội đáp lễ, lại xin lỗi giải thích vài câu, khóe mắt liếc Tô Minh dáng vẻ bình tĩnh, lòng thầm kiêng dè.
‘Người này trước đó nhìn ra manh mối, ngăn cản người hầu đi theo, từ đó có thể thấy người này tâm kế cẩn thận, không muốn người của mình mạo hiểm. Thà rằng công cốc nhưng có thể mượn chuyện này lấy được người hầu cảm kích, điều này mình cũng có thể làm. Nhưng rốt cuộc hắn thật sự nhìn ra nguy hiểm hay như mình suy đoán, là vì cẩn thận? Trước không suy nghĩ việc này, nhưng hắn mới nói câu kia rất đáng suy ngẫm. Sát khí giữa người này và Huyền Luân trước đó không giống giả bộ. Nhưng mới rồi hắn rõ ràng nhắc nhở Huyền Luân. Đây là lần thứ hai hắn dùng chuyện mình làm hòa hoãn quan hệ với Huyền Luân, vô hình trung khiến hai người có khả năng hợp tác. Đáng chết, chuyện này rối loạn sắp đặt sau này của mình để dụ dỗ Huyền Luân. Thậm chí việc này càng khiến Huyền Luân cảnh giác đối đầu với mình, còn hắn thì đứng ngoài suy xét…’
Nam Thiên không lộ ra tâm tư, hướng Tô Minh mỉm cười gật đầu, ánh mắt rơi vào vách đá bên trái. Vách đá bên trái có bảy khe hở, Nam Thiên phóng người thẳng tới khe hở thứ ba.
Sửu Nộ theo sau vội vàng tiến vào.
Huyền Luân nhìn Tô Minh, chần chờ một lát, gật đầu với hắn xong nhấc chân đi vào.
Tô Minh bình tĩnh theo sau. Hắn không hề nhìn ra suy nghĩ của Nam Thiên, chỉ cảm thấy trước khi vào bên trong thì Nam Thiên sẽ không muốn dấy lên tranh chấp làm hỏng việc lớn. Nhưng xuất hiện ngoài ý muốn, việc này đáng giá suy ngẫm. Tô Minh đoán không ra ý nghĩ của Nam Thiên nhưng có thể phá hư.
‘So với Huyền Luân, Nam Thiên tâm kế sâu càng nên cảnh giác.’ Tô Minh không ra tiếng đi theo sau mọi người vào trong khe hở thứ ba.
Khe hở này hẹp dài, một đường không ai nói chuyện im lặng cất bước. Thật lâu sau xuất hiện trước mặt mọi người là một lối đi không lớn, lối này thẳng đến sâu trong lòng đất, uốn lượn vặn vẹo, có dấu vết bàn tay con người rõ rệt, hiển nhiên là bị người đục đẽo ra.
“Con đường này nếu lúc trước không dùng cách đặc biệt mở ra khe hở bên phải sơn cốc thì sẽ không xuất hiện. Dù có người vô tình đến, chỗ này sẽ xuất hiện đường như mê cung, khó đi tới vị trí chính xác. Đây là Mê Vân Bộ của ta, Man thuật đặc biệt.” Nam Thiên giải thích.
“Lối đi này liên tiếp với mộ tỏ tiên Hàm Sơn, tận cùng chỉ có một tầng cấm chế ngăn cản. Vừa phá cấm chế thì có thể bước vào trong mộ.” Nam Thiên nói, nhanh chóng tiến lên.
Trong lối đi tối đen nhưng đám người Tô Minh không thấy thế. Dù hơi mơ hồ nhưng có thể thấy rõ nhiều thứ, khiến người chú ý là mặt đất là màu đỏ, so với con đường liên tiếp khe hở thì khác hẳn.
Tựa như hai thế giới khác nhau.
Tô Minh nhìn mặt đất đỏ phía trước, mắt chợt lóe, tiến lên. Nhưng ngay lúc hắn đạp bước đầu tiên vào đất đỏ thì…
‘Ngươi…rốt cuộc…đến…’