Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh âm kia không phải ai đều nghe thấy! Chỗ này trừ Tô Minh nghe xong ngẩn ra cũng chỉ có mỗi Thiên Tà Tử là nghe được, còn lại không ai có tư cách nghe, tu vi của họ, không đủ!

Nhưng dù là nghe không được, ngọn núi năm đỉnh Ô Sơn xuất hiện ngoài cơ thể Tô Minh hình thành áp lực cực kỳ mãnh liệt, tỏa ra uy áp khiến người nghẹt thở.

Uy áp này hơn xa lúc giáng xuống núi Phổ Khương rất nhiều. Bây giờ dưới uy áp, Thất Nhan Động Thuật do Man Văn biến thành của Nhan Trì bộ lạc mạnh va chạm với Ô Sơn.

Trong tiếng nổ chấn động tám phương, chỉ thấy thân thể đứa trẻ run lên, dây câu trong tay đứt làm đôi, cơ thể run bần bật tựa như bị cuồng phong quét qua, tan biến thành mây khói.

Con thú như rồng lại giống rắn do cá vàng biến hóa khi đụng vào Ô Sơn năm đỉnh thì phát ra tiếng gào thê lương, thân thể vỡ thành từng mảnh tan tành.

Còn có con suối vòng quanh bây giờ như sôi trào, chớp mắt biến thành khói trắng ùa hướng bốn phía, hoàn toàn tan biến. Ngay cả hồ lô cũng xuất hiện nhiều vết nứt nổ thành vô số mảnh vụn, biến mất.

Cuối cùng, thiếu nữ biến thành phượng hoàng cũng không thể chịu đựng áp lực của Ô Sơn năm đỉnh, hộc máu. Thân thể phượng hoàng biến trở lại thành thiếu nữ, một mảnh vặn vẹo hóa thành khói nhẹ tan mất trong nhân gian.

Ô Sơn vừa ra, Man Đồ của Nhan Trì bộ lạc triệt để vỡ tan. Trên trời các loại hiện tượng kỳ lạ hoàn toàn biến mất, lại trở về như bình thường. Chỉ có Ô Sơn năm đỉnh còn sừng sững ở giữa trời, khiến người nhìn chấn động tình thân, nảy ý sùng bái.

Khóe miệng Nhan Loan chảy máu tươi, mặt trắng bệch lùi ra sau. Sáu cường giả Khai Trần Nhan Trì bộ lạc vây quanh Tô Minh thì cả người chật vật, biểu tình sợ hãi chạy vắt giò lên cổ.

Từ đầu đến cuối, Tô Minh không chủ động ra tay, hắn chỉ phòng ngự mà thôi. Bây giờ khi tất cả rút lui, mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh.

Bước lên trước một bước, hắn vốn cực giỏi về tốc độ, sau khi Khai Trần thì điểm này càng tăng vọt. Dù ở trên không trung, vừa động thì thân hình tựa cầu vồng lao thẳng tới một người.

Người này là một ông lão, lão lùi ra sau vẻ mặt kinh hoàng. Ánh mắt đầu tiên thấy Tô Minh còn ở phía xa, nhưng ngay sau đó cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao trùm toàn thân, không đợi lão kịp phản ứng thì một ngón tay lạnh lẽo chỉ vào trán lão.

*Oành!* một tiếng, ông lão hộc búng máu, trọng thương rút lui.

Tô Minh không giết lão, nếu không thì người này đã chết chắc rồi!

Thu lại ngón tay, Tô Minh lại bước ra một bước để lại tàn ảnh. Phía xa một phụ nữ trung niên rên rỉ một tiếng, giữa trán xuất hiện huyết ấn ngón tay không sâu mấy.

Nhan Loan tim đập chân run, bắt đầu vô cùng hối hận. Bà không thể tưởng tượng nổi, Tô Minh lại cường đại đến thế. Mạnh không chỉ là tu vi còn có Sơn Văn khiến bà không thể tin.

Theo bà thấy thì đây rõ ràng là một Sơn Văn bình thường đến không thể bình thường hơn, làm sao lại có uy lực kinh người đến vậy!

Lại một tiếng hẻt thảm vang lên, đến từ một cường giả Khai Trần Nhan Trì bộ lạc chạy trốn khác, phát ra tiếng la khi ngón tay Tô Minh chỉ vào giữa trán.

Nhan Loan nhanh chóng lùi lại. Nhưng không đợi bà lùi xa thì lần nữa phát ra tiếng hét thê lương khiến tim bà run lên. Bà biết bây giờ không phát lúc do dự, khoảnh khắc truyền ra tiếng hét thì Nhan Loan cắn đầu lưỡi phun ra ngụm máu, nâng lên đôi tay vung trước mặt.

“Thỉnh Man Tượng Nhan Trì!” Giọng Nhan Loan có sự sắc bén. Dù bây giờ khuôn mặt bà vẫn tuyệt đẹp nhưng đã là hoa dung thất sắc.

Khoảnh khắc truyền ra lời nói, cả núi Nhan Trì chấn động. Thật nhiều khói đỏ bỗng bốc lên ngưng tụ thành khuôn mặt khổng lồ, đó là một khuôn mặt phụ nữ.

Khi Man Tượng Nhan Trì bộ lạc xuất hiện thì tay phải Tô Minh đã chỉ vào trán người cuối cùng trong sáu người. Để lại huyết ấn, trọng thương người này xong hắn mới xoay người nhìn về phía Nhan Loan và khuôn mặt khổng lồ sau lưng bà. Hắn nhấc chân lên, đạp hư không đi hướng Nhan Loan.

Giờ phút này, trên núi Nhan Trì, hai người nam nữ đến từ Thiên Hàn Tông sắc mặt biến đổi dữ dội. Hai người nhìn chằm chằm Tô Minh, dù cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong lòng dao động mãnh liệt.

‘Đây là văn gì vậy chứ!’

‘Xem thì giống như là Sơn Văn, nhưng Sơn Văn là loại phàm văn, tuyệt đối không thể có uy lực như vậy!’

Trên núi Phổ Khương, Phổ Khương Man Công và gã đàn ông đã ốm đi nhìn lẫn nhau, đều hít ngụm khí, biểu tình hoảng sợ. Họ bỗng vui mừng, nếu lúc trước Tô Minh ra tay là Sơn Văn hoàn chỉnh như vậy thì bọn họ…không thể chịu đựng nổi.

“Ô…tên của nó gọi là Ô…” Phổ Khương Man Công thì thào.

Núi An Đông vẫn im lặng như cũ, dường như đã sớm tính trược mọi chuyện, không truyền ra tiếng kinh hô nào.

Nhưng thanh âm kinh hô lại phát ra từ Hàm Sơn thành dấy lên xôn xao. Tất cả người trong thành khi thấy hình ảnh này thì chấn động tâm thần. Đặc biệt là mấy người từng cùng Tô Minh uống rượu, bây giờ càng cực kỳ kích động.

So với đám người kích động, hiện giờ Nhan Loan thấy ánh mắt Tô Minh nhìn hướng mình và đi lại đây thì tinh thần run lên. Mặt bà đã trắng bệch không còn chút máu, vội vàng lùi ra sau, nâng lên cánh tay chỉ hướng khuôn mặt phụ nữ khổng lồ trên núi Nhan Trì ở sau lưng bà.

Lập tức khuôn mặt phụ nữ chợt động, lấy tốc độ cực nhanh đến gần Nhan Loan, xuyên thấu qua thân thể lao tới Tô Minh.

Tô Minh biểu tình bình thản nhưng bước chân tạm dừng. Trong mắt hắn, khuôn mặt khổng lồ xuyên thấu qua thân thể mềm mại của Nhan Loan đến gần, bây giờ mở to mắt ra, nét mặt chợt biến đổi.

Nàng biến thành một khuôn mặt Tô Minh quen thuộc khắc vào trong linh hồn, xinh đẹp tràn đầy dã tính, là mặt của Bạch Linh.

Khẽ thở dài, khoảnh khắc khuôn mặt khổng lồ tới gần, Ô Sơn bên ngoài người Tô Minh lại biến ảo, *oành* một tiếng chấn, Ô Sơn và khuôn mặt phụ nữ va chạm nhau.

Từng tầng sóng gợn khuếch tán, Sơn Văn của Tô Minh biến mất, cùng tan biến còn có khuôn mặt người phụ nữ.

Tô Minh từng bước một đi ra sóng gợn, biểu tình luôn lạnh nhạt, từng bước một đi hướng Nhan Loan.

“Ngươi thua!” Nhan Loan liên tục lùi ra sau, sắc bén nói.

“Quy tắc là bất cứ người Khai Trần nào ngươi chỉ có thể ra tay một chiêu! Lúc trước ngươi đã ra một đòn, nếu còn làm nữa thì ngươi sẽ thua!” Nhan Loan vừa nói vừa nhanh chóng lùi ra sau, rốt cuộc đã đáp xuống núi Nhan Trì.

Khoảnh khắc bà đáp xuống, khóe miệng lại tràn máu tươi, ánh mắt nhìn Tô Minh đầy kinh sợ. Chỉ là dù sợ nhưng kiêu ngạo khắc trong xương sẽ không vì chạy trốn mà biến mất.

“Ngươi ra tay chính là thua, không ra tay cũng là thua, bởi vì Nhan Loan ta còn chưa chịu thua!” Nhan Loan thở dồn dập.

Đứng cách đỉnh núi Nhan Trì không xa chính là hai người nam nữ Thiên Hàn Tông và cả Hàn Phỉ Tử.

Tô Minh đạp hư không, từng bước một từ phương xa đi đến, tới núi Nhan Trì, đi đến ngọn núi hắn chưa từng đặt bước chân. Khoảnh khắc hắn đến, núi Nhan Trì lập tức biến tĩnh lặng.

Ánh mắt mọi người tập trung vào người Tô Minh. Hàn Phỉ Tử là thế, hai người nam nữ Thiên Hàn Tông cũng vậy, còn có Nhan Loan.

Tô Minh nhìn Nhan Loan, nhìn khuôn mặt mỹ lệ này. Hắn còn nhớ ở trong đất tổ tiên Hàm Sơn bế quan, mình từng cùng người phụ nữ trước mắt giao đấu một phen.

Đối mặt lời nói của Nhan Loan, Tô Minh không mở miệng mà cất bước tiến tới.

Nhan Loan không biết tại sao khi Tô Minh đi tới thì trong lòng dấy lên nỗi kính sợ như đối mặt với Man Công. Điều này không liên quan đến tu vi mà là loại cảm giác không nói thành lời. Bà bản năng lùi ra sau vài bước, cắn răng buộc mình không động đậy, nhưng đôi mắt đầy ẩn tình liếc gã đàn ông Thiên Hàn Tông.

“Ngươi thua, đã mất tư cách nhập môn Thiên Hàn Tông ta, còn không lui xuống!” Đang lúc Tô Minh đi hướng Nhan Loan thì gã đàn ông Thiên Hàn Tông tiến lên một bước, lạnh lùng quát.

Tô Minh không để ý gã đàn ông, tới gần Nhan Loan, mãi đến khi đứng trước mặt bà, nhìn khuôn mặt tái nhợt này. Nhan Loan cũng đang nhìn hắn, trong mắt đáng thương đủ khiến người sinh ra đau lòng.

“Thật to gan!” Gã đàn ông Thiên Hàn Tông mắt chợt lóe tia sáng lạnh, nhấc chân định tiến lên thì bị Tô Minh quay đầu lạnh lùng liếc một cái.

‘Ồn ào!’

Chân gã đàn ông run lên, não chấn động. Trong cảm nhận của gã, ánh mắt Tô Minh tựa mũi tên nhọn xuyên thấu qua đôi mắt xộc thẳng vào tinh thần, ở trong cơ thể gã hình thành hai chữ, tựa sấm sét tóm chặt ý thức, khiến gã run rẩy tỉnh táo lại.

Người Nhan Loan run bần bật. Bà hít sâu, buộc mình phải bình tĩnh. Nhưng người đàn ông trước mặt bà tựa như ngọn núi, khiến bà tiếp xúc gần thì có cảm giác nghẹt thở.

“Hay cho một khuôn mặt tuyệt trần.” Tô Minh nhìn Nhan Loan, lát sau nhẹ giọng nói. Hắn nâng lên tay phải, nhẹ vuốt mặt Nhan Loan.

“Thật sự, không chịu nhận thua sao?” Tô Minh dịu dàng nói, trên mặt lộ nụ cười. Khắc Ấn Thuật thuận theo bàn tay dung nhập vào cơ thể Nhan Loan.

Người Nhan Loan run bần bật, loại run rẩy này không phải đến từ thân thể mà là tâm hồn. Đôi mắt bà dần mê mang. Loại mông lung này rất hiếm khi xuất hiện trên người bà, đặc biệt là vì một người đàn ông mà sinh ra thì càng chưa từng có.

Một loại cảm giác không nói thành lời nảy sinh trong linh hồn, giống như bị mạnh mẽ ấn vào, không cho bà phản kháng.

“Ta…thua…tha…ta…” Nhan Loan cắn môi, hai mắt giãy dụa, trong mê mang xuất hiện sợ hãi.

Tô Minh nhìn Nhan Loan, lát sau thu lại tầm mắt, xoay người nhìn hai người nam nữ Thiên Hàn Tông.

“Nơi đây trừ các ngươi ra tất cả người Khai Trần đều đã chịu thua. Hai người các ngươi có tính trong đó không?” Tô Minh bình tĩnh lên tiếng.

Trước ánh mắt của hắn, gã đàn ông mặt tái xanh, muốn nói cái gì nhưng không mở miệng.

“Ngươi tu vi cao thâm, hai chúng ta cảm thấy không bằng, tư cách tiến vào Thiên Hàn Tông thì ngươi đã có đủ rồi. Nhưng mà…” Nói chuyện là người phụ nữ Thiên Hàn Tông đứng bên cạnh.

Người phụ nữ nhìn Tô Minh, con ngươi chợt co rút.

“Nhưng ngươi đạt được chỉ là tư cách nhập môn, còn cần qua thử thách mới được.”

“Thử thách gì.” Tô Minh lạnh nhạt nói.

“Thử thách thứ nhất thật ra không phải khảo nghiệm gì, chỉ là kiểm tra thân phận của ngươi. Trong quy tắc nhập môn của Thiên Hàn Tông ta, không chấp nhận lúc tuyển lựa đệ tử thì có người mới tiến vào thành trì của mỗi bộ lạc. Cho nên ở thử thách thứ nhất thì ngươi đã thua.” Người phụ nữ mỉm cười, nhẹ giọng nói, trong mắt vẫn còn tồn tại tia châm chọc.

Bà không sợ Tô Minh tức giận, sau lưng bà chính là Thiên Hàn Tông. Nếu đối phương dám ra tay với đệ tử Thiên Hàn Tông, như vậy sẽ không còn chỗ sống trong đất Nam Thần.

“Tu vi của ngươi không tầm thường, hay là đợi lần sau Thiên Hàn Tông thu đệ tử thì trước tiên đến vài năm đi, miễn cho đạt được tư cách lại ở thua thử thách.” Người phụ nữ vẫn mỉm cười, không nhanh không chậm nói.

“Ta thấy quy tắc này hình như trước kia không có.” Tô Minh nhíu mày, nhìn người phụ nữ.

“Đích thực không có, nhưng lần này thu đệ tử thì ta nói được, ta nói bây giờ đổi quy tắc thì là đổi.” Người phụ nữ vẫn cười như thường, biểu tình châm chọc có tia kiêu ngạo.

Tô Minh im lặng một lát, lạnh lùng nhìn người phụ nữ này.

“Không biết Mặc Tô có đủ thông qua thử thách này không.” Tô Minh nói, tay phải từ trong ngực móc ra mặt nạ đen danh chấn Hàm Sơn, đeo trên mặt.

Khi mặt nạ đeo trên mặt hắn thì khí thế của Tô Minh bỗng biến đổi. Từ trước kia như núi thoáng chốc hóa thành cực kỳ quái dị, như có luồng khói đen toát ra từ người hắn lượn lờ bốn phương, khiến núi Nhan Trì lập tức biến âm u.

“Hàn Phỉ Tử, đã lâu không gặp.” Đội mặt nạ, giọng Tô Minh khàn khàn. Thanh âm khàn khàn truyền khắp tám phương, chính là giọng nói thuộc về Mặc Tô!

Khoảnh khắc Tô Minh đội mặt nạ thì thân thể mềm mại của Hàn Phỉ Tử chấn động, ngơ ngác nhìn Tô Minh, hô hấp biến dồn dập.

Nhan Loan suýt nữa thét chói tai. Bà không bao giờ tưởng tượng nổi, người đàn ông trước mặt, người đàn ông khiến mình không thể không xin tha, lại, lại là lúc bà ở trong đất tổ tiên Hàm Sơn bế quan thì vừa mắt chuẩn bị thu làm giường bạn!

“Ngươi, ngươi…” Nhan Loan bản năng lùi vài bước, mặt lộ ra khó tin.

Nguyên Hàm Sơn thành vào giây phút này triệt để sôi trào. Từng tiếng xôn xao vang vọng. Mặc Tô, người Khai Trần bí ẩn nhất bị vô số người tìm kiếm hiện tại dùng cách như vậy xuất hiện nơi đây, loại rung động này đủ lay động tinh thần mọi người.

“Trời ạ, hắn lại là Mặc Tô!”

“Hèn chi An Đông bộ lạc chịu thua, người này từng là khách An Đông bộ lạc. Hắn, không ngờ hắn chính là Mặc Tô!”

“Trong đất bí ẩn Hàm Sơn một phen chấn động người, chưa từng ai gặp qua mặt thật, Mặc Tô, chính là hắn!”

Trong Hàm Sơn thành, Nam Thiên hoàn toàn ngây ra. Y ngơ ngác nhìn Tô Minh trên núi Nhan Trì, qua đã lâu không nói nên lời. Bởi vì bây giờ y có một suy đoán khiến người run rẩy.

“Mặc ta đi tới Hàm Sơn thành đã nhiều năm, không biết thân phận này đã đủ tư cách chưa.”

Tô Minh nhìn hướng người phụ nữ Thiên Hàn Tông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK