Cảnh giới chủ vị giới có áp chế cường đại với tu thiên, địa, nhân. Nhưng bây giờ Tô Minh mạnh hơn lúc ở đất Âm Tử rất nhiều, quan trọng hơn tại Thần Nguyên Phế Địa hắn có thân thể, có đầy đủ linh thạch, có Xích Mãng Phượng. Tương đối thì bà lão ở tại đây nhiều năm, biết chỗ này khó khăn nên phong ấn tu vi chút ít, một khi mở ra vận chuyển lực vị giới, vậy thì rất khó hồi phục. Bây giờ đối mặt Tô Minh, bà như cưỡi trên lưng cọp, tiến lùi khó khăn. Quan trọng nhất là bà đoán không ra tu vi cụ thể của Tô Minh, không thấy dấu hiệu phong ấn nào trên người hắn nhưng hắn tàn nhẫn với tất cả, sát khí đậm đặc đều nói rõ người này tuyệt đối không đơn giản.
Mặt khác Xích Mãng Phượng là con thú làm bà lão đau đầu, nếu như Điền Lâm chịu ra tay thì bà có thể thoải mái đấu một trận. Nhưng bà thấy Điền Lâm có ý tưởng khác, khiến bà rơi vào tình trạng như thế này đây.
Tô Minh đang cược, hắn cược bà lão kiêng dè sẽ không dám tùy tiện dốc hết sức đánh.
"Hai vị có thể nghe Điền ta nói một câu không? Ba chúng ta gặp gỡ ở Hỏa Xích Tinh này coi như có duyên, có thể đừng tiếp tục nữa được không?” Điền Lâm cười khổ bước ra can.
Bà lão hừ lạnh nhưng không thốt lời từ chối.
“Điền đạo hữu đã khuyên bảo thì Tô ta không đấu cũng được, nhưng khu vực bắc bộ Hỏa Xích Tinh từ nay Mai Lan đạo hữu chưa được cho phép thì không thể tiến vào nửa bước!” Tô Minh đi tới đỉnh đầu Xích Mãng Phượng, lạnh lùng nói.
Bà lão nhìn Tô Minh, một lúc sau không nói câu nào, xoay người hóa thành càu vồng lao nhanh, chớp mắt ở giữa không trung huyễn hóa mà đi.
Điền Lâm cười khổ nhìn Tô Minh, lắc đầu nói.
“Tô huynh, Mai Lan đạo hữu không có ác ý, việc này...để sau này Điền ta sẽ báo cho. Khu vực bắc bộ Hỏa Xích Tinh thì Tô đạo hữu cứ yên tâm, năm đó Khô Trúc đạo hữu đã có quy định, không thể tùy tiện đi vào lãnh địa của nhau. Điền ta xin đi trước.” Điền Lâm thở dài, chắp tay hướng Tô Minh xng người lên, hướng rời đi là đuổi theo Mai Lan.
Mãi đến khi gã rời đi, mấy trăm tu sĩ ở vùng đất này lặng ngắt như tờ, kiêng dè nhìn Tô Minh ở giữa không trung.
“Từ nay về sau khu vực bắc bộ Hỏa Xích Tinh lấy Tô ta làm tôn, bình thường Tô ta bế quan thì tất cả việc vặt các ngươi cứ nghe theo lời Nhạc Hoành Bang!” Tô Minh quét mắt mặt đất, thanh âm lạnh lùng truyền khắp tinh thần mỗi người.
“Tuân lệnh!” Mấy trăm người chẳng chút do dự, cùng chắp tay cúi đầu.
Họ hiểu rằng theo Xích Mãng Phượng phá ấn ra, kiểu chết quái dị của Kỳ Bắc Sơn, Tô Minh và giới tôn Mai Lan đấu dữ dội mà ngắn ngủi, khu vực bắc bộ Hỏa Xích Tinh từ nay sẽ là lãnh địa của hắn.
Nơi này ngày sau chỉ có thể có một ý chí, đó là ý chí của Tô Minh, bất cứ người nào làm trái ý chí này định ra luật pháp thì sẽ bị hủy diệt.
Mấy trăm người cùng bái, giọng Nhạc Hoành Bang là vang dội nhất. Gã biểu tình kích động, loại thân phận và địa vị này từ khi tổ tiên của gã bị chân vệ giết chết rồi thì không còn xuất hiện nữa, giờ lại lần nữa có được khiến gã kích động, ánh mắt nhìn Tô Minh có sự cuồng nhiệt và sùng kính.
“Các vị đạo hữu, con người của Nhạc ta thì mọi người biết rõ rồi, sau này hy vọng các vị giúp đỡ cho, xây dựng lại sự cường đại khu bắc bộ năm xưa của chúng ta! Hôm nay Nhạc ta chỉ nói một việc duy nhát là mọi người cùng đi sưu tầm tảng đá màu xanh này, càng nhiều càng tốt!” Nhạc Hoành Bang nhìn Tô Minh, lập tức nói với mấy trăm người.
Tô Minh không để ý chuyện nơi đây, xoay người đi hướng mặt đất, tới ngoài động phủ tan vỡ của Kỳ Bắc Sơn, khoanh chân ngồi xuống. Xích Mãng Phượng khổng lồ nằm sấp một bên cảnh giác nhìn bốn phía, đôi khi nhìn hướng bầu trời, biểu tình có chút mờ mịt.
Hạc trọc lông mắt sáng rỡ bay tới bên cạnh Nhạc Hoành Bang, không biết thì thầm cái gì mà gã vội vàng cung kính vâng dạ. Gã nhìn ra thân phận của hạc trọc lông ở chỗ Tô Minh chắc chắn không bình thường, chính mắt gã thấy nó phá mở phong ấn. Đặc biệt làm gã kinh ngạc là lúc trước hạc trọc lông treo giải thưởng, từ nay sâu dưới đáy lòng gã không muốn đắc tội nó.
Tô Minh khoanh chân ngồi, cầm lấy một khối đá màu xanh, nhắm mắt lại dần dần hấp thu. Tảng đá rất nhanh trở thành tro bụi nhưng chỗ này có rất nhiều đá xanh. Tô Minh trầm ngâm giây lát, định tạm thời bế quan tu luyện tại đây.
Thời gian chớp mắt đã dần qua một tháng, hòn đá xanh xung quanh Tô Minh chồng chất ngày càng nhiều hơn, đây đều là từ mấy trăm ngươi, thậm chí là nhiều hơn từ khu bắc bộ làm theo lệnh của Nhạc Hoành Bang đưa đến, đủ cho Tô Minh hấp thu trong thời gian ngắn.
Sức mạnh thân thể của hắn nhờ hấp thu mà càng lúc càng mạnh mẽ hơn, mãi đến đêm khuya một ngày này, Tô Minh đang tu hành thì mở mắt ra. Hắn nhìn trên bầu trời xuất hiện trăng sáng màu đỏ, dù không phải lần đầu tiên biết trăng ở Hỏa Xích Tinh là màu đỏ nhưng mỗi lần nhìn đều nhìn hắn xem rất lâu. Nhưng khuya nay, một hướng khác bầu trời đêm, có một ngôi sao sáng tỏa ra ánh sáng có thể so với ánh trăng, rất sáng, rất dịu dàng, như hòa cùng trăng.
Tô Minh không biết đây là ngày đặc biệt sao ánh cùng trăng, ngày đặc biệt mỗi năm chỉ có một lần trên Hỏa Xích Tinh. Ngày hôm nay, không biết bắt đầu từ khi nào bị người Hỏa Xích Tinh biến thành loại tập tục, là ngày nam nữ thề non hẹn biển, kết thành đạo lữ ở tinh cầu này. Bởi vì trong bầu trời đêm một sao một trăng rực rỡ cũng được gọi là một đời một kiếp.
“Không còn tình, nhưng ta còn có người nhớ nhung..."
Xung quanh yên tĩnh, Xích Mãng Phượng nhắm mắt đang thiếp ngủ. Không biết hạc trọc lông đi đâu mất rồi. Trong tĩnh lặng, Tô Minh khẽ thì thào bay bổng.
“Không còn đau, nhưng tại sao tim của ta sẽ đau nhói khi nghĩ về...” Tô Minh sờ ngực, nhìn một sao một trăng trên bầu trời, đau thương khẽ hỏi lời không người biết.