“Tô Minh.” Cô gái mặc áo trắng, mỉm cười lộ ra răng khểnh từ trên trời đáp xuống. Dưới chân cô có thải hồng, thải hồng bềnh bồng khiến cô gái như đạp hư không đi tới bình đài.
Thanh âm nhu hòa rơi vào tai Tô Minh, tựa như từ năm tháng bay đến, đánh thức đau thương chôn giấu sâu trong lòng hắn, và cả năm đó không thể thực hiện ước hẹn.
Bây giờ có tuyết từ trên trời bị gió thổi, xoay vòng bay xuống, rơi giữa Tô Minh và cô gái. Bông tuyết che ánh mắt, chia cắt ánh mắt thành mảnh vỡ, bông tuyết bay qua, lại ngưng tụ một chỗ.
“Tô Minh, còn nhớ ta không…” Cô gái áo trắng cắn môi dưới, đôi mắt xoe tròn lộ ra dã tính.
Cô thướt tha đi tới, chậm rãi tới trước mặt Tô Minh. Gió lướt qua người cô bay tới Tô Minh mang theo mùi hương nhè nhẹ chui vào mũi, tiến vào ký ức sâu trong linh hồn.
Ánh nắng chiếu xuống, lân tinh trên trán cô gái tỏa ánh sáng lấp lánh rơi vào mắt Tô Minh, cũng tiến vào ký ức chôn giấu của hắn.
Mái tóc dựng thẳng, bên tai hai bím nhỏ, còn có vài sợi tóc tới bị gió thổi bay chạm vào mặt Tô Minh.
“Tại sao không tìm ta?” Cô gái nhẹ giọng nỉ non bên tai Tô Minh, thanh âm nhu hòa quanh quẩn.
Tô Minh chấn động, ngơ ngác nhìn cô gái trước mắt, trong mắt hắn có đau thương.
“Tô Minh, còn nhớ ta không, còn nhớ tên ta không…còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?” Cô gái thì thầm từng chữ thấm vào lòng Tô Minh.
“Ta nhớ…” Tô Minh thì thào, nâng lên tay phải sờ sợi tóc trước mắt cô gái, cởi ra dây đỏ lại cột vào, đem bím tóc bên tai đặt trên vai, cuối cùng lấy xuống lân tinh trên trán cô sửa đổi vị trí.
“Như vậy mới càng giống chút.” Làm xong mọi thứ, ánh mắt Tô Minh bình tĩnh, chậm rãi nói.
Khi Tô Minh nói ra câu này, cô gái lập tức nhíu mày, sự chán ghét trong đáy mắt rất khó che giấu, lùi lại vài bước, dường như tay Tô Minh đụng vào mái tóc khiến cô khó thể chịu đựng.
“Nếu như cô có thể trở thành cô ấy, để ta đem cô xem thành cô ấy, vậy khi cô rời đi, nhiệm vụ Tư Mã Tín sắp đặt cho cô, xem như hoàn thành.” Tô Minh bình tĩnh nói, nhìn cô gái một cái, xoay người đi hướng Tử Xa đôi khi nhìn bên này.
Bạch Tố giậm chân. Hôm nay vì để Tô Minh rung động có thể nói cô chuyên tâm chuẩn bị một phen, thậm chí là mấy lời lấp lửng, bao gồm khi nói chuyện thì sắc mặt và biểu tình, cô đều diễn tập rất nhiều lần.
Thậm chí sáng sớm trước khi cô đến còn ở trước băng kính luyện tập. Giây phút luyện tập, cô có cảm giác như mình biến thành người khác, như có linh hồn xa lạ ngưng tụ trong thân thể, biến đổi tiếng nói cử động của mình.
Cô biết rõ, lần đầu tiên mình giả trang bộ dạng người trong ký ức của đối phương, khoảnh khắc lần đầu Tô Minh gặp bộ dạng này là cơ hội tốt nhất của cô.
Thậm chí nếu nắm chắc cơ hội này, rất có thể sẽ không có chuyện tiếp theo.
Kỳ thật mới nãy, khi cô thấy Tô Minh hoảng hốt thì trong lòng đang đắc ý. Nhận thấy Tô Minh nhìn mình, trong mắt hắn đau thương khiến cô thêm vừa lòng đêm qua chuyên tâm chuẩn bị.
Nhưng sự việc phát triển không tiến hành theo ý muốn của cô. Cuối cùng Tô Minh nói ra lời kia và hành động khiến Bạch Tố biết, lần đầu cô dùng bộ dạng như vậy gặp mặt, chuẩn bị một đêm, đã thất bại.
Tô Minh đi hướng Tử Xa. Hắn ra lệnh cho Tử Xa vẻ mặt cung kính.
“Ta cần một ít vật phẩm hình dạng không lớn nhưng rất nặng, càng nặng càng tốt, thứ đó ngươi làm được không?”
Tử Xa im lặng giây lát, gật đầu.
“Chủ nhân, ta biết có một loại băng, tên là nịch băng. Nghe nói loại băng này vĩnh viễn không hòa tan, một khối nhỏ cỡ nắm tay thì trọng lượng bằng tảng đá to như người.”
“Càng nhiều càng tốt.” Tô Minh vung lên tay phải, một khối lệnh bài rơi vào tay Tử Xa.
Tử Xa nhìn lệnh bài, sắc mặt quái dị. Lệnh bài này, trước khi gã đi tới Cửu Phong có thể nói là thánh vật. Nhưng bây giờ hiểu biết càng nhiều, đặc biệt là gã biết thứ này lấy từ chỗ Hổ Tử thì càng trấn tĩnh hơn.
Gã cầm lên bài chắp tay hướng Tô Minh, xoay người hóa thành cầu vồng bay nhanh.
Tử Xa rời đi, Tô Minh đi hướng động phủ Hổ Tử ở, dọc theo bậc thang đi đến. Bạch Tố lại giậm chân, thấy Tô Minh không để ý mình thì bước nhanh hơn đuổi theo hắn.
“Ê, không phải ngươi đã nói sẽ dạy ta vẽ tranh sao!”
“Cô muốn vẽ cái gì?” Tô Minh không dừng bước chân, thanh âm không nhanh không chậm.
“Ngươi đi chậm chút, ta muốn vẽ chính mình!” Bạch Tố đi nhanh vài bước mới miễn cưỡng sóng vai với Tô Minh, hiển nhiên cô không muốn theo sau, dù bậc thang băng trơn trượt cũng muốn đi cùng bước.
“Vẽ chính mình rất dễ, đối diện mặt băng, nhìn hình ảnh chiếu ngược trong băng, từng bút vẽ là được.” Giọng của Tô Minh vẫn như cũ, bình tĩnh không chút gợn sóng.
“Vậy…vậy ta còn kiếm ngươi làm gì?” Bạch Tố ngây ra, sau đó vẻ mặt giận dữ. Nhưng Tô Minh đi rất nhanh, thường một bước là xa tới vài mét, cô đi theo hơi khó khăn.
“Ta không kêu cô đến tìm.” Tô Minh không quay đầu lại, dần kéo ra khoảng cách với Bạch Tố.
Bạch Tố cắn răng một cái, lại chạy đến.
“Ta không vẽ chính mình, ta phải vẽ ngươi!” Bên tai Tô Minh truyền đến giọng của Bạch Tố.
Tô Minh dừng bước, ngoái đầu nhìn Bạch Tố.
Bạch Tố thấy Tô Minh không tiến lên nữa, vội vàng tới bên cạnh hắn, lòng thầm đắc ý nghĩ, xem coi lần này ngươi sẽ đáp thế nào. Vẽ chính mình cần đối diện mặt băng, vậy vẽ người khác đương nhiên cần người ta đứng đó mới vẽ được.
“Cô muốn vẽ ta?” Tô Minh nhìn Bạch Tố.
Bạch Tố trong lòng đắc ý biểu lộ hết trên nét mặt, hếch cằm, lân tinh trên trán bị nắng chiếu lấp lánh, sợi tóc cột cao theo gió động.
“Không sai, ta phải vẽ ngươi.” Bạch Tố hừ một tiếng, bộ dạng đắc ý khoảnh khắc trùng lặp với thân hình giấu sâu trong ký ức của Tô Minh.
Tô Minh nâng lên tay phải, vạch hướng đá băng bên cạnh. Vài bút sau, rất nhiều băng vụn bay lên, trên băng đá xuất hiện một người, người ấy chính là Tô Minh.
“Dựa theo đó vẽ.” Tô Minh nói xong xoay người đi.
Bạch Tố đứng bên cạnh ngây ra nửa ngày, nhìn đá vẽ ra thân hình Tô Minh, lại nhìn hắn đi xa, tức giận giẫm mạnh chân.
“Tô Minh, cái tên khốn kiếp!!!:
Bộ dạng và biểu tình hiện giờ của Bạch Tố và những lời nói đó, hoàn toàn khác với khi cô ở bên Tư Mã Tín. Thường thì trước mặt Tư Mã Tín, Bạch Tố luôn là bộ dạng ngây thơ hồn nhiên, ánh mắt nhu hòa, biểu tình ngoan ngoãn, sùng bái nhìn Tư Mã Tín.
Nhưng trên Cửu Phong, trước mặt Tô Minh, cô như biến thành người khác. Nếu Tư Mã Tín ở đây, chắc chắn sẽ ngây ra, bởi vì Bạch Tố bây giờ so với lúc ở trước mặt y thì rất khác.
Bạch Tố hậm hực, con mắt trợn to lấp lóe, giẫm chân xong thấy Tô Minh đi xa đến không thấy bóng lưng, hung dữ trừng họa tượng Tô Minh trên đá, nhấc chân lên đá một cước.
“Ta đá ngươi tên Tô Minh khốn kiếp!” Bạch Tố liên tục đá mấy cước, dường như hơi hết giận. Thấy bức tượng Tô Minh, cô bỗng chớp chớp mắt, lại lộ ra biểu tình đắc ý.
Cô tiến lên mấy bước, từ trong ngực lấy ra một viên đồng đen bôi bôi xóa xóa trên tượng Tô Minh, vừa bôi vừa đắc ý cười.
Không lâu sau Tô Minh chậm rãi bước đến ngoài động phủ Hổ Tử. Hắn không nghe thấy tiếng ngáy, ngược lại có tiếng cười quái dị truyền ra từ động phủ, Tô Minh không tạm dừng, cất bước đi vào.
Vừa vào động phủ Hổ Tử, Tô Minh lập tức thấy gã ngồi xổm trên mặt đất, trước mắt vẽ rất nhiều đồ án hình tròn hỗn loạn. Trong các đồ án có hình núi, chúng nó vòng quanh nhau một chỗ như có loại quỹ tích nào đó.
Trong tay Hổ Tử cầm một thanh dao găm, không ngừng khắc trên đồ án. Gã vừa khắc vừa phát ra tiếng cười quái dị. Nếu bây giờ Tô Minh thấy được biểu tình của Bạch Tố, chắc chắn sẽ cảm thấy có chút tương tự với Hổ Tử bây giờ.
“Hừ hừ, Hổ gia gia nhà ngươi là thông minh nhất, thông minh nhất!!!”
“Đổi trận pháp thì sao chứ, xem ta làm sao mở ra nè!”
“Hổ gia gia nhà ngươi lớn như vậy còn chưa có chỗ nào không đi vào được, xx nó, thứ khó như vậy Hổ gia gia ngủ một giấc dậy là hiểu ngay.”
Hổ Tử thật sự quá nhập thần, cho nên Tô Minh tới cũng không phát hiện ra. Thậm chí Tô Minh đứng sau lưng, nhìn đồ án Hổ Tử khắc họa thì gã cũng không chú ý tới.
“Hổ gia gia ngươi dùng thời gian mười ngày, mười ngày ta uống hơn ba mươi bình rượu, uống ít như vậy toàn do ngươi hại! Đáng chết, Thất Phong các ngươi đang yên lành sao phải đổi đại trận hộ sơn chứ! Hãy xem coi ta phá giải nè!” Hổ Tử cầm dao găm, trên mặt đất khắc vài đao xong biểu tình hưng phấn mừng như điên, ngẩng đầu cười to.
Nhưng tiếng cười vừa cất lên thì gã liếc mắt thấy Tô Minh đứng bên cạnh, ngáy ra, tiếng cười ngừng bặt.
“Lão tứ, ngươi đến từ lúc nào?”
“Đến lâu rồi…” Tô Minh biểu tình quái lạ nhìn Hổ Tử tóc tai bù xù, mắt đầy tơ máu.
“Ngươi nghe hết rồi?” Hổ Tử vẻ mặt nghiêm túc.
“Nghe hết…một phần.” Vẻ mặt Tô Minh càng thêm quái.
Hổ Tử cúi đầu, sau đó mạnh ngẩng lên ôm lấy Tô Minh, giọng to như chuông vang trong động phủ.
“Lão tứ, ngươi là tiểu sư đệ thân thân nhất của ta, ngươi biết Hổ Tử sư huynh ngươi hôm nay thành công nên đến chúc mừng ta chứ gì? Tốt lắm, ngươi là hảo sư đệ. Ta không giấu ngươi, ngươi phân xử giùm ta. Ngươi nói xem, đám đáng chết vô sỉ hạ lưu nhân thần cộng phẫn Thất Phong, có thiên lý hay không trời, có lương tâm không trời, có đạo đức không trời, bọn họ…họ lại đổi đại trận hộ sơn!!!”