Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu niên bị gọi Bắc nhi nghe người phụ nữ nói xong khóe miệng lộ nụ cười tàn nhẫn, đắc ý nhìn lướt thiếu niên cánh tay phải khô héo. Thiếu niên đi theo đám Lan Lan, cánh tay phải giờ trông khô héo tựa da bọc xương, mặt biến xanh hơn.

“Các ngươi dựa vào cái gì làm vậy! Ta không đi chọc các ngươi, gốc thảo dược là chúng ta trả tiền rồi, rõ ràng các ngươi cưỡng ép lấy đi!”

“Tu vi của các ngươi rất cao, khi dễ ba đứa trẻ chúng ta không thấy xấu hổ sao?” Lan Lan mặt đầy tức giận, bây giờ cô cũng sợ lắm chứ. Nhưng trong ba người, đồng bạn tên Khải Đông luôn im lặng như khúc gỗ. A Hổ trong mắt cô là nhát gan yếu đuối. Lan Lan tức giận nói, dù lòng rất sợ nhưng thấy mặt Khải Đông không chút máu thì cắn răng liều mạng!

“Người thủ hộ chúng ta là Mặc Tô, người thủ hộ của hắn là Nam Cung Ngân. Nếu ngươi tổn thương chúng ta, hai người tuyệt đối không tha cho các ngươi!” Thấy mấy người đàn ông trung niên mặt không biểu tình đứng cạnh người phụ nữ có một người đi ra tới gần nhóm Lan Lan thì cô to tiếng nói, bảo vệ Khải Đông và A Hổ lùi ra sau. Khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch nhưng vẫn cố chống.

“Nam Cung Ngân.” Người phụ nữ quay người nhìn vật phẩm khác khi nghe tên Nam Cung Ngân thì mày hơi chau lại.

“Nể mặt Nam Cung Ngân, đánh gãy một chân mỗi đứa. Còn con bé này, miệng lưỡi chua ngoa, cắt lưỡi ả xuống.”

“Tuân lệnh, phu nhân.” Ương Vu đi hướng ba người Lan Lan là người đàn ông trung niên gầy gò. Gã quay đầu gật đầu với người phụ nữ, cung kính nói xong xoay người, mặt không biểu tình đi hướng Lan Lan.

Dưới uy áp của Ương Vu, người Lan Lan run bần bật, mắt A Hổ tràn đầy sợ hãi, Khải Đông cay đắn cúi đầu. Ba người không thể rời khỏi đây, uy áp đó đối với ba đứa trẻ tựa như thiên uy vậy.

“Khải Bắc, đại phu nhân, việc này không liên quan đến hai người họ, chúng ta chỉ là tiện đường cùng đến Vu thành. Việc của ta không liên quan đến họ, nếu muốn trừng phạt thì đánh gãy hai chân và một tay của ta đi, ta thay họ.” Thiếu niên tay phải khô héo bỗng ngẩng đầu, tiến lên mấy bước.

Lời nói của thiếu niên không khiến người phụ nữ để ý, phớt lờ cúi đầu xem trâm gỗ cài đầu màu đen. Thiếu niên đứng một bên cười nhạt liếc Khải Đông, biểu tình lộ rõ khinh thường và đắc ý.

Người đàn ông trung niên Ương Vu đi hướng ba người Lan Lan không dừng bước chân, gã càng tới gần càng tỏa ra khí lạnh khiến trong mắt ba người Lan Lan dâng lên tuyệt vọng.

Khải Đông mắt đỏ rực, quát to một tiếng. Gã lùi ra sau, dùng thân thể đẩy Lan Lan và A Hổ ra cửa tiệm.

“Các người chạy đi!!! A Hổ, mang Lan Lan chạy!”

Lan Lan do dự một chút, A Hổ ở một bên túm tay cô sốt ruột vọt hướng cửa. Nhưng khoảnh khắc gã và Lan Lan vừa chạy tới ngưỡng cửa thì gió to nổi lên thổi trước mặt hai người, khiến A Hổ và Lan Lan run rẩy không thể tự chủ lùi ra sau, như đánh vào vách tường, lùi ra sau hộc búng máu.

“Người thủ hộ của chúng ta là Mặc Tô, hắn sẽ không tha cho ngươi!!!” Lan Lan lau máu tươi nhìn chằm chằm Ương Vu.

A Hổ hít sâu, dù mặt tái nhợt, ngực đau nhức nhưng vẫn đứng trước mặt Lan Lan, biểu tình kiên cường như ngọn núi.

Khải Đông cười thảm, nhìn Lan Lan và A Hổ biểu tình đầy xin lỗi, gã rất hối hận, gã không nên đi ra, mình bị thương không có gì, nhưng liên lụy người ngoài không phải điều gã muốn.

Người đàn ông trung niên Ương Vu cười nhạt, không có cảm giác Vu tộc địa vị cao gì cả, đối diện ba đứa trẻ có thể nói không chút sức lực phản kháng mà vẫn ra tay cực kỳ tàn nhẫn.

“Mặc Tô, ta chưa từng nghe có cường giả này trong Ương Vu. Ta ngược lại muốn xem coi người này làm sao không buông tha ta.” Người đàn ông trung niên Ương Vu bước tới một bước, bỏ qua Khải Đông, vung tay áo, quăng A Hổ ra.

A Hổ té sang bên khiến người đàn ông trung niên Ương Vu đi tới Lan Lan mặt trắng bệch đầy tuyệt vọng. Gã cười nhạt, tay phải người đàn ông trung niên Ương Vu bỗng chốc nâng lên chỉ vào đùi phải Lan Lan. Chỉ cần ngón tay gã chỉ xuống là đùi phải thiếu nữ sẽ nát ngay, từ nay về sau thành tàn phế.

A Hổ ở một bên phát cuồng, thê lương gào thét định xông tới. Khải Đông trái tim đau nhói, chẳng chút do dự, cũng lao ra.

Nhưng hai đứa trẻ ngay cả Sơ Vu cũng không phải, sao có thể đấu lại người đàn ông trung niên Ương Vu? Coi như là bọn họ nhào tới cũng không có bất cứ tác dụng gì.

Tay phải người đàn ông trung niên Ương Vu như tia chớp, dường như không có bất cứ tốc độ nào có thể so với tay phải của gã, chỉ vào đùi phải Lan Lan mặt đầy tuyệt vọng.

Nhưng đây chỉ là dường như mà thôi, không phải không ai không thể ngăn cản tay phải gã chỉ xuống. Khi ngón trỏ tay phải người đàn ông trung niên Ương Vu cách đùi phải Lan Lan ba tấc thì một giọng nói lạnh băng từ chân trời truyền đến

“Ngươi dám!”

Giọng nói vang vọng, nghe như còn ở phía xa, nhưng nghe kỹ thì như ở bên tai. Người đàn ông trung niên Ương Vu nghe thanh âm đó xong thì ngón trỏ đột nhiên bị một cánh tay phải xuất hiện từ bên cạnh bắt lấy!

Đó là một bàn tay lạnh lẽo, tay áo màu đen. Bàn tay xuất hiện bên cạnh người đàn ông trung niên Ương Vu, có một người đàn ông mặc đồ đen, đội mặt nạ lộ ra.

“Không phải ngươi muốn xem ta làm sao không tha ngươi ư? Ta cho ngươi xem!” Người đàn ông đội mặt nạ chính là Tô Minh.

Hắn thốt ra lời chỉ là chớp mắt, bây giờ hắn nắm ngón trỏ người đàn ông trung niên Ương Vu thì biểu tình gã lập tức biến đổi.

Nhưng giây phút biểu tình gã biến đổi thì tay phải Tô Minh nắm lấy ngón tay người này mạnh bóp. Truyền ra tiếng két một cái, Ương Vu rên rỉ, mặt lập tức trắng bệch. Ngón trỏ tay phải gã bị Tô Minh bóp thành phấn.

Gã chấn động tinh thần, bản năng muốn lùi. Nhưng chưa lùi hai bước thì đối diện Tô Minh, máu tươi tràn ra từ kẽ tay hắn. Đôi mắt Tô Minh sâu thẳm lóe tia sáng, tay phải nâng lên, tay áo vung hướng Ương Vu trước mặt.

Cái vung này xuất hiện gió mạnh hơn lúc nãy người này đối phó A Hổ, Lan Lan gấp vô số lần. Cuồng phong rít gào hình thành lốc xoáy cuốn người này quay tròn. Ánh sáng xanh lóe trên trán Tô Minh, kiếm nhỏ xanh sắc nhọn rít xuyên thấu vòng xoáy, máu bắn khắp nơi, ánh sáng xanh chớp lóe.

Lốc xoáy tan biến, người đàn ông trung niên Ương Vu trợn to mắt đứng tại chỗ, trong mắt còn sót lại không thể tin. Trán gã có một vết thương máu thịt nhầy nhụa xuyên qua đầu gã. Gã ngã xuống đất, co giật vài cái rồi đứt hơi.

Tất cả sự việc, từ khi Tô Minh xuất hiện đến lúc người đàn ông trung niên Ương Vu chết chỉ mất vài giây, khiến người khó tin, khiến người căn bản rất khó phản ứng lại.

Người phụ nữ cúi đầu nhìn trâm đen mạnh ngoái đầu, mắt như tia chớp rơi trên người Tô Minh, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.

Thiếu niên đứng cạnh mặt trắng bệch. Gã thấy chỉ vài giây mà thôi, nhưng khoảnh khắc trước và sau biến đổi như trời với đất, khiến óc gã nổ tung trống rỗng, đứng ngây như phỗng.

Hai Ương Vu khác bên cạnh người phụ nữ vốn mặt vô tình nay sắc mặt biến đổi, ánh mắt nhìn Tô Minh biến kinh sợ. Chúng tự hỏi tuyệt đối không làm được giết Vu tộc cùng cấp sạch sẽ gọn gàng như vậy. Người đàn ông trung niên Ương Vu ở trước mặt người này yếu ớt không chịu nổi một kích.

Lan Lan trông thấy Tô Minh cũng ngây ra, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn ra tay. Nhưng chỉ một lần ra tay đã khiến người lúc trước làm cô tuyệt vọng chết ngay lập tức. Loại tu vi này, loại sát khí này, khiến trước kia Lan Lan nghi ngờ về Tô Minh đều biến mất hết.

Cùng lúc đó, trông thấy Tô Minh cô như con nít bị khi dễ gặp được người lớn thì thấy uất ức và dựa dẫm.

“Tiền bối…” Lan Lan hốc mắt đỏ ửng, giọng nghẹn ngào.

“Tiền bối!” A Hổ ở một bên mặt kích động chắp tay, thật sâu cúi đầu hướng Tô Minh.

Ngay cả Khải Đông cũng kích động lao nhanh tới cạnh Tô Minh. Lạnh lùng như gã không biết làm sao biểu đạt nỗi lòng, trực tiếp quỳ xuống dập đầu mấy cái với Tô Minh.

“Không biết làm sao xưng hô ngươi, việc này có lẽ là hiểu lầm. Thiếp thân là tộc nhân Đông Lai bộ lạc, Đông Lai bộ lạc ta luôn thích kết bạn với cường giả các bộ lạc Vu tộc. Không biết ngươi có quen ai tại Đông Lai bộ lạc không?” Người phụ nữ biểu tình nghiêm trọng nhìn chằm chằm Tô Minh nửa ngày, bỗng lộ ra nụ cười hiền lành.

Dù tuổi bà không nhỏ nhưng phong thái còn đó. Bà nở nụ cười có cảm giác trăm hoa đua nở, đặc biệt loại phong thái này không hề cố ý làm ra vẻ, cho người thấy tự nhiên. Điều này hoàn toàn khác hẳn với Cơ phu nhân.

“Ban đầu là con ta vừa ý gốc thảo dược này, cùng ba thiếu niên đó xảy ra chút xung đột, mặc kệ là ai đúng ai sai, ngươi đã trừng phạt hộ vệ của ta, việc hiểu lầm này bỏ qua nhé?” Người phụ nữ vén tóc, dịu giọng nói.

“Không phải vậy, là họ quá đáng! Chúng ta đã trả tiền thảo dược đó, mà họ còn muốn đánh gãy chân chúng ta!” Lan Lan ở một bên lập tức nói.

“Được rồi!” Tô Minh ánh mắt bình tĩnh đánh gãy lời Lan Lan.

Lan Lan lập tức ngoan ngoãn không nói gì nữa.

“Ta mặc kệ ai đúng ai sai, tổn thương người của ta, một câu hiểu lầm không đủ! Là bà đánh gãy chân tất cả người bên bà hay muốn ta ra tay?”

Tô Minh lạnh lùng nói, đó là nguyên tắc của Cửu Phong, cũng là nguyên tắc của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK