Mục lục
Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Tiểu sư đệ, ta nói cho ngươi biết nha, Đại sư huynh quanh năm bế quan, chỉ có mỗi lần ngày vạn cổ nhất tạo mới xuất quan, lần nào cũng gây ầm ĩ lớn, dù ngươi uống thật nhiều rượu cũng bị hắn đánh thức. Tiếng la ‘Ta rốt cuộc xuất quan’ Ngươi mà nghe sẽ bị lăn qua lộn lại phiền chết luôn. Ngươi có thể xem hắn thành con rùa, suốt ngày ngủ, khi tỉnh ngáp một cái rồi ngủ tiếp.] Đây là Hổ Tử miêu tả Đại sư huynh.

[Đại sư huynh là anh cả của chúng ta, có thể đứng trước mặt chúng ta che mưa chắn gió.] Đây là Nhị sư huynh trong một lần nói chuyện với Tô Minh, nhìn chân núi khẽ nói.

Trong đầu từng hình ảnh hiện ra, mắt Tô Minh chảy máu, giọt máu đỏ thẫm, là lòng Tô Minh điên cuồng rít gào tạo thành, đó là bùng phát sát khí ngập trời và đau xé tim.

“Đại sư huynh...” Tô Minh nhìn gã đàn ông bước ra khỏi vòng xoáy trước mắt, như mơ hồ.

Đại sư huynh đôi mắt ngơ ngác không có chút ánh sáng, nhưng trong ngơ ngác có ảm đạm tựa đã chết, thân hình thì bùng phát khí thế đủ đấu với Cấp Ảm.

Hiển nhiên là thủ đoạn Đế Thiên chuẩn bị vì Cấp Ảm, đòn sát thủ cho lựa chọn quyền nắm Đông Hoang tháp.

Tô Minh và Đại sư huynh ánh mắt giao nhau, mắt hai người tập trung nhìn nhau. Tô Minh vẻ mặt đau thương, Đại sư huynh chết lặng, ánh mắt giao nhau đã không còn sung sướng ngày trước ở Cửu Phong, có chỉ là xa lạ tha hương.

“Đế Thiên...Tô Minh ta đời này nhất định giết lên tiên tộc, khiến ngươi chịu đựng nối thống khổ nhất trong thiên địa, nếu không làm được điều này thì Tô Minh ta từ nay trầm luân hoàng tuyền, hồn phi phách tán!!!” Tô Minh chảy huyết lệ ngửa đầu phát ra tiếng gào kinh thiên động địa, trong tiếng hét ẩn chứa điên cuồng và thù hận khiến người nghe mà kinh.

Khoảnh khắc hắn phát ra tiếng rống, Đại sư huynh trên mặt đất vẫn là khuôn mặt chết lặng nhưng nhấc chân phải đạp xuống, vọt tới trước mặt Tô Minh. Tốc độ rất nhanh, vượt qua thuấn di. Khoảnh khắc y xuất hiện, Tô Minh bản tay nâng lên nhưng hơi thở quen thuộc và ấm áp ngày trước, và thấy vô số vết sẹo trên người Đại sư huynh, hắn rất khó ra tay.

Một tiếng nổ kinh thiên bỗng vang vọng.

Tô Minh hộc máu, liên tục lùi hơn mười mét, tay phải nâng lên cuối cùng không phản kích mà chặn lại, cứng rắn chặn nắm đấm từ Đại sư huynh.

Nắm đấm này càng khiến Tô Minh tim xé rách, sự quen thuộc là hơi thở Vu tộc.

Đại sư huynh là hậu duệ Cửu Lê, toàn thân tỏa ra dao động thuộc về Vu tộc. Dao động tản ra, sau lưng Đại sư huynh xuất hiện một Vu tượng to lớn. Đôi tay Vu tượng ôm Đại sư huynh, Tô Minh thấy vết sẹo giống hệt, xé rách giống hệt, phù văn giống hệt. Vu tượng cũng là hình dạng đầy vết thương nhưng chẳng hề lộ ra yếu ớt ngược lại dạt dào sức sống, nhưng Tô Minh cảm nhận được sức sống đó là đốt cháy. Nó đang đốt cháy sinh mệnh Đại sư huynh thúc đẩy ra tượng Vu tộc.

Tô Minh mạnh ngẩng đầu, biểu tình đau thương nhìn Đại sư huynh. Tay phải hắn run run nâng lên, nói cho mình, Đại sư huynh...đã đi mất. Chỉ có hắn ra tay, đuổi đi ý thức Đế Thiên mới khiến Đại sư huynh có một đường sự sống. Nhưng lời này ngay cả chính Tô Minh còn không tin được. Khi tay phải Tô Minh hoàn toàn nâng lên, run rẩy bấm ấn ký thì bỗng một giọng nói dịu dàng vang vọng bên tai Tô Minh, thốt ra từ miệng Đại sư huynh.

“Tiểu sư đệ, đã nhiều năm chúng ta không gặp.” Thanh âm kia hơi cứng nhưng rất dịu dàng, là giọng của tiểu sư đệ trong ký ức.

Thanh âm xuất hiện làm tay phải Tô Minh run lên, làm tim hắn nhói đau, huyết lệ chảy càng nhiều, mắt nhìn qua. Thanh âm quen thuộc làm Tô Minh như trở lại Cửu Phong, hắn biết đây là giả, hắn biết.

Nhưng có một số việc dù biết rõ ràng nhưng vẫn sẽ nhìn, sẽ nghe, vì kia không phải động tác thân thể mà là tim do thân tình thúc giục.

Giây phút Tô Minh nhìn y thì Đại sư huynh mạnh ngẩng đầu, đôi mắt tối tăm lóe tia đỏ.

“Cửu lê di trạch, huyết uyên cấm chú...” Toàn thân y nổi gân xanh, thân hình thành bốn, năm mảnh hóa thành biển máu vọt tới, bỗng biến mất.

“Hắn không phải Đế Thiên, là Đại sư huynh...” Tô Minh thì thào, khóe miệng còn đọng máu, trong người đau đớn, là do một kích mới nãy của Đại sư huynh tạo thành.

Nếu đối phương thi triển là thần thông của Đế Thiên thì Tô Minh còn sẽ nói cho mình trước mắt không phải Đại sư huynh, là phân thân Đế Thiên. Nhưng Đại sư huynh thi triển là thần thông Vu tộc, là cửu lê thuật, tất cả điều này làm Tô Minh không thể ra tay. Hắn không thể ra tay với Đại sư huynh xem như là anh cả được.

Trong tiếng cười thảm, xung quanh Tô Minh mới nãy biển máu biến mất bỗng hiện ra.

“Tiểu sư đệ, nói cho ta mấy năm nay ngươi đi nơi nào?” Khi biển máu biến ra, giọng chết lặng của Đại sư huynh lại vang vọng, làm Tô Minh cười thảm, toàn thân tràn ngập bi thương không thể hình dung.

Trong bi thương hắn không né tránh, mặc kệ Đại sư huynh tràn ngập bốn phía, biển máu ngưng tụ thân hình mình, chớp mắt bao phủ.

Một tiếng nổ kinh thiên vang vọng tám hướng. Biển máu lại hóa thành hình người, Đại sư huynh đứng giữa không trung, Tô Minh tựa diều đứt dây bắn ra sáu, miệng ọc máu, toàn thân các vị trí đều phun máu. Mặt Tô Minh trắng bệch liên tục lùi mấy trăm mét mới miễn cưỡng đứng vững. Hắn cười thảm nhìn Đại sư huynh.

Vết thương của hắn càng nặng, nhưng lúc này Đại sư huynh lại lần nữa lên tiếng.

“Tiểu sư đệ, tu vi của ngươi như thế thì làm sao đi tìm sư tôn, làm sao tìm Nhị sư huynh của ngươi?” Đại sư huynh tiến lên một bước, tiếng nổ vang trước mặt Tô Minh.

Tô Minh hộc máu, lại bắn ngược. Nếu không phải thân hình hắn đủ mạnh mẽ thì giờ đã sớm tan nát chết rồi, nhưng dù là thế thì thân thể rất đau đớn. Tô Minh lau máu nơi khóe miệng, đau thương không phải ở thân thể mà là tâm hồn, nhưng giờ hắn không thể không nâng tay lên, cực kỳ bi thương định phản kích.

“Còn nhớ lần ở Quỷ Đài bộ lạc Cửu Phong chúng ta cùng ra tay không?” Giọng Đại sư huynh vang vọng.

Tay Tô Minh run run.

“Còn nhớ trước khi ngươi đi chiến trường ta tặng cho Vu hồn không?” Câu nói này của Đại sư huynh như gần bên tai Tô Minh, theo đến là tiếng nổ ngập trời.

Tô Minh lại rút lui, toàn thân đẫm máu, nhưng máu chảy nhiều hơn cũng không thể che đi nỗi đau nhói lòng, không che giấu tràn ngập bi ai.

Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, tất cả người tiên tộc phức tạp nhìn trận chiến, họ thấy ra Tô Minh lạ lùng thì có đoán ra người từ quan tài bước ra chắc chắn có quan hệ rất đặc biệt với Tô Minh.

Đại sư huynh thốt ra từ miệng Tô Minh, rồi còn xưng hô Tô Minh là tiểu sư đệ càng chứng minh suy đoán của họ. Thiên Lam Mộng ngơ ngác nhìn Đại sư huynh trên trời, nhìn Tô Minh, cắn môi dưới, vẻ mặt mờ mịt.

Mãi đến trước tai biến Đông Hoang cô mới biết mình có huyết mạch tiên tộc, điều này làm cô trong thời gian dài rất im lặng, lòng phức tạp và mờ mịt không ai hiểu. Khi cô dần chấp nhận thân phận của mình, lắng nghe, thấy tiên tộc không giống như Man tộc. Mặc dù Man tộc có tranh đấu gay gắt nhưng so với tiên tộc thì kém rất xa. Người tiên tộc tàn nhẫn và nhiều thủ đoạn, ví dụ hình ảnh bây giờ.

Giết chóc giữa sư huynh đệ e rằng Đế Thiên đã đoán được, cũng vui vẻ nhìn thấy.

“Đại sư huynh!!!” Tô Minh ngửa đầu phát ra tiếng rống.

Hắn nói cho mình thanh âm là chết lặng, lại tự nhủ rằng chỉ cần hủy diệt thần thức Đế Thiên là Đại sư huynh có thể trở về. Nghĩ như vậy, Tô Minh lần lượt bảo với mình, khiến hắn gầm rống tiến tới một bước. Một bước này hắn rơi lệ, tay phải ấn pháp quyết, lập tức sau lưng xuất hiện đôi tay Man tượng lao hướng Đại sư huynh.

Lần này Đại sư huynh không né tránh mà quái dị đứng tại chỗ không nhúc nhích, khiến đôi tay Man tượng Tô Minh tới gần thì...

“Tiểu sư đệ, giết ta!!!"

“Tiểu sư đệ, ta là Đại sư huynh của ngươi!

“Tiểu sư đệ, ta bị Đế Thiên khống chế, chỉ có thể phản kháng y trong giây lát, giết ta đi, kiếp sau chúng ta lại làm đồng môn!” Giọng Đại sư huynh có vẻ sốt ruột xen lẫn đau thương, làm Tô Minh trong một giây cứng rắn ngừng lại.

Nhưng giây phút hắn ngừng thì Đại sư huynh mạnh mở mắt ra, bên trong tê dại và tối tăm cùng với miệng thốt lời khiến Tô Minh hiểu, tất cả là giả.

“Tiểu sư đệ, giết ta...” Đại sư huynh trong miệng nói vậy nhưng bước chân thì lao tới gần, đầu đập vào đầu Tô Minh.

Trong tiếng nổ, Tô Minh thụt lùi, trên mặt xuất hiện ảo ảnh thập tự. Ảo ảnh thập tự giống hệt khe nứt trên mặt Đại sư huynh, giờ nó xuất hiện trên mặt Tô Minh như là hõm sâu vào máu thịt hắn, ăn mon cực nóng nhanh chóng xuất hiện. Nhưng Tô Minh không chút để ý đau đớn này, hắn nhìn Đại sư huynh, nhìn trong đôi mắt chết lặng và ảm đạm. Tô Minh nhắm mắt lại, khi mở ra thì đau thương bị giấu sâu trong lòng, lộ ra là phức tạp, hiểu ra, là chua xót với đời người.

“Đại sư huynh, ta hiểu rồi.” Tô Minh nâng lên tay phải chỉ hướng bầu trời, mang theo bi thương thể xác và tinh thần rống.

“Hậu kỳ Man Hồn...mở!!!” Tô Minh khàn cả giọng gào lên, trút ra vô cùng áp lực trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK