Thân hình chí bảo phân liệt, Long Hải lão tổ, Hỏa Khôi lão tổ đầu tiên bị đẩy ra, biến thành hai cầu vồng rơi sang bên, biểu tình của hai người cực kỳ khó xem. Sau đó là Hứa Tuệ, hơi chật vật văng ra khỏi thân hình chí bảo. Cuối cùng là bốn người Huyền Thương, cùng lộ ra xung quanh. Tô Minh cũng bị đẩy ra khỏi thân hình chí bảo.
Cùng lúc đó, thân hình chí bảo hòa tan ngay, cuối cùng hình thành khối ngọc thạch đỏ to cỡ bàn tay bềnh bồng giữa không trung không nhúc nhích.
Huyền Thương mặt tái nhợt, trong giây phút này gã phát hiện liên hệ giữa gã với thân hình chí bảo biến mất. Chính là nói phút này thân hình chí bảo không biết vì lý do gì trở thành vật vô chủ.
Huyền Thương phát hiện được điều này thì người xung quanh đương nhiên cũng có thể.
Chính lúc này, thân hình chí bảo Tô Minh cư trú bị phân liệt, Tử Long chân nhân, gã đàn ông chân mày vàng ngoái đầu lại thấy nhiều người cùng lúc xuất hiện nhiều người như vậy, con ngươi co rút.
Tử Long chân nhân không nói cái gì, tiếp tục đi hướng ngọn núi. Gã đàn ông chân mày vàng biến sắc mặt, cuối cùng thành nửa cười nửa không, có vẻ châm chọc và tức giân.
“Thì ra là không biết ở đâu tìm ra một báu vật, mấy người các ngươi lắp ráp lại mới tiến vào Đệ Ngũ Hỏa Lô được, lúc trước đã bị các ngươi giấu giếm. Không biết chủ hồn là ai trong các ngươi?"
Bốn người Huyền Thương vẻ mặt kinh hoàng, chuyện xảy ra quá đột ngột, họ không chuẩn bị sẵn sàng. Giờ nghe gã đàn ông chân mày vàng nói thì bốn người tinh thần run lên, không biết cố ý hay vô tình đưa mất hướng Tô Minh biểu tình bình tĩnh.
Bọn họ đưa mắt nhìn khiến ánh mắt gã đàn ông chân mày vàng rơi vào người Tô Minh, cẩn thận xem xét, hừ lạnh, mắt lóe qua trào phúng cuối cùng là tia sáng lạnh. Gã đàn ông chân mày vàng là đại năng nhưng lại bị một đám tu sĩ nho nhỏ lừa gạt, đặc biệt nhớ tới lúc trước mình đánh cược thua, nghĩ tới còn chuẩn bị ra chút giá lớn lôi kéo thì gã thấy bị nhục nhã.
“Nếu ngươi có thể giả bộ lâu hơn thì thôi, cố tình tại đây thân hình phân liệt, đồ vô dụng!” Gã đàn ông chân mày vàng cười nhạt, xoay người đi, không thèm liếc Tô Minh, khó khăn đi hướng ngọn núi.
Hiện tại Chu Hữu Tài đi ở trước nhất, Tử Long chân nhân, gã đàn ông chân mày vàng theo sau, nhưng ba người cách đỉnh núi rất xa, họ không đi cùng một con đường. Chu Hữu Tài là đi đường thẳng. Tử Long chân nhân, gã đàn ông chân mày vàng thì mới nãy bay đi nhưng bị rớt xuống, tách ra đi con đường khác.
“Lúc trước lời ông lão nói thì các ngươi cũng đã nghe được, nếu thân hình chí bảo đã phân liệt vậy không cần lại dung hợp, các ngươi tự xem tạo hóa của mình đi.” Tô Minh bình tĩnh nói, ngoái đầu liếc Hứa Tuệ.
Hứa Tuệ cười với Tô Minh, tỏ vẻ không cần lo lắng.
Tô Minh gật đầu, không để ý đám người nữa, cất bước đi tới trước. Thuật Di Sơn này người khác muốn, Tô Minh cũng khát vọng. Tô Minh phát hiện ra tu vi càng tăng lên thì hắn thiếu pháp bảo, cũng thiếu thần thông. Nếu tu vi thấp hơn hắn thôi, nhưng nếu là người sức mạnh ngang ngửa với Tô Minh, thậm chí là lão quái cao cơ hơn hắn thì trong tay hắn không có thần thông cường đại nào để lấy ra. Những thứ lúc trước đã học hoặc là uy lực không đủ, hoặc là vô cùng thâm ảo, trong thời gian ngắn không thể đem đến tác dụng. Bấy giờ Tô Minh rất muốn có được một thức này, tựa như lời ông lão nói, có thể lay động đại năng, Di Sơn!
Trừ điều đó ra, Tô Minh lại tính số người, hắn phát hiện vẫn thiếu một.
Người bị thiếu này là ai, rốt cuộc ở đâu, Tô Minh tin tưởng không chỉ mình ăn suy nghĩ, những người khác cũng đang suy tư.
Nếu không thể hiểu rõ thì Tô Minh chôn giấu chuyện này dưới đáy lòng, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, cất bước đi. Tô Minh không ngừng tiến tới, uy nhiếp từ ngọn núi càng mãnh liệt hơn, loại áp lực này không phải lực lượng khiến người tan vỡ mà là hóa giải tu vi của ngươi, khiến biến thành phàm nhân. Người thường muốn leo lên núi này là vô cùng khó khăn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mấy người sau lưng Tô Minh cũng chọn đi tới ngọn núi. Bốn người Huyền Thương dựa vào nhau khó khăn đi tới. Hứa Tuệ thở hổn hển, cắn răng đi tiếp. Hỏa Khôi lão tổ và Long Hải lão tổ vì là thể nguyên thần, đi tới tiện hơn người khác, uy nhiếp từ ngọn núi cũng yếu đi nhiều.
Như vậy khiến tốc độ của hai người nhanh hơn người khác, dù là phút cuối mới tiến tới nhưng đã ngang với Tô Minh, cách Chu Hữu Tài chỉ hơn mười mét.
Thời gian lại trôi, khi đám người leo lên núi, không ngừng trèo hướng đỉnh núi vô tận, Hỏa Khôi lão tổ, Long Hải lão tổ đã vượt qua Chu Hữu Tài, trở thành người gần đỉnh núi nhất trong đám người. Biểu tình hai người khác nhau nhưng lòng sục sôi, không ngừng leo lên, dường như sách đá ở thạch đài trên đỉnh núi đang chờ họ đến.
Tử Long chân nhân biểu tình âm trầm, cắn răng kiên trì. Chu Hữu Tài nhíu mày, do dự lắc đầu, không nói tiếp. Gã đàn ông chân mày vàng thì khóe môi cong lên nụ cười lạnh, gã không tin chỗ này có sai sót khiến thể nguyên thần càng thuận lợi hơn.
Chính lúc này, không biết tại sao ngọn núi kia mạnh chấn động, núi như lắc lư, lực phản chấn mạnh mẽ truyền đến.
Người Tô Minh lắc một cái, hắn có cảm giác mãnh liệt ngọn núi mình leo không phải núi mà là mãnh thú còn sống. Nó lắc lư, Tô Minh có cảm giác sắp bị văn ra. Tô Minh biến sắc mặt, bắt chặt đá núi, khớp xương trắng bệch, bấu sâu vào. Dù tu vi biến mất, dù giống như người thoưngf nhưng Tô Minh không xa lạ việc leo núi.
Tô Minh từ nhỏ đến lớn ở Ô Sơn bộ lạc, trước khi Tu Man thì ngọn núi là nơi hắn chơi đù, cho nên hắn phản ứng cực nhanh, bấu đá núi, dán sát vách núi, mặc kệ núi lắc lư, không chút dao động.
Tô Minh có thể như vậy thì người khác cũng làm được, nhưng Hỏa Khôi lão tổ, Long Hải lão tổ đi phía trước nhất thì biến sắc mặt. Hai người phát hiện núi lắc lư, nguyên thần của họ nhanh chóng héo rút, phát hiện này khiến họ lập tức thả tay lao nhanh xuống đất, thành dưới chót, mãi đến núi không rung rinh nữa mới do dự leo lên tiếp.
Nhưng đây mới chỉ là đợt lay động đầu tiên!
Khoản nửa tiếng sau, đợt lay động thứ hai đến, mức độ mãnh liệt hơn trước gấp mấy lần. Núi lắc lư, từng tiếng nổ trầm đục vang vọng. Tất cả người leo núi khựng lại, biểu tình xanh mét bắt chặt đá núi, vài giây sau ngừng rung động mới lại leo lên. Nếu chỉ như vậy cứ tiến tới thì núi không có gì khó khăn.
Nhưng khi đám người leo tới độ cao một phần ba ngọn núi thì mặt đất bên dưới chân họ biến đổi, đất đai biến mất, tiếng nổ ầm vang khiến mọi người cúi đầu nhìn, con ngươi co rút, đặc biệt là bốn người Huyền Thương cùng biến sắc mặt.
Dưới chân họ đã không còn mặt đất mà là vực sâu tối đne, bên trong tàn ngập tử khí, có vòng xoáy ầm ầm xoay chuyển, trông cực kỳ khủng bố. Nếu như họ có tu vi thì sẽ không quan tâm, nhưng tu vi của họ tan biến giờ như người thường, nếu mà rớt xuống...
Trong lúc đám người suy tư thì đợt núi rung thứ ba đến. Lần rung động này mãnh liệt hơn trước, thời gian kéo dài không chỉ vài giây mà gần hai mươi giây. Bốn người Huyền Thương bị thương nặng nhất là Niên Ngâm, tay bấu đá núi tan vỡ, rớt nhanh xuống vòng xoáy bên dưới. Mặt gã tái nhợt, mới hét thảm thì đã chìm trong vòng xoáy hố sâu tối đen, bên trong lại phát ra vài tiếng hét rồi ngừng bặt.
Tình cảnh này không chỉ là Tô Minh, gã đàn ông chân mày vàng, Tử Long chân nhân cảm thấy da đầu mát lạnh, nhìn chằm chằm vực sâu bên dưới.
“Còn lại mười một người.” Thanh âm tang thương từ đỉnh núi xa xôi chậm rãi tán đi.
Mặc dù thanh âm này già nua nhưng hôm nay rơi vào tai mọi người toát ra lạnh lùng vô cùng.
“Lúc trước tiền bối nói chưa từng có ai đến, có thể thấy không gian này cần kỳ ngộ, nếu chúng ta đều chôn xác tại vực sâu thì có ai học thuật Di Sơn của ngươi? Ngươi sẽ phải chờ vạn cổ!” Gã đàn ông chân mày vàng lập tức nói.
“Lão phu từng nói vậy sao? Chắc lão phu nhớ lầm, trước các ngươi có vài người đến đây nhưng họ đều không phải là người cớ duyên.” Trên đỉnh núi vọng xuống giọng bình tĩnh của ông lão.
Lời vừa thốt ra, gã đàn ông chân mày vàng im lặng một lúc không nói nên lời.
Đừng nói là gã đàn ông chân mày vàng, mấy người kia đều im lặng. Lời ông lão nói, tu sĩ chết, tất cả biến thành bóng ma bao phủ trên ngọn núi này, phủ trùm trái tim họ.
Trong yên tĩnh, Chu Hữu Tài chậm rãi giơ tay tiếp tục leo lên. Tử Long chân nhân, gã đàn ông chân mày vàng cũng im lặng tiếp tục trèo hướng đỉnh núi, đây là mục tiêu duy nhất.
Hiện tại Hứa Tuệ leo lên phía trên ba người Huyền Thương, cô cắn môi, từng chút một di chuyển. Cảm giác tu vi tan biến trở thành người thường khiến Hứa Tuệ nhớ đến chuyện lúc nhỏ.
Bỗng nhiên đợt lay động thứ bốn kịch liệt hơn xa lúc trước rung rinh, núi lắc lư như sắp tan vỡ. Khoảnh khắc núi rung rinh, tay phải Hứa Tuệ giơ lên định chộp một khối đá. Nhưng núi rung rinh làm Hứa Tuệ chụp hút, người bị văng ra, lao hướng vòng xoáy nơi Niên Ngâm chôn xác.
Bên dưới Hứa Tuệ là ba người Huyền Thương, nếu Huyền Thương vươn tay chắc chắn có cơ hội cứu cô. Nhưng Huyền Thương do dự, cũng vì lần do dự này mà Hứa Tuệ tới gần vòng xoáy.
Hứa Tuệ biểu tình bình tĩnh nhìn Tô Minh trên ngọn núi, khẽ thở dài, khép mắt lại.