Tô Minh ngây ra. Khi hắn lại nhìn lần nữa thì Huyết Nguyệt đã biến mất, tựa như hình ảnh lúc trước chỉ là ảo giác. Sắc mặt Tô Minh trầm trọng, hắn không tin mình sẽ có ảo giác này. Giờ phút này hắn chăm chú nhìn trăng bên ngoài qua các lỗ nhỏ, trầm ngâm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tùy theo Tô Minh nhìn chằm chằm, không lại vận chuyển khí huyết trong người, cho nên luồng sáng trong động rất nhanh biến mất, hồi phục như bình thường. Thật lâu sau, Tô Minh nhíu mày.
“Chẳng lẽ thật là ảo giác…” Tô Minh khẽ thở dài, đang muốn nhắm mắt không thèm quan tâm việc này nữa, thì hai mắt sắp đóng lại đột nhiên con ngươi co rút.
‘Không đúng!’ Hắn mơ hồ bắt được một số suy nghĩ, nhưng ý nghĩ đó mơ hồ tựa như tùy thời biến mất, rất khó nghĩ ra.
“Mặt trăng màu đỏ…mặt trăng đỏ…màu đỏ…” Tô Minh thì thào, mạnh cúi đầu nhìn người mình, trong đầu hiện ra giây phút hắn mới trông thấy Huyết Nguyệt. Dường như là dược hiệu biến mất huyết dịch chuyển động có luồng sáng đỏ tỏa ra, chiếu sáng động đá vôi.
Ánh mắt hắn tùy theo suy nghĩ dần sáng tỏ, ý nghĩ mơ hồ trong đầu cũng chậm rãi rõ ràng. Chốc lát sau, Tô Minh không nghĩ ngợi nữa, mở to mắt, vận chuyển huyết dịch trong người. tToáng chốc mười chín sợi máu đều xuất hiện trên người, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Chẳng những bao phủ cả người hắn trong luồng sáng đỏ, cũng chiếu động này thành một mảnh đỏ rực.
Mắt Tô Minh nhìn chằm chằm ánh trăng bên ngoài các lỗ nhỏ. Dưới ánh sáng đỏ xung quanh, hắn hít sâu, sắc mặt càng thêm nghiêm túc, đồng thời có lĩnh ngộ.
Giờ phút này, hắn nhìn vầng trăng, rõ ràng là đỏ!
Đỏ không phải là trăng mà là mặt đất tràn ngập màu đỏ. Tô Minh xuyên qua ánh sáng đỏ nhìn vầng trăng, đương nhiên sẽ có ảo giác trăng biến đỏ.
“Phu đạo Man dục, cùng tám phương, dư hỏa dung huyết, niệm xuất phần thương, niệm tẫn nhiên khung. Nếu hỏa nguyệt ló khỏi mây, thiên địa mênh mông. Khi ấy trầm tư, huyết hỏa trùng trùng, cửu vi cực, nhất vi pháp, nhiên Hỏa Man chín bái, thành bái hỏa chi thông!” Tô Minh nhìn trăng màu đỏ, miệng thì thào.
“Khi ấy trầm tư…khi ấy trầm tư…ý nghĩa câu nói này chính là khoảnh khắc nhìn hỏa nguyệt, nội tâm trầm lặng suy nghĩ, tưởng tượng. Nhưng tưởng cái gì…huyết hỏa trùng trùng, cửu vi cực, nhất vi pháp, nhiên Hỏa Man chín bái, thành bái hỏa chi thông…không đúng, câu nói này không liên quan đến tưởng tượng mà là động tác mới đúng.”
Tô Minh cau mày, giờ phút này, huyết dịch không ngừng chuyển động trong người hắn. Khiến luồng sáng đỏ càng biến đậm, khiến mặt trăng đỏ càng rõ ràng trong mắt hắn.
“Tưởng tượng…” Bỗng nhiên mắt Tô Minh lóe lên, có cảm giác sét đánh ngang tai.
“Trừ phi, câu nói này nên đọc như thế này… Nếu hỏa nguyệt ló khỏi mây, thiên địa mênh mông, khi ấy trầm tư! Nếu là vậy thì ý nghĩa sẽ khác biệt rất lớn, không phải chờ hỏa nguyệt xuất hiện mới tưởng tượng, mà là tưởng tượng hỏa nguyệt xuất hiện!” Toàn thân Tô Minh chấn động, hắn mơ hồ cảm giác mình nắm trúng trọng điểm!
Hắn hít ngụm khí lạnh, trong lòng yên lặng tưởng tượng trăng treo trên trời trở thành màu đỏ. Loại tưởng tượng này tùy theo thời gian trôi qua bị Tô Minh lặp đi lặp lại trong đầu, đến cuối cùng, hắn gần như toàn bộ tinh thần đều chìm đắm vào trong. Quên mất vận chuyển huyết dịch, bỏ qua ánh sáng đỏ trong động đã tản đi hết, hồi phục bình thường.
Hắn ngửa đầu, hai mắt nhìn chằm chằm trăng bên ngoài các lỗ nhỏ, trong đầu ảo tưởng càng thêm rõ ràng.
“Trăng đỏ…hỏa nguyệt…” Tô Minh thì thào.
Trong mắt hắn, vầng trăng phát ra màu đỏ ngày càng đậm, chậm rãi khiến toàn bộ vầng trăng biến thành đỏ thắm.
Giây phút này, lông tơ toàn thân Tô Minh giãn ra. Hắn mơ hồ cảm giác được trăng đỏ trong mắt mình như có từng sợi tơ đỏ từ trên trời giáng xuống, thuận theo các lỗ nhỏ bay xuống, dung hợp hai mắt mình, mơ hồ chuyển vào trong người mình, dung nhập với huyết dịch.
Cảm giác lạnh lẽo lan khắp toàn thân hắn, dung nhập vào huyết dịch rồi khiến khí huyết tự động vận chuyển, chậm rãi dao động. Tô Minh mờ mịt bất giác. Giờ phút này tựa như tất cả sự vật trong trời đất đã biến mất, chỉ có vầng trăng đỏ trong mắt hắn là ngày càng lớn, càng rõ ràng.
Màu đỏ trong trăng tựa như có lực lượng kỳ lạ tùy theo ánh trăng chui vào cơ thể hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Tiểu Hồng đã sớm tỉnh lại, cách không xa ngơ ngác nhìn Tô Minh, mắt lộ ra khó hiểu. Nó ngẩng đầu thuận theo lỗ nhỏ nhìn trăng bên ngoài. Nhưng vầng trăng trong mắt nó không khác gì bình thường cả. Nó gãi đầu, nghĩ không ra đến tột cùng vì sao Tô Minh ngây người.
Không người phát hiện, giờ phút này, trong năm ngọn núi Ô Sơn, chỗ tất cả Nguyệt Dực ngủ say, xảy ra biến đổi kỳ lạ!
Đặc biệt là phía sâu trong Hắc Viêm Sơn, trong lòng chảo bị dung nham bao phủ, trên thân cây to màu đỏ, vô số đường nét di chuyển đôi khi lộ ra khuôn mặt Nguyệt Dực. Biểu tình trên khuôn mặt không phải dữ tợn, không phải bi ai, mà là loại si mê và kích động.
Không biết chúng nó đang kích động cái gì, nhưng có thể nhìn từ hành động chúng nó mau chóng di chuyển trong thân cây, biết chúng cực kỳ kích động.
Dường như chúng nó muốn giãy dụa lao ra khỏi thân cây, nhưng bị lực lượng nào đó ngăn cản, không thể thực hiện.
Lại dường như chúng nó cảm nhận được cái gì. Có lẽ là triệu hoán, có lẽ là…cúng bái…lại có lẽ là…cảm nhận được chúng nó đã mất đi từ vạn năm trước, Man…
Dưới dung nham nổi bọt, trong tàn quân Hỏa Man vạn năm trước, vị trí bộ xương ở mé rìa bị dung nham nóng bỏng ngâm lấy, không có gì biến hóa nhưng ngón tay nó chỉ, hàng chữ Tô Minh từng thấy trên vách đá lại là một mảnh trống rỗng.
Cái gì đều không có. Không phải bị người xóa nhòa mà là từ vạn năm đến nay, dường như chưa từng xuất hiện.
Bộ xương mặc dù chỉ là xương cốt, nhưng giây phút này biểu tình có tia trào phúng và kiêu ngạo hiện ra rõ ràng.
Có lẽ, nó trào phúng không phải là mình chết đi thì tất cả tan biến, mà là sau khi chết…
Đêm, khi vầng trăng trên trời có dấu hiệu biến đi, giây phút bình minh thái dương lên cao, trong rừng Ô Sơn, có một người toàn thân phủ trong áo đen đang từ từ đi hướng phương xa.
Bóng dáng ấy chính là ngày đó từng ở ngoài rìa Hắc Sơn bộ lạc. Y đi rất chậm, nhưng mỗi một bước thường thường thân thể tựa như hư ảo, trực tiếp xuyên thấu qua vô số cây khô.
“Nơi này, cũng vẫn không có…đến tột cùng là ở đâu!” Bóng dáng như thở dài, phát ra thanh âm khàn khàn dần đi hướng phương xa.
Khi trên trời lộ ra thái dương thì người ấy biến mất không thấy bóng dáng.
---o0o---