Minh Long suýt nữa là phải hít sâu một hơi, thân thể bịch bịch bịch lui về phía sau mấy bước ánh mắt nhìn Hứa Tuệ trước mặt giống như nhìn thấy quỷ vậy. Thần sắc nó chấn động, đại biểu thể xác vào tinh thần nó đều đang rung động.
Nó tuy nói không quá thông minh nhưng cũng biết rõ người chỉ liếc một cái mà đoán ra nhiều chuyện như vậy thì tuyệt đối không phải là người bình thường.
Loại năng lực này tiểu chủ nhân của nó cũng có nhưng so với cô gái trước mặt này thì tiểu chủ nhân của nó có vẻ còn hơi non nớt.
- Xem ra ta đoán đúng rồi. Năm đó người bỏ chạy khỏi đại hôn với Tam hoàng tử Minh Hoàng Chân giới chính là Vũ Huyên, chủ nhân của ngươi.
Hứa Tuệ cười, quay đầu nhìn về phía Tô Minh.
- Nói như vậy, Vũ Huyên là tiểu tình nhân của ngươi rồi hả?
Lúc nói câu này, thần sắc của Hứa Tuệ không chút khác thường nào, vẻ mặt thong dong, lại khiến Tô Minh nhớ tới lúc nói chuyện với cô, nói tới chủ đề thay quần áo, nữ tử này rõ ràng biết là Tô Minh nhìn thấy toàn thân mình nhưng lại không có vẻ xấu hổ như những nữ tử khác. Vẻ thong dong đó đúng là thứ không phải nữ tử trẻ nào cũng có.
Tô Minh nhìn Hứa Tuệ một cái, không nói gì mà khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt đả tọa. Một trận chiến giữa hắn và Hoành Thiên lão tổ mới qua nửa tháng, thương thế trong cơ thể vẫn còn, cần phải nhanh chóng khôi phục.
Mà hôm nay hắn đã giải trừ dung hợp với tam đại phân thân, Ách Thương phân thân đã về dị địa. Tốc độ tu dưỡng trong đó sẽ nhanh hơn không ít.
Hứa Tuệ thấy Tô Minh không nói lời nào, cười cười cũng không hỏi thêm nữa mà ngồi xuống bên cạnh hắn, làm hộ pháp cho hắn.
Thời gian thoáng cái đã lại qua mấy ngày. Tô Minh sở dĩ lựa chọn tu luyện ở chỗ này, trên thực tế nguyên nhân căn bản nhất là đang đợi Hoành Thiên lão tổ tới. Uy hiếp lúc trước của hắn, nếu như Hoành Thiên lão tổ lựa chọn thỏa hiệp thật thì hắn mới có thể an tâm tiến hành kế hoạch về sau.
Thời gian ba ngày không dài nhưng cũng có thể phán đoán đầy đủ về hành động của Hoành Thiên lão tổ rồi.
Nếu như Hoành Thiên lão tổ tiến đến, như vậy Tô Minh sẽ không chút do dự để Sa Thổ linh vây khốn hắn lần nữa, sau đó tự mình dẫn hung thú hải tới hủy diệt toàn bộ Hoành Thiên tộc.
Mặc dù Hoành Thiên lão tổ có thể để Hoành Thiên tộc ẩn nấp trước rồi mới đuổi giết Tô Minh nhưng việc này Tô Minh đã nghỉ tới, tất nhiên sẽ không phải không có chuẩn bị gì.
Ba ngày sau, Tô Minh mở mắt, tay phải nâng lên bấm quyết, hai mắt chớp động. Một lát sau thần sắc hắn như thường nhưng trong mắt đã hiện lên một tầng hàn quang.
- Hứa Tuệ, ta sẽ tiếp tục đi vào trong Thần Nguyên tinh hải nội hoàn. Ngươi đi cùng ta hay trở về tụ tập với Minh Ân cửu lão?
Tô Minh nhìn Hứa Tuệ, hỏi.
- Đã đến nơi này, tất nhiên là không thể trở về một mình.
Hứa Tuệ ưu nhã cười.
Tô Minh gật đầu khẽ, đứng dậy đi về phía trước một bước, đứng trên đỉnh đầu Hư Vô cự thú. Thân thể con Hư Vô cự thú kia run lên, lộ vẻ nghe lời. Dù sao thì những năm gần đâu, phần lớn là Tô Minh cho nó ăn, đối với Tô Minh nó cũng rất thích, cũng đã sớm không để ý tới việc kẻ này năm xưa tra tấn mình rồi.
Hứa Tuệ cất bước, đứng cạnh Tô Minh. Về phần Hạc trọc lông và Minh Long thì trong ba ngày này đã thỉnh thoảng thảo luận vấn đề chia của, bây giờ đều rất hài lòng, cũng đều chạy lên Hư Vô cự thú. Chẳng qua Minh Long cách Hứa Tuệ xa xa, hiển nhiên là bóng ma lúc trước còn tồn tại, cũng không có gan trêu chọc cô.
Chẳng qua con Hạc trọc lông kia thì vẫn tự coi mình là lão đại của Minh Long, thấy tiểu đệ của mình sợ hãi Hứa Tuệ như vậy liền bay lên ra mặt. Chẳng qua phần lớn biểu hiện của nó là khiêu khích, như là chỉ có thế mới thể hiện được thân phận của nó. Nhưng như thế cũng khiến ánh mắt của Minh Long trở nên cuồng nhiệt rồi.
- Lúc trước ta thấy bốn tu sĩ thú vị.
Tô Minh đứng trên người Hư Vô cự thú, thản nhiên nói. Thân thể Hư Vô cự thú bỗng nhiên xông về phía trước, tốc độ cực nhanh, chốc lát đã rời khỏi thiên thạch kia.
- Bốn tu sĩ sao?
Hứa Tuệ mở to mắt nhìn.
- Bốn tu sĩ có bí mật. Bọn họ mời ta đi cùng. Ta đã đồng ý. Có thể hiện tại bọn họ đổi ý rồi, không tuân theo ước định kia nữa.
Tô Minh bình tĩnh nói.
Hứa Tuệ nở nụ cười, ánh mắt nheo lại như trăng lưỡi liềm. Cô có thể tưởng tượng được sự thật không phải như Tô Minh nói. Hẳn là bốn tu sĩ kia vì sợ hãi mới không thể không đưa ra đề nghị này. Cái gọi là mời kia thật ra cũng chỉ là kế tạm thời mà thôi.
- Ừ, thân là tu sĩ, cần phải chú trọng lời hứa mới đúng. Bốn người này sao lại thế được chứ?
Hứa Tuệ đứng một bên, gật đầu nói.
- Đúng vậy, bọn họ như vậy cũng hơi quá.
Thần sắc Tô Minh như thường, cười lạnh nói.
- Cần phải cho bọn họ một bài học nhỏ.
Hứa Tuệ đứng cạnh hát đệm.
- Ta định để lại trên người bọn họ một ít phong ấn.
Tô Minh nói.
- Như vậy không tốt. Không bằng chúng ta để lại ít ký hiệu trên người bọn họ đi. Ta từng xem qua một loại thuật pháp, có thể biến nam tử thành nữ tử. Thuật pháp này rất hữu dụng, ta đã từng luyện tập nhiều lần... Hay là để nguyên thần và thân thể bọn họ trao đổi đi, giống như đoạt xá vậy. Loại trừng phạt này nhất định sẽ khiến bọn họ ghi khắc cả đời.
Hứa Tuệ nghĩ ngợi, sau đó đề nghị.
Những lời nói của cô và Tô Minh truyền vào trong tai Hạc trọc lông đang có ý khiêu khích, cũng truyền tới chỗ Minh Long. Lập tức thân thể hai thằng này run lẩy bẩy.
Nhất là Hạc trọc lông, vội vàng thu hồi ý khiêu khích, lộ vẻ anh dua. Nó chợt phát hiện ra nữ tử tên Hứa Tuệ này không ngờ lại ác độc tới vậy...
Nó nhìn bóng lưng cô với Tô Minh, nghe hai người thảo luận, đột nhiên cảm thấy hai người này đứng cùng một chỗ thật sự là xứng đôi, suy nghĩ một chút, không thể trêu chọc nữ tử này, phải phân rõ giới hạn với Minh Long. Nó lập tức biến hóa thân thể, không còn dáng vẻ của con chó mà đã hóa thành nguyên dạng của mình.
Minh Long lùi về phía sau vài bước, trong nội tâm thầm hứa kiên quyết không được trêu vào Hứa Tuệ. Nhất là hàm nghĩa trong lời nói của cô khiến nó nghe xong mà toàn thân lạnh toát.
Có thể tưởng tượng được bốn tu sĩ kia đúng là sẽ bị tra tấn rồi. Sợ là đó sẽ là cơn ác mộng kinh khủng nhất trong đời bọn họ.
- Như vậy... Không tốt lắm đâu.
Tô Minh chần chừ một chút.
- Như thế nào lại không tốt chứ? Không sao đâu, không sao đâu. Đến lúc đó ngươi cứ nhìn ta đi. Việc này trước kia ta thường xuyên làm... Khụ khụ...
Hứa Tuệ nói xong, thần sắc lộ vẻ hưng phấn, tựa như rất hứng thú với việc này vậy.
- Chuyện này...
Tô Minh quay đầu nhìn về phía Hứa Tuệ. Đề nghị này đừng nói là Hạc trọc lông, dù là hắn cũng cảm thấy quá tàn khốc.
- Ái chà, đừng do dự nữa. Đến lúc đó ngươi cứ nhìn ta là được rồi. Loại chuyện này ta am hiểu lắm. Yên tâm đi. Ta nhất định khiến bọn họ nhớ kỹ bài học này, để bọn họ phải nhớ rõ, thân là tu sĩ thì nhất định phải chú trọng lời hứa.
Hứa Tuệ liếm liếm môi, thần sắc hưng phấn lại càng nổi bật, trông rất mê người. Chỉ là lời nói của cô khiến Tô Minh cảm thấy cười khổ không nổi.
- ... Được rồi.
Tô Minh lắc đầu, dùng thần niệm cảm nhận vị trí của bốn người kia, Hư Vô cự thú dưới chân bay nhanh đi.
Cách Tô Minh một vùng tinh không, giờ phút này bốn người Huyền Thương kia đang bay nhanh đi. Tốc độ bốn người bọn họ rất nhanh, hóa thành bốn đạo cầu vồng, những nơi đi qua tinh không không dậy chút gợn sóng.
- Đã hơn nửa tháng rồi. Chúng ta cứ đi như vậy mà chưa thoát khỏi người kia sao?
Nam tử tên Vân Du trong bốn người chần chờ, nói nhỏ.
- Đó là một người tràn đầy tà ác. Có hắn ở đó, chúng ta chắc không thể lấy được thứ gì đâu...
- Chẳng qua ta cảm thấy hắn đã dám để chúng ta đi thì nhất định có cách tìm ra chúng ta. Ôi.
- Không sao đâu. Còn lộ trình ba ngày thôi. Chúng ta có thể bước vào một vòng xoáy truyền tống trận rồi. Lúc đó sẽ rời xa nơi này, dù là hắn có thần thông gì tìm được chúng ta, dù hắn có để lại lạc ấn trên người chúng ta thì chỉ cần khoảng cách đủ xa, hắn không biết điểm có vòng xoáy truyền tống thì cũng không tìm được chúng ta.
- Chỉ có thể như vậy thôi. Nhưng người này đánh một trận với Hoành Thiên tộc, không có khả năng không bị thương, nói không chừng giờ phút này vẫn còn đang chữa thương, không có cách nào để ý tới chúng ta.
- Đúng, không cần lo lắng. Cho dù là hắn đuổi tới cũng không có việc gì. Hắn vốn cũng không bảo chúng ta đợi ở đâu mà nói chúng ta đi tới nơi nào đợi. Lời nói như vậy, chúng ta làm cũng không sai.
Bốn người vừa bay nhanh vừa truyền âm, đàm luận xong dù nội tâm vân cảm thấy hơi bất an nhưng tốc độ lại bắt đầu nhanh hơn, bay về phía điểm truyền tống cách đó ba ngày đường kia.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Tới ngày thứ ba, hai mắt bốn tu sĩ này đều lộ hào quang. Dựa theo bản đồ bọn họ lấy được thì một khi đi qua vòng xoáy truyền tống trận, như vậy bọn họ sẽ tiến vào khu vực hạch tâm của Thần Nguyên tinh hải nội hoàn, cách Trần Phần tộc không xa rồi.
- Đến rồi. Ở phía trước đó. Hung thần kia giờ còn chưa tới, cũng không phải là chúng ta không đợi hắn.
Nam tử Hoa Vực trong bốn người cười cười, ba người còn lại cũng thầm thở phào một hơi.
Mặc kệ ngoài miệng bọn họ nói thế nào thì thực tế nửa tháng nay vẫn rất lo lắng. Dù sao thì uy áp Tô Minh mang lại cho bọn họ trước đó đã khiến bọn họ quá sợ hãi.
Một lát sau, thân thể bốn người dừng lại trong tinh không. Tu sĩ tên là Huyền Thương kia nhìn về một chỗ, tay phải vung lên. lập tức một đám bụi phấn rơi ra. Một địa phương nhỏ cách đó không xa liền cắn nuốt bụi phấn.
Chỗ đó nhỏ như móng tay, nếu không nhìn cẩn thận thì khó có thể nhận ra trong tinh không rộng lớn này.
- Chính là nơi này!
Trong mắt Huyền Thương lóe lên vẻ kích động, đang muốn bước vào vòng xoáy thì trong nháy mắt này, đột nhiên có một giọng nói khiến toàn thân bốn người cứng ngắc đột nhiên vang vọng trong tinh không.
- Bốn vị đi nhanh thật, hẳn là quên ước định với Tô mỗ rồi.
Đồng thời khi âm thanh này vang lên, tinh không có gợn sóng lan ra. Trong thời gian ngắn, ở trong mắt bốn người, bọn họ thấy được một con Hư Vô cự thú lớn tới mấy ngàn trượng, hình dáng hệt như cá sấu hiện ra trong hư vô.
Bọn họ cũng thấy được trên đỉnh đầu Hư Vô cự thú kia có Tô Minh đang lạnh nhạt nhìn lại, còn có một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, mang theo nụ cười hưng phấn phía sau hắn, còn có... Sau lưng bọn họ là Minh Long với hình dáng con chó vào Hạc trọc lông.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Hạc trọc lông, thần sắc bốn người hoàn toàn đại biến, giống như trong nội tâm bọn họ giờ này cả Tô Minh cũng không quan trọng mà hoàn toàn bị Hạc trọc lông hấp dẫn.
Bọn họ liếc một cái đã nhận ra, Hạc trọc lông kia chính là hung thú bị đàn thú cả trăm vạn con đuổi giết trong tinh không.
- Bọn họ là cùng một nhóm...
Trong óc bọn họ trong chốc lát chỉ hiện lên được mỗi câu nói này.