Ngoài người quy thú còn có mấy thứ bị nó kéo tới như kiếm sắt tàn phá, những tấm chắn hư hảo, nhiều vật vỡ nát, thậm chí các loại vật thấy không rõ hình dạng trước kia, khiến người ánh mắt đầu tiên sẽ hoa lên, đếm hoài không hết. Nhưng nhìn lần thì hai liền cười khổ, vì những vật phẩm đều là vứt đi, thậm chí mang theo chút khối băng, hiển nhiên vừa mới bị quy thú bào ra từ trong băng tầng.
Con thú như con chó nhỏ nhanh chóng chạy tới, trở lại mặt băng bên dưới có động phủ Tô Minh ở thì quy thú khựng bước chân, nhưng những vật rải rác ngoài người không dừng, rơi ở mặt băng trước mặt. Tiếng rầm rầm quanh quẩn, đẩy chồng chất một ngọn núi nhỏ xong quy thú biểu tình đắc ý liếc rắn nhỏ, mắt đầy mong chờ nhìn Tô Minh, thè lưỡi liếm môi.
Tô Minh nhìn mảnh vụn rải rác, lại nhìn quy thú biểu tình đắc ý bộdangs rất là ngây thơ, cười khổ tay phải nâng lên hư không phẩy một cái, trong tay xuất hiện bình chứa dịch đen. Bình vừa bị Tô Minh lấy ra thì rắn nhỏ lập tức ngẩng đầu lên, biểu tình lộ khát vọng. Còn quy thú ngoài băng tầng mở to mắt, mũi thở khí phì phì, hai chân bản năng cào vài cái trên mặt bắn.
Suy tư chốc lát, Tô Minh không muốn bỏ sự tích cực của quy thú, đổ ra một giọt dịch đen, liếc quy thú, lấy hơn phân nửa giọt dịch chỉ còn một tia. Hắn cau mày lộ vẻ bất mãn, cầm một tia dịch đen đi vào núi băng, lại đánh ra một lỗ hổng bắn nó ra ngoài.
Quy thú há to mồm lập tức nhào tới nuốt tia dịch đen, biểu tình lộ si mê, nhưng chờ nửa ngày thấy Tô Minh không cho nữa mà rời đi trở lại cái hầm bên dưới thì bất mãn gầm vài tiếng, tiến lên sục sạo núi nhỏ bị nó đùn thành đống.
Thấy Tô Minh vẫn không để ý mình, quy thú càng giận, ở trên mặt băng gầm vài cái, không biết nghĩ đến cái gì, nhoáng lên một cái biến mất trong bóng đêm.
Quy thú đi rồi, Tô Minh bình tĩnh lại đứng cạnh pháp khí vòng tròn, nhìn tảng đá bán trong suốt ở bên trong chứa con độc phong. Hắn nhìn con ong nửa ngày, biểu tình dứt khoát, tay phải nâng lên ấn vào pháp khí. Lập tức quang hoàn pháp khí vù vù chậm rãi ma sát, từng đợt tro bụi tản ra, dần dần tảng đá trong suốt ngày càng nhỏ, ngày càng mỏng!
Cuối cùng một lát sau, tảng đá trong suốt két một tiền hoàn toàn tách ra trước mặt Tô Minh, hóa thành tro bụi. Tay phải Tô Minh như tia chớp điểm vài ngón tay, ánh sáng vàng chớp lóe, hình thành một lốc xoáy và ánh sáng vàng dung hợp tầng tầng vòng quanh độc phong, kẹp nó vào hai ngón tay.
Tim Tô Minh đập nhanh, trong người độc phong rốt cuộc có mật hao hay không? Nếu không có thì tất cả mong chờ đều trống rỗng, nếu có mật hoa thì phải chăng mật đó là Phong Thần Hoa? Nếu không phải vẫn là uổng phí!
Nghĩ đến năm đó tại Vu thành mọi người cuồng nhiệt và thảo luận về Phong Thần mật hoa, nghĩ đến Phong Thần Hoa kỳ dị gần như diệt tuyệt rất khả năng không thuộc về nơi này, không thuộc về Đạo Thần chân giới mà đến từ Âm Thánh Chân giới hay là vũ trụ mênh mông, nghĩ đến hiệu quả kinh người, sao Tô Minh không hồi hộp cho được?
Trong lo được lo mất, Tô Minh nhìn độc phong bị vòng xoáy vàng vòng quanh kẹp trong hai ngón tay, đôi mắt như điện!
Phong Thần Hoa, vật trong truyền thuyết, mức độ hiếm thấy khó hình dung, thậm chí có thể nói là giờ nguyên đại lục đất Man tộc không có một mảnh nhỏ!
Mật hoa của nó càng hiếm hoi, phải biết rằng nhất định trước có hoa, khi nó nở rộ mới xuất hiện mật hoa. Bây giờ Phong Thần Hoa gần như là truyền thuyết, sao mà có mật hoa?
Nhìn độc phong trong hai ngón tay, thần thức Tô Minh tản ra, dung nhập vào người con ong. Nhưng mới đụng vào hắn lập tức có cảm giác mãnh liệt, độc phong ngủ say đã rất lâu, giờ tuy còn chút sự sống nhưng nếu hắn cưỡng ép rót thần thức xem xét thì con ong lập tức chết ngay!
Nó chết rồi nếu trong người có Phong Thần mật hoa thì có bị ảnh hưởng hay không? Hoặc là tan biến theo, việc mạo hiểm như thế Tô Minh không muốn làm.
'Cách đơn giản nhất là trực tiếp nuốt vào độc phong, hòa tan nó. Nhưng con ong này có thể thu gom Phong Thần mật hoa thì độc tố chắc chắn không uống, nếu nuốt nó vào...’ Mắt Tô Minh chợt lóe, nhìn độc châm ở phần đuôi ong.
Ngẫm nghĩ, Tô Minh không hành động thiếu suy nghĩ mà dựa theo kế hoạch ban đầu, thần thức biến thành khắc ấn, chậm rãi thẩm thấu vào người độc phong.
'Chỉ có đem nó biến thành vật nuôi, vậy thì mới khiến nó phun ra mật hoa, cách như thế là ổn định và chắc chắn nhất!'
Phong Thần mật hoa quá quý hiếm, không để Tô Minh có chút sai lầm nào. Hắn nhìn độc phong ngủ say trước mắt, khắc ấn chậm rãi ấn xuống. Nhưng điều này không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, lát sau Tô Minh cất độc phong vào trong một hộp ngọc, bỏ vào túi trữ vật. Thần thức tản ra một lũ vòng quanh ngọc, ở trong ngoài hộp không ngừng khắc ấn.
'Nếu thật sự có Phong Thần mật hoa, vậy mình hoàn toàn khắc ấn thần thức vào độc phong, biến nó thành vật nuôi rồi thì mọi thứ đều hoàn mỹ.'
Tô Minh đè nén nỗi lòng mong chờ, lấy ra một khối Xích Thạch, trong đáy biển đất băng bắt đầu cắt, công việc cắt này rất khô khan nhưng Tô Minh đã quen cô độc. Có cô độc nào so với vô số luân hồi trong bất tử bất diệt giới không? Tô Minh cứ như vậy ở trong thế giới băng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã là một năm!
Trong một năm quy thú mấy lần trở lại, mỗi lần mang theo không ít đồ nhưng tiếc là không có một thứ hoàn chỉnh, đều là vật tàn phá, khiến trên băng tầng chất vài đống núi nhỏ.
Động phủ dưới băng tầng Tô Minh ở cũng mở rộng hơn một năm trước nhiều, đây là công lao của độc thi và rắn nhỏ không ngừng đào ra, khiến động phủ dần không phải đơn giản nữa mà khổng lò nhiều, có mấy gian phòng băng. Trong động phủ băng trừ rắn nhỏ, độc thi ra còn có hai phù du hồn, trong đó một là cô gái, hồn này chính là Túc Nữ. Nửa năm trước cô được Tô Minh lấy ra, luôn nép vào người hắn, chỉ nhìn hắn. Một phù du hồn khác là A Hổ, gã mờ mịt bay bốn phía, đi tới đi lui.
Tất cả Xích Thạch đều bị Tô Minh cắt hết, mỗi khối đều là năm đó hắn tự lựa chọn, bên trong đều có thảo dược hoặc là vật phẩm khiến túi trữ vật của hắn chồng chất vô số.
Bất cứ lấy ra món nào cũng sẽ dẫn đến náo động và tranh giành, thậm chí bên trong có một ít Tô Minh không biết tên, hắn chuẩn bị rời khỏi đây ra bên ngoài tìm công hiệu dám hoa cỏ này.
Thời gian một năm cứ thế trôi qua, đôi khi Tô Minh mở mắt ra từ tĩnh tọa, nhìn ngoài băng tầng. Hắn không biết Nam Thần trong tai biến Đông Hoang giờ ra sao rồi.
Thật lâu sau hắn thu lại tầm mắt, trong khoảng thời gian tĩnh tọa tu vi của hắn đã đạt tới giai đonạ đỉnh cao, hắn phải thực hiện một điệu khác, một việc hắn chờ đợi thật lâu giờ có thể thu gom đủ chủ dược để luyện dược!
'Nạp Thần Dược.’ Mắt Tô Minh chợt lóe, nhìn dược đỉnh không xa.
Dược đỉnh tỏa khí lạnh, bốn phía có tầng tầng băng sương.
Hắn nâng lên tay phải, lập tức nắp dược đỉnh mở ra. Tô Minh vung lên, từ trong túi trữ vật bay ra bóng đen, bóng đen vừa ra thì mắt hắn chớp lóe, vung tay phải biến thành chỉ điểm vào bóng đen.
Bóng đen lộ ra, đó là một cái chân nhện! Bị Tô Minh chỉ vào, lập tức vỡ biến thành bột phấn. Tô Minh hé miệng cắn đầu lưỡi phun ra ngụm Man huyết. Máu cuốn mảnh vụn chân nhện bay vào dược đỉnh, Tô Minh biểu tình nghiêm túc vỗ túi trữ vật, lập tức bên trong lại bay ra một thứ. Rắn nhỏ liền ngẩng đầu lên, biểu tình lộ ra phức tạp.
Vật đó là vảy của Chúc Cửu Âm!
Nhìn vảy trước mắt, Tô Minh phất tay, nó bay vào trong dược đỉnh.
'Chủ dược cuối cùng...’ Tô Minh cúi đầu, một vệt đen tản ra khỏi túi trữ vật, chậm rãi một tảng đá bán trong suốt huyễn hóa trước mặt hắn.
Trong tảng đá có một tiểu nhân đen nhắm mắt không nhúc nhích khoanh chân tĩnh tọa.
Tô Minh nhìn tiểu nhân đen trong tảng đá, ánh mắt rơi vào ngón thứ ba của tiểu nhân, im lặng chẳng mấy lúc sau bỗng mở miệng.
“Ta biết ngươi có thần trí, nghe hiểu được lời ta nói."
Tiểu nhân đen trong tảng đá không nhúc nhích, tựa như ngủ say, làm như không hề nghe thấy lời Tô Minh nói.
“Tên người của ngươi có lẽ tồn tại không ít bí ẩn, rồi các việc ngươi làm dù không liên quan Âm Thánh Chân giới cũng chắc chắn dính dáng đến sứ mệnh Âm Linh tộc. Những điều này bây giờ ta không hứng thú biết, nghĩ tình ngươi hỗ trợ cho ta thu hoạch nhiều về Xích Thạch, ta chỉ cần ngón thứ ba tay phải của ngươi, không làm khó dễ ngươi nữa.” Tô Minh bình tĩnh nói.
Nhưng tiểu nhân đen trong tảng đá vẫn ngủ say, mặc kệ hắn.
"Cho ngươi mười giây suy nghĩ, mười giây sau nêu không trả lời thì ta sẽ cưỡng ép lấy ngón tay!” Tô Minh nói xong câu đó không lên tiếng.
Thời gian trôi qua từng chút một, đến giây thứ chín thì tiểu nhân đen trong tảng đá lông mi run lên, chậm rãi mở mắt ra, phức tạp nhìn Tô Minh.
"Cho ngươi ngón thứ ba, ngươi thả ta đi?” Tiểu nhân đen nhìn Tô Minh, thật lâu sau khàn khàn nói, dây thanh mang theo âm rít cuộnc tròn xuyên thấu tảng đá vang vọng bên tai Tô Minh.
"Sẽ không.” Tô Minh nhìn tiểu nhân đen, biểu tình bình tĩnh, nhàn nhạt nói.