‘Đông Hoang tháp ngàn vạn dặm ánh sáng đỏ, cho ra thời gian chỉ có ngàn ngày, càng kéo dài lâu thì càng không tốt cho tiên tộc, điều này tương đương cho Man tộc một cơ hội cực tốt! Vậy nên Cấp Ảm mới vội vã phát động một trận quyết chiến toàn tà tông cùng tông môn khác, chắc đây cũng là ý của tông môn khác, một chiến định thắng bại! Có lẽ đằng sau còn có chút giao dịch, ở ngoài đất Âm Tử tiến hành trận đại chiến phân ra ai vào Đông Hoang tháp.’ Mắt Tô Minh chợt lóe thầm phân tích. Mặc dù hắn suy đoán không có thực tế xác định nhưng chắc sẽ không kém quá nhiều.
Dù sao đây là một trong mấy cách ít ỏi phá kế hoạch Đông Hoang tháp của Man Thần đời thứ nhất.
‘Trọng điểm trận chiến này là hai phân thân Đế Thiên đấu với Cấp Ảm, thứ nữa mới là đệ tử các tông tiên tộc giết chóc. Nhưng nếu Cấp Ảm có thể phát động cuộc chiến này thì chắc có chút tự tin mới đúng, vậy thì...Đế Thiên, ngươi còn bất tử không!!!’ Mắt Tô Minh lóe sát khí.
Hắn muốn giết Đế Thiên nhưng ngại tu vi, ngại đối phương cường đại làm suy nghĩ của Tô Minh khó thành hiện thực. Nhưng Đế Thiên không chết thì hắn không thể trùng kích Man Hồn, thế là nỗi lòng muốn giết y càng mãnh liệt mấy lần.
'Ngay mặt không phải đối thủ của ngươi, vậy nên ta ẩn núp len lỏi trong tu sĩ tà tông, khi ngươi đấu cùng Cấp Ảm, vào giây phút ngươi không nghĩ đến ta xuất hiện thì ra tay, vậy khả năng giết chết ngươi sẽ tăng lớn nhất! Mặt khác, chắc Cấp Ảm sẽ không từ bỏ cơ hội này!’ Tô Minh thầm cười lạnh, cẩn thận suy nghĩ, biểu tình lóe qua dứt khoát.
“Có ta ở sẽ không khiến cô thi triển Thôn Thiên trận thời gian chiến tranh bị nhìn ra manh mối. Hai ngày sau xuất phát ra sẽ cùng các ngươi đi tiên tông quyết chiến!” Tô Minh vung tay áo, không thèm để ý Bảo Thu nữa, nhoáng người lên biến mất.
Trong đại điện chỉ còn lại mình Bảo Thu, ngây ra một lúc vẻ mặt nghi hoặc nhưng rất nhanh dường như nghĩ tới cái gì, người run lên mạnh ngoái đầu nhìn cửa cung điện, hít thở dồn dập qua một lúc mới hồi phục lại.
“Lời đồn giữa Đế Thiên và Túc Mệnh không lẽ là thật?"
Cường giả như Đế Thiên, hai phân thân đấu với Cấp Ảm, người ngoài có khả năng âm thầm đánh lén xác suất bao nhiêu khó mà rõ ràng. Sợ rằng cho dù là cường giả vấn đỉnh, trừ phi tự bạo nếu không thì khó thể đem đến tác dụng mấu chốt, nhiều nhất cho Cấp Ảm chế tạo một ít cơ hội chủ động mà thôi. Còn nếu yếu hơn vấn đỉnh thì không cần ra tay, chẳng có tác dụng gì. Trừ phi tu vi vượt qua vấn đỉnh, bản thân có thể đấu với phân thân Đế Thiên vậy thì mới xem như hoàn mỹ. Tu vi như vậy Tô Minh không có, hoặc là hắn miễn cưỡng có nhưng hiểu về thần thông của Đế Thiên, có thể nói Tô Minh cực kỳ quen thuộc! Dù sao khi bị Hồng La chiếm thân xác đấu với Đế Thiên, lúc Hồng La tan biến hắn còn giết một phân thân Đế Thiên của Đế Thiên!
Thậm chí mấy năm trước trên Tử Hải cùng phân thân Đế Thiên tiến hành đại chiến kinh thiên động địa. Mặc dù cuộc chiến này Tô Minh được ông lão sửa Huân giúp đỡ trốn thoát, nhưng nếu không phải hắn có thực lực khiến phân thân Đế Thiên chật vật thì coi như ông lão sửa Huân có ra tay, Tô Minh không thể tìm được đường sống.
Tô Minh qua ba cuộc chiến không chết, giờ muốn chủ động mở ra cuộc chiến thứ bốn!
‘Cuộc chiến này có thể thành công hay không chẳng thể chỉ dựa vào Cấp Ảm.’ Tô Minh xuất hiện ở rìa đệ tử nội tông gầy gò, chỗ đó có đệ tử ngoại tông. Tô Minh tìm một góc vắng vẻ khoanh chân ngồi, không ngừng suy tư.
Hắn sờ túi trữ vật, Man Thần gai lúc trước bị hắn sử dụng rồi lấy đi, còn có thể dùng nhưng phải xảo diệu hơn đợt trước, nếu không thì chẳng có tác dụng.
Mắt chợt lóe, Tô Minh vỗ tay phải vào túi trữ vật, một vệt sáng âm u lóe lên rồi biến mất, bị Tô Minh nuốt vào trong miệng. Ánh sáng âm u ở trog cơ thể hắn bị tu vi ôn dưỡng, đó là một cây kim!
'Nhiều pháp bảo của mình đều vỡ nát trong cuộc chiến đó, giờ có thể sử dụng là Hàm Sơn Chuông hấp thu công năng nhất sơn của Đông Hoang chuông, uy lực lớn không ít, có thể dùng. Rồi còn thân lôi lúc trước khiến Đế Thiên hơi kiêng dè!’ Mắt Tô Minh chợt lóe, pháp khí bổn mệnh cái đỉnh chín lỗ năm đó bùng phát ra lực lượng cường đại khiến hắn tới nay khó quên.
‘Trừ điều đó ra còn ba loại thần thông, cũng là phân thân Đế Thiên chưa từng thấy mình dùng, có thể hiệu quả!’ Tô Minh trầm ngâm, cái thứ nhất suy nghĩ chính là thảo kết búp bê thuật!
‘Đáng tiếc thuật này cần một ít tóc của Đế Thiên, hoặc là vật gì y tùy thân mang theo...a?’ Con ngươi Tô Minh co rút, hắn bỗng nghĩ đến một khả năng.
Cách nghĩ nổi lên, tim Tô Minh đập nhanh.
‘Có lẽ không cần sợi tóc hay vật tùy thân, chỉ cần ý niệm tồn tại Đế Thiên, vật liên hệ chặt chẽ là sẽ đem đến tác dụng. Dù là người chắc cũng được! Chỉ cần người quen thuộc với Đế Thiên, có liên hệ tinh thần với y vậy thì có thể làm được điều này!’ Khóe môi Tô Minh nhếch nụ cười nhạt, hắn nghĩ đến phó tòng của Đế Thiên!
Đó là ông lão áo đen ở Chúc Cửu Giới bị Tô Minh bắt, hắn luôn giữ lại định từ trong miệng lão moi ra việc liên quan Túc Mệnh, nhưng giờ xem ra ông lão áo đen là lựa chọn tốt nhất để tính kế Đế Thiên!
'Người này là phó tòng Đế Thiên, có thể bị y sắp đặt ở Man tộc giám thị mình thì chắc là tâmp húc rồi. Cộng thêm người này có thể liên lạc cùng Đế Thiên, trước kia được phân thân Đế Thiên Đế Thiên bảo vệ và dung hợp, vậy chắc có tồn tại liên hệ mặt tinh thần với y!’ Tô Minh trầm ngâm, thầm cười lạnh.
‘Đế Thiên, ngươi ở trên người ta để phong ấn, có thể cự ly xa làm ta thất bại trùng kích Man Hồn, vậy hôm nay ta dùng thảo kết búp bê thuật khiến ngươi nếm mùi!’ Trong mắt Tô Minh xẹt qua ngoan độc, rất nhanh tán đi.
‘Còn có Thất Minh Âm Tử Ấn, thuật này là thần thông của Thân Đông nhưng dù sao gã không phải người Âm Tử cho nên không thể thi triển đến viên mãn. Ngày đó mình phỏng theo một phen, có vài phần nắm chắc thi triển ra được.’ Tô Minh nhắm mắt lại, trong đầu suy tư thanh minh ấn một phen, mở mắt ra thì nỗi lòng giết Đế Thiên càng kiên quyết vài phần.
‘Cuối cùng là...’ Tô Minh giơ lên tay trái nhìn bốn ngón khác trừ ngón cái. Đầu ngón tay chớp lóe phù văn như ẩn như hiện khiến đôi mắt Tô Minh dần tỏa sáng.
'Phong, vũ, lôi, điện...còn có đông!’ Ánh mắt Tô Minh nhìn ngón út tay phải.
‘Thời gian hai ngày...’ Tô Minh đứng dậy, nhoáng một cái biến mất.
Khi hắn biến mất thì trên đường bên cạnh đi tới một người mặt mày lấm la lấm lét. Người này một đường đi đến nhìn bốn phía, không ngừng than thở.
“Làm sao đây, làm sao đây, lần quyết chiến này ta chết chắc rồi. Tiền Thần ơi Tiền Thần, không lẽ lần này ngươi thật sự tuổi trẻ chết sớm ư...ài, trời đố anh tài!’ Người này chính là Tiền Thần, gã than thở ngồi ở vị trí mới nãy Tô Minh ngồi, vẻ mặt đau khổ thẫn thờ nhìn trời.
"Ài, sớm biết như vậy năm đó làm gì hao hết đồ vật vất vả trồm được giáng trần, ở bên trên tốt biết mấy. Muốn gái có gái, muốn linh thạch có linh thạch. Chỉ trách ta một phút lòng tham, cho rằng giáng xuống Man tộc càng dễ chịu.” Tiền Thần bứt tóc, mặt ủ mày chau, nghe lời của gã thì người này cũng là một kẻ giáng trần!
Nhưng e rằng là kẻ giáng trần yếu nhất.
Khi gã than thở thì Tô Minh đã trở lại động phủ của mình, khoanh chân ngồi xuống, tay áo vung, lập tức trước mặt xuất hiện một đoàn khói đen, trong sương khói tồn tại chính là ông lão áo đen phó tòng Đế Thiên, chẳng qua bốn phía bị phong ấn khiến hơi thở của lão không thể tản ra. Tô Minh nhìn chằm chằm ông lão áo đen, mắt chợt lóe lấy ra một lá cây, đánh kết, mỗi một cái kết đánh ra hắn sẽ rút một lũ hồn từ người ông lão áo đen. Nỗi hận và sát khí với Đế Thiên khiến Tô Minh ở trên thảo kết ngưng tụ đều là nguyền rủa, giết chóc vân vân, thuật ác độc, bên trong bao gồm ý niệm điên cuồng, thần diệt, trấn áp, bỏ xác, vân vân và vân vân.
Từng thảo kết bị đánh ra, khí lạnh âm trầm lan tỏa hút hồn ông lão áo đen, dung nhập vào cái kết, mượn lực thảo kết dẫn động liên hệ giữa hồn ông lão áo đen và Đế Thiên. Dùng liên hệ này, lấy ông lão áo đen làm môi giới nguyền rủa và tính kế Đế Thiên! Tô Minh không ngừng thử cách này, dần tìm ra điểm liên hệ, dần dần hắn nhìn búp bê cỏ có cảm giác như thấy Đế Thiên.
‘Cuộc chiến này nếu không giết Đế Thiên, Tô Minh ta không cam lòng!'
‘Cuộc chiến này nếu không phải Đế Thiên bỏ mạng thì chính là Tô Minh ta nhắm mắt!'
‘Cuộc chiến này tuyệt đối không thua!’ Tô Minh nắm búp bê, mặt đầy sát khí khiến động phủ một mảnh sương lạnh.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đến hai ngày sau. Trước hai tiếng đồng hồ tà tông rầm rộ xuất phát, bên ngoài bầu trời tờ mờ sáng thì trong lòng bàn tay phải của Tô Minh có một ấn ký xanh nhạt. Ấn ký này ẩn chứa tử khí, nhưng khi nắm lấy nó sẽ không tản ra chút nào. Đây là trong hai ngày Tô Minh ngoài làm thảo kết búp bê ra ngưng tụ thanh minh dẫn. Dẫn lấy ấn làm, theo hắn phỏng đoán Thất Minh Âm Tử Ấn của Thân Đông hiểu được. Mặc dù không tính hoàn chỉnh, phát động cần trả cái giá nhất định nhưng Tô Minh vẫn chọn dùng.
Chính mắt thấy uy lực của nó, hắn có tin tưởng thanh minh ấn bị tử khí thúc đẩy dẫn động lực lượng âm tử sẽ so với Thân Đông thi triển càng cường đại!
Trừ thanh ấn ra trên tay trái Tô Minh còn cầm búp bê cỏ. Ông lão áo đen đã biến mất nhưng trên búp bê có khí lạnh âm trầm, nếu nhìn nó lâu bên tai sẽ nghe văng vẳng tiếng hét thê lương.
Tô Minh hít sâu, cất đi búp bê, nhoáng người lên biến mất trong động phủ.