Mặt Thương Tam Nô tái nhợt, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, lão sợ rồi, hoàn toàn lão sợ hãi. Không phải Thương Tam Nô không biết Tô Minh cường đại, nhưng trước đó lão có tự tin tràn đầy là cái gọi là bản kỷ mạnh nhất ở trước mặt lão thì cũng sẽ thành con rối. Thương Tam Nô không bao giờ ngờ là sẽ xuất hiện ngoài ý muốn, bởi vì lão tự tin, vô địch nhiều lần nhờ mảnh vỡ kia. Loại vô địch này cho Thương Tam Nô tự tin khó tả, Ám Thần cũng tốt, Nghịch Thánh cũng thế, dù là Tam Hoang đại giới thì lão không để vào mắt.
Sự thật cũng đúng vậy, Thương Tam Nô có được mảnh vỡ là đã trên tu sĩ, nếu đổi lại khi Tô Minh chưa bước vào vòng xoáy âm tử, tiến vào Tang Tương đại giới thì đối diện mảnh vỡ này chỉ có kết cuộc cái chết, không thể tránh khỏi kiếp này. Thậm chí dù Tô Minh ra khỏi vòng xoáy âm tử, dù hắn có được ý chí của bốn chân giới, trở thành ý chí mạnh nhất trong thế giới bươm bướm, trừ Tam Hoang, Tang Tương ra, nhưng hắn không thể dễ dàng thu phục mảnh vỡ này.
Nói thật ra trọng điểm là Tô Minh từ hơi thở hòn đá trong hộp ngọc thi triển thuật năm tháng trở lại quá khứ, chính mắt trông thấy thanh niên áo đen hấp thu một con bướm, bị rung động tinh thần, Tô Minh đã chiến thắng sự sợ hãi, thi triển một kích mạnh nhất của ý chí công kích thanh niên áo đen trong năm tháng. Một kích kia dù khiến ý chí của Tô Minh tan vỡ nhưng đổi lại là lột xác cuộc sống mới, đó là loại khác biệt tinh thần sau khi chiến thắng nỗi sợ. Từ khi Tô Minh thấy tồn tại cường đại hủy diệt một con bướm, đối diện mảnh vỡ cánh bươm bướm làm hắn bị trùng kích chưa từng có. Bởi vậy Tô Minh mới kiên định đối kháng với mảnh vỡ, cho đến khi nó công nhận hơi thở Tang Tương trên người hắn thì mới thu phục được.
Mọi thứ nói thì đơn giản nhưng sự thật với Tô Minh thì là tai kiếp sống chết to lớn, giờ mọi thứ tiêu tan, con ngươi hắn co rút. Tô Minh ngẩng đầu nhìn Thương Tam Nô đi xa, cất bước lắc người trực tiếp bước vào hư vô, đuổi theo ngay.
Lấy tu vi của Tô Minh muốn đuổi theo một người là cực kỳ đơn giản, đặc biệt chân giới chỗ này bị ý chí của hắn tràn ngập. ý niệm vừa động, bóng dáng Tô Minh đã xuất hiện trong trời sao, phía xa trước mặt hắn là Thương Tam Nô mặt tái nhợt.
Lòng Thương Tam Nô tràn ngập hối hận, khi bóng dáng Tô Minh xuất hiện thì lão vụt ngoái đầu lại, biểu tình tuyệt vọng chưa từng có, như biển nhấn chìm lão. Sau khi bị nhấn chìm là không còn ký ức, bóng dáng Tô Minh không ngừng phóng to trong mắt Thương Tam Nô, mãi khi thay thế mọi thứ trong đầu óc, biểu tình hắn lộ ra dữ tợn, bất chấp tất cả chọn tự bạo. Dù có chết thì Thương Tam Nô muốn điên cuồng một phen, đây là sự kiêu ngạo của bất khả ngôn. Nhưng kiêu ngạo này ở trước thực lực tuyệt đối thì chịu không nổi một kích. Ở trước mặt Tô Minh, Thương Tam Nô không có tư cách tự bạo.
Tay Tô Minh ấn trên đầu Thương Tam Nô, nhẹ vỗ, biến thành chấn động, đánh tan mọi tu vi trong người Thương Tam Nô, cùng lúc đó dưới sự chấn động, linh hồn lão tan rã sắp vỡ tan. Chính lúc này, hồn Tô Minh rít gào tới gần, thi triển sưu hồn Thương Tam Nô.
Tô Minh sưu hồn, người Thương Tam Nô run bần bật, mặt vặn vẹo, đau khổ nhất trong đời lão nhưng rồi không thể phản kháng. Từ lúc Thương Tam Nô quyết định ra tay với Tô Minh thì vận mệnh của lão đã sớm quyết định.
Tô Minh không thèm nương tay, cuộc đời hắn sát phạt, sát khí ngập trời, đối với loại người chủ động khiêu khích thì thủ đoạn của hắn luôn cực kỳ tàn nhẫn. Đặc biệt là trong ký ức của Tô Minh có chuyện làm hắn thấy hứng thú càng không có lý nào thả người này đi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nửa tiếng sau, Tô Minh giơ tay phải lên, người Thương Tam Nô khẽ run, hồn hoàn toàn tan vỡ, thân thể xuất hiện các vết rạn, cho đến khi thân hình tan vỡ hóa thành tro bụi biến mất trong tay hắn.
Trở về cát bụi, mọi thứ đã đi không trở lại.
Nếu thời gian có thể quay ngược, nếu Thương Tam Nô sớm biết chuyện này thì lão tuyệt đối không lựa chọn đối lập với Tô Minh. Chuyện này chứng minh Viêm Bùi Thần Hoàng chính xác, cũng chứng minh Tử Nhược đã đúng.
Khi Thương Tam Nô chết thì một góc trời sao trong Ám Thần trận doanh, Viêm Bùi Thần Hoàng đang tìm dấu vết đám người Thiên Tà Tử thay Tô Minh chợt run lên, hoàn toàn biến sắc mặt, giơ tay phải vỗ túi trữ vật, trong lòng bàn tay Viêm Bùi Thần Hoàng xuất hiện một ngọc giản. Ngọc giản từ khi bị lấy ra đã có khe nứt, giờ chỉ nhìn một cái rồi ngọc giản thành bột phấn. Viêm Bùi Thần Hoàng im lặng, hồi lâu sau thở dài một tiếng. Ngọc giản này là mệnh giản của Thương Tam Nô, là thần hoàng, ba người đều có mệnh giản tương tự của nhau để tiện biết người kia còn ở không.
-Thương Tam Nô đã chết, có thể khiến người này chết chắc là Tô Minh rồi. Ta đã nhắc nhở Thương Tam Nô nhưng tính cách của người này ...
Viêm Bùi Thần Hoàng lắc đầu, không suy nghĩ về chuyện này nữa, nâng tinh thần hết sức hoàn thành điều Tô Minh giao cho.
Thương Tam Nô chết, nếu Viêm Bùi Thần Hoàng cảm nhận được thì vị thần hoàng khác trong Ám Thần trận doanh, phụ nữ duy nhất, Thiên Hồ tộc, Tử Nhược dĩ nhiên rõ ràng phát hiện. Giờ phút này, Tử Nhược đang ở trong tộc đàn Thiên Hồ tộc khoanh chân ngồi ở trung tâm trận pháp phức tạp, trước mặt cô là sương khóiay tít. Khuôn mặt tuyệt trần có vẻ rất bình tĩnh, nhưng bỗng Tử Nhược mở mắt ra, vẻ mặt kinh sợ. Nét mặt sợ hãi khiến Tử Nhược càng đẹp hơn, khiến ai thấy cũng tim đập nhanh, dù là nam hay nữ. Vẻ đẹp đã vượt qua tất cả, khiến người có xúc động nếu nhìn thấy Tử Nhược sẽ muốnd giấu cô đi, giống như là vẻ đẹp này nếu không có được thì thà vấy bẩn.
Tử Nhược cắn môi, nhẹ nhàng đứng dậy, kéo lấy áo mỏng khoác lên người, không thấy da thịt nhưng trông thấy thân hình yểu điệu dưới lớp vải, thân thể mềm mại như liễu khiến mọi ánh mắt nhìn chằm chằm, giống như là hắn tập hợp mọi vẻ đẹp trong trời đất này. Nữ nhân cúi đầu, giơ tay lên, trong lòng bàn tay của cô xuất hiện một ngọc giản vỡ nát. Tử Nhược nhìn ngọc giản trở thành tro bụi, khẽ thở dài.
-Cần gì như vậy, dù có tự tin tuyệt đối nhưng Viêm Bùi không thể nào nói dối thực lực của đối phương, dù nói dối cũng sẽ chỉ hạ thấp chứ không phóng đại. Nhưng rõ ràng lời hắn nói không hạ thấp hoặc phóng đại, lấy sự hiểu biết của ngươi và ta về hắn thì chắc chắn là hắn khâm phục, cam nguyện vì người này trở về tính cách a dua, nịnh hót.
Tử Nhược thở dài, mắt lóe tia sáng kỳ lạ.
-Đây mới là người đàn ông mạnh nhất, xem ra ta phải tăng nhanh kế hoạch một chút, nếu đẩy tới ...
Tử Nhược thì thào, mặt đỏ ửng, biểu tình càng cố chấp hơn.
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh nhìn thân thể Thương Tam Nô trở thành hư vô, hắn ngẩng đầu lên nhìn trời sao phía xa.
-Thương Thần tộc, một bộ lạc thích đi những chỗ kỳ lạ trong trời đất, thuộc ba cổ quốc xưa cũ. Tộc nhân trong bộ lạc mỗi người khi trưởng thành sẽ ra ngoài tìm di tích. Còn về mảnh vỡ này không biết là bao nhiêu đời trước, một Thương Tam Nô của Thương Thần tộc từ đâu đó có được mang về tộc. Thương Thần tộc này cuối cùng bị Thương Tam Nô tiêu diệt, ngẫu nhiên có được vật đó.
Tô Minh nhớ lại hình ảnh thấy trong ký ức của Thương Tam Nô, trầm ngâm, cất bước lắc người biến mất trong hư vô, lúc xuất hiện đã rời khỏi Hồn giới, xuyên qua từng giới. Mỗi khi đi qua một giới thì Tô Minh sẽ tản ra ý chí ngay, chớp mắt hấp thu ý chí hơi yếu của mỗi một giới vừa sinh ra. Tô Minh đi qua, ý chí của bản thân hắn ngày càng mạnh hơn nhưng không khiến Tam Hoang chú ý, bởi vì không phải Tô Minh đoạt xá, cũng không là chiếm cứ mà là một loại cắn nuốt, cắn nuốt những ý chí sinh ra dung nhập vào bản thân, thành tựu cho chính mình.
Nhưng dù Tô Minh có mảnh vỡ cánh bươm bướm lại chẳng hay biết mỗi khi hắn đi qua một giới, cắn nuốt ý chí của giới này thì bên trong sẽ có ba người áo đen biến thành vô số người xuất hiện trước mặt các cường giả, lấy danh nghĩa Diệt Sinh Điện báo cho họ biết giới linh của họ đã bị Tô Minh nuốt, tu vi của họ sẽ không tăng tiến được, sinh mệnh cũng sẽ héo tàn, mọi thứ đều chỉ vì người tên Tô Minh.
Nếu Tô Minh không bị phong ấn thì bọn họ chết chắc, sẽ có tai kiếp giáng xuống, cách duy nhất giải quyết chuyện này là liên hợp lại, phong ấn Tô Minh tà ác.
Tô Minh đi qua từng giới, tin đồn tràn ngập các giới, thù hận Tô Minh sinh ra trong rất nhiều tu sĩ. Bọn họ tin tưởng Diệt Sinh Điện, càng tin vào thần thức của mình quét qua, đúng là giới mình ở khô héo nhiều, vì vậy họ càng chắc chắn. Khi một, hai người oán hạn thì lực lượng sẽ không mạnh, nếu là trmă người, ngàn người thì không thể xem thường. Nếu là vạn người, mười vạn người cùng gộp lại khí thế thì đạt tới gấp trăm lần, vạn lần, vậy thì dù hắn làm cái gì đều là ác, dù hắn làm việc thiện cũng vậy.
Giờ phút này, Tô Minh đi qua từng giới, hạt mầm bị rải ra, chậm rãi xuất hiện dấu hiệu. Nhưng Tô Minh không thể phát hiện ba người áo đen tồn tại, trong ý chí của hắn căn bản không có ba người này. Thật ra đừng nói là Tô Minh, coi như là Tam Hoang cũng không thể phát hiện. Dù là Tang Tương, trừ phi nó lại có thân hình hoàn chỉnh, nếu không thì không cách nào phát hiện ra. Mọi chuyện đều bởi vì trán của ba người áo đen được ngươi chấm giọt máu, giọt máu đó có thể giấu trời!
Đây là Man Thiên huyết!