Tinh thần hai người rung động, thấy Tô Minh đứng yên thì họ lập tức túm lấy cô gái vẻ mặt bỡ ngỡ vội thụt lùi ra sau. Loại bỏ chạy này từ khi họ đi theo lão tổ thì chưa từng trải qua, giờ họ bất chấp tất cả đi nhanh. Khi họ lùi về, thấy Tô Minh ngẩng đầu lên thì lùi ra ngoài mấy trăm mét, gầm hướng cô gái.
“Thiếu chủ mau trốn đi!!! “
“ Mau đi!!! “
Cô gái run rẩy, tất cả biến cố đến quá nhanh, làm cô không thể chấp nhận. Hai người đàn ông trung niên gào thét, cô vội xoay người nhanh như chớp bỏ chạy.
Khoảnh khắc cô gái xoay người thì một tiếng hét thảm vang vọng bốn phía, cô rất quen thanh âm này, là của một trong hai người đàn ông trung niên.
Thanh âm khiến tim cô đau nhói, mắt rơi lệ, nhưng mọi thứ đã không thể hối hận nữa. Cái bóng chết chóc bao phủ, đáy lòng cô lần đầu tiên nhấm nháp sợ hãi.
“Trung tâm đáng khen nhưng khó thoát khỏi cái chết.” Mắt Tô Minh lóe sát khí, thu lại ngón trỏ tay phải giơ lên, nhìn hướng một trong hai người đàn ông trung niên sơ kỳ vị giới, thân hình gã vỡ thành mấy mắt, sau đó ánh mắt hắn rơi vào người khác.
Người này mặt trắng bệch, bây giờ gã khẳng định đối phương chính là lão quái hậu kỳ vị giới, đừng nói là gã, coi như lão tổ ở trước mặt người này tựa như con kiến. Chênh lệch lạch trời khiến gã không nổi lên một chút chiến ý được.
“Ta... “
Người đàn ông trung niên mặt trắng bệch, mắt thấy Tô Minh giơ lên tay phải, vẻ mặt tuyệt vọng lộ ra điên cuồng, tu vi và linh hồn cùng đốt cháy, như phát điên lao hướng Tô Minh, lựa chọn tự bạo.
Nhưng, thuật tự bạo có hiệu quả trươc mặt nhiều người, dù sao đây là kiểu chết. Nhưng ở trước mặt tộc nhân Tố Minh tộc, chỉ cần là kẻ minh chi tiên triệu thì đa số không có tác dụng. Càng đừng nói là Tô Minh cảm ngộ đã lần mò đến hạ ý trong mệnh cách.
Tô Minh vung lên tay phải, cảm giác năm tháng chớp mắt bao phủ lên thân người đàn ông trung niên, trong khoảnh khắc thân thể của gã trong năm tháng đảo ngược từ trạng thái tự bạo rút lui trở thành phía trước, không ngừng mà vẫn đang nghịch chuyển, khiến khuôn mặt của gã không là trung niên nữa mà trở thành thanh niên, rồi thiếu niên. Không biết bao nhiêu năm trôi qua, vài giây sau thân hình gã biến thành bụi trần.
Làm xong những điều này, Tô Minh ngoái đầu liếc Minh Long đang ngủ say. Nó ngủ rất say, hiển nhiên bởi vì nó đã rất lâu rồi không nghỉ ngơi như vây. Nhìn vết thương trên người nó đang khép lại, mắt Tô Minh lộ ra nhu hòa.
“Ngủ đi, có ta ở ngươi sẽ an toàn.” Tô Minh thì thào, tay phải vỗ, bỏ Minh Long vào túi trữ vật, hắn ngoái đầu nhìn hướng cô gái rời đi, mắt lại lóe tia sáng lạnh.
Mặc kệ người này là nam hay nữ, mặc kệ là xấu xí hay đẹp đẽ, những điều đó ở trong mắt Tô Minh chỉ là túi da, không liên quan gì đến hắn. Hắn chỉ cần xác định đối phương muốn giết Minh Long Tiểu Hoàng, vậy là đủ.
“Nếu Vũ Huyên ở, lấy tính cách của nàng chắc sẽ không khiến ngươi chịu thiệt như vậy, bây giờ nàng không ở, ta giúp ngươi.” Tô Minh khẽ nói, nhấc chân tiến tới.
Hắn không lập tức đuổi theo cô gái mà chậm rãi theo sau.
Như vậy đã hình thành uy nhiếp mãnh liệt, áp lực lên người cô gái, khiến cô sợ hãi gần như tuyệt vọng, khiến cô trong khoảnh khắc cảm nhận được nỗi khổ của Minh Long khi mới nãy cô máu lạnh tàn nhẫn truy sát.
Người cô run rẩy, tuyệt vọng cùng sợ hãi tràn ngập toàn bộ tâm thần, loại cảm giác này khiến cô sắp phát cuồng, nước mắt không ngừng rơi, hoảng sợ chạy trối chết.
Tô Minh bình tĩnh theo sau, đôi khi giơ tay phải chỉ, lập tức trên người cô gái xuất hiện một vệt máu. Máu bay ra, trong túi trữ vật của Tô Minh bay ra một bình ngọc hứng lấy máu của đối phương, bềnh bồng xung quanh tùy thời hứng máu.
Ăn miếng trả miếng, lấy răng trả răng, không vì tu vi của đối phương cao thấp mà giữ thân phận, do đó cảm thấy mình làm như vậy không hợp với tu vi. Bốn chữ ỷ mạnh hiếp yếu ở trong ý thức của Tô Minh chỉ cần là kẻ địch thì có làm như vậy cũng không sao cả.
Người có tu vi cao thâm thì hắn vẫn sẽ dùng cách tương tự, người có tu vi yếu ớt hắn cũng không ngại truy đuổi như thế.
Tô Minh chưa từng cảm thấy làm như vậy có cái gì không đúng, chỉ cần hắn cảm thấy nên làm thì không ai thay đổi được. Sự thật là hiểu rõ hắn nhất chính là Nhạc Hoành Bang, bốn chữ vui buồn thất thường rất thích hợp.
Vui buồn thất thường, mọi chuyện tùy tâm, không có bất cứ quy tắc cùng phép tắc nào có thể gò bó hành động của Tô Minh, bởi vì hắn chưa từng thấy hành động của mình có gì không ổn.
Ngươi truy sát Minh Long như thế nào thì ta truy sát ngươi như thế, đây chính là suy nghĩ đơn giản nhất của Tô Minh.
Thời gian trôi qua, truy sát như vậy kéo dài một ngày, cô gái tóc tai bù xù, ý chí sắp tan vỡ. Mặt cô trắng bệch, mình đầy vết thương, máu không ngừng bay ra, không ngừng bị đối phương hứng lấy, uy nhiếp đè ép cô, khiến cô tuyệt vọng đến tột cùng.
Cách động phủ lão tổ ở còn hơn nửa ngày trời nhưng ý chí của cô đã không thể chịu đựng nổi thành hạ như vậy, rốt cuộc cô không chạy nữa mà xoay người cầu xin Tô Minh.
“Tiền bối thả ta đi, ta biết sai rồi. Chỉ cần tiền bối không giết ta, ta có thể làm bất cứ chuyện gì!” Cô gái này khuôn mặt vốn là xinh đẹp, giờ quần áo rách rưới không che đậy được thân hình, có tài sắc động lòng người.
“Bất cứ chuyện gì?” Tô Minh thản nhiên hỏi.
“Bất cứ chuyện gì!” Cô gái như là nghĩ đến cái gì, bản năng cắn môi, gò má ửng đỏ, lòng khao khát sống sót cực kỳ mãnh liệt.
Tô Minh liếc cô gái tên gọi Ngọc La, cô có chút tài sắc, dáng người nhấp nhô mỹ miều, đặc biệt là mảnh vải khó che thân, làn da lộ cả ra ngoài, phối hợp vì sợ hãi mà run rẩy, cộng đôi mắt khát vọng sống sót khiến cô trong chớp mắt tràn ngập ý nhị khiến tim người đập nhanh. Ánh mắt của cô, khuôn mặt của cô, đôi mắt ẩn chứa là trả bất cứ cái giá nào, có thể làm bất cứ chuyện gì, thậm chí dù bị chà đạp cũng đồng ý.
Tô Minh biểu tình như thường, chậm rãi đi hướng cô gái. Hắn tới gần, Ngọc La bản năng muốn lùi bước nhưng do dự, cắn răng đứng đó, mặc kệ Tô Minh chậm rãi tới gần, chỉ cách nhau một khoảng ngắn. Thậm chí cô hơi tiến lên một chút là sẽ ngã vào ngực Tô Minh. Tô Minh từ từ cúi đầu, hình như muốn chạm vào bờ môi cô gái.
Ngực Ngọc La phát ra tiếng tim đập nhanh, phập phồng. Gò má vô ửng đỏ, đôi mắt lộ rõ sự quyến rũ phụ nữ, vì sống sót, dù Tô Minh có yêu cầu làm gì thì cô đều sẽ hết sức hùa theo.
Mắt thấy Tô Minh sắp đụng vào bờ môi hồng hé mở, nhưng khoảnh khắc sắp đụng chạm thì hắn nghiêng đầu tránh mặt cô gái, thì thầm bên tai cô.
“Ta có thể không giết ngươi, chỉ cần...” Tô Minh thản nhiên nói vào tai Ngọc La.
Ngọc La nghe lời Tô Minh nói, giơ đôi tay nắm vải áo, mặt càng đỏ hơn, đôi mắt càng quyến rũ.
Nhưng khi cô định cởi áo ra thì giọng Tô Minh lại vang lên.
“Chỉ cần ngươi bỏ chạy giống mới nãy.” Tô Minh lạnh lùng nói, ngẩng đầu, lùi ra sau mãi đến ra ngoài mấy mét thì mặt lộ nụ cười.