Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 102: Cùng là người nhưng lại khác số phận

Sở Phàm đã từng nhìn thấy sự tuỳ tiện của con nhóc Vân Mộc Văn này rồi, nhưng anh không ngờ cô nhóc này lại ngang tàng như thế, cái gì cũng dám nói.


Vân Mộc Thanh cũng suýt sặc cơm, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, không vui trừng em gái mình một cái: “Đừng có nói hưu nói vượn ở đây, Đan Đan đang ở đây đó, dạy hư trẻ con”.


Vân Mộc Văn bĩu môi, cái đứa nhóc tinh quái kia còn cần người khác dạy hư à? Toàn nói quá.


“Đúng vậy, cháu không đồng ý”, Đan Đan giơ bàn tay mũm mĩm lên kháng nghị, cô bé dẩu cao cái miệng nhỏ, nói một câu đầy hàm ý: “Dì nhỏ, dì cũng muốn ngủ cùng bố cháu ư, vậy chẳng phải buổi tối ba người sẽ càng ầm ĩ hơn sao? Cháu cũng sẽ càng ngủ không ngon hơn rồi”.


“Đêm qua, mẹ vừa kêu vừa la, ầm ĩ đến mức cháu ngủ không được luôn”.


Cô bé chớp mắt, ngây thơ ngốc nghếch nói: “Cái gì mà ‘thật thoải mái’, ‘đừng dừng lại’, ‘mạnh hơn một chút’ loạn lên hết… Dì nhỏ, đây là ý gì thế ạ”.


Sở Phàm: “!!!!”



Vân Mộc Thanh: “!!!!”


Vân Mộc Văn há hốc miệng, trong đôi mắt đẹp nhanh chóng dấy lại ngọn lửa nhiều chuyện, nhìn Sở Phàm và Vân Mộc Thanh từ trên xuống dưới với ánh mắt sâu xa:


“Chị, anh rể, hai người có chuyện hay nha…”


“Wow, hai người phát triển nhanh thế, thế này cũng quá nhanh, quá kích thích rồi đó”.


Mặt Sở Phàm đen lại, trực tiếp nhét một cái bánh bao vào miệng con nhóc kia.


Mặt của Vân Mộc Thanh cũng nóng rát, cô vừa xấu hổ vừa tức giận véo tai Đan Đan: “Trẻ con thì hiểu cái gì, nói hưu nói vượn, con biết cái gì chứ”.


“Bố mẹ… Bố mẹ không có xảy ra chuyện gì hết, Sở Phàm chỉ mát xa, ngâm chân giúp mẹ mà thôi…”


Đan Đan bất mãn vung tay phản kháng: “Đan Đan chưa từng nói dối bao giờ cả, mẹ vu oan con!”


“Đúng vậy đúng vậy, chị, chị đừng có vu oan giá hoạ như thế!”, Vân Mộc Văn bế Đan Đan lên, vẻ mặt kích động: “Đan Đan, dì nhỏ mời cháu đi uống trà sữa, cháu kể lại cho dì nghe chi tiết chuyện tối qua được không”.


“Được ạ được ạ”, cô nhóc vui vẻ gật đầu, không chút do dự bán đứng Vân Mộc Thanh.


“Này, hai đứa trở về cho chị”, Vân Mộc Thanh tức giận giậm chân: “Đúng là con nhóc vô ơn!”


Sở Phàm tỏ vẻ cạn lời, đây đúng là con ruột chuyên hãm hại bố mà.


Trong nháy mắt, trong phòng ăn chỉ còn lại hai người Sở Phàm và Vân Mộc Thanh, bầu không khí hơi xấu hổ và mờ ám.


Sở Phàm ho khan, liên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh: “Mộc Thanh, chuyện tối qua, chúng ta…”


“Tối qua hai chúng ta có chuyện gì chứ?!”


Vân Mộc Thanh đột nhiên lạnh lùng ngắt lời anh, sát khí dữ dội bắt đầu dâng lên trên người cô, giống như chỉ cần nói một câu không vừa ý sẽ chặt Sở Phàm ra làm tám khúc vậy, vô cùng nguy hiểm.


Sở Phàm chớp mắt mấy cái, vội vàng nói: “Ý tôi là chuyện mát xa ngâm chân cho em, sau này chúng ta đến phòng khách làm đi, nếu không rất dễ khiến người ta hiểu lầm”.


“Coi như anh biết điều”.


Lúc này Vân Mộc Thanh mới kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, sát khí dữ dội trên người dần mất đi, đỏ mặt cúi đầu rời đi.


Sở Phàm hơi bất đắc dĩ cảm thán: “Làm đàn ông thật là khó”.


Anh nhàm chán tiếp tục ăn bữa sáng.


“Reng reng reng….”


Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, sau khi nghe máy, đầu bên kia vang lên tiếng Tổng giám đốc Ryan của tập đoàn VL:


“Thưa Quỷ Vương, theo yêu cầu của anh, tôi đã tự mình xuất phát rồi, chắc chắn sẽ đưa bộ ‘Nữ Thần Ánh Trăng’ này vào tay em gái anh”.


“Được, vất vả rồi”, Sở Phàm nói mấy câu khách sáo rồi cúp máy.


"Ngày mai, Dĩnh phải kết hôn rồi", Sở Phàm đưa mắt nhìn về phía xa, trong đầu đều là hình ảnh cô nhóc thích khóc cột tóc hai sừng chạy theo sau mông mình.


Mười năm đảo mắt một cái đã trôi qua.


Cô nhóc ngày xưa cũng đã lớn lên, trở thành một đại mỹ nhân duyên dáng yêu kiều, sắp lập gia đình rồi.


“Cô nhóc, tân hôn vui vẻ”, Sở Phàm lẩm bẩm một tiếng, trên khuôn mặt cương nghị xuất hiện sự kiêu ngạo và khí phách.


“Anh trai sẽ đến nhanh thôi”.



Lần này, anh sẽ dùng vinh quang tích góp bằng quân công mười năm cho em một lễ cưới nở mày nở mặt, để em trở thành đứa em gái hạnh phúc nhất trên đời này…





Thành phố Giang Lăng, khách sạn lớn Khai Nguyên, trong phòng bao được nhà họ Tôn bao hết ở tầng năm, tiếng người ồn ào, cực kỳ náo nhiệt.


Ngày mai chính là ngày vui của Chu Dĩnh và Tôn Minh Hưng, hôm nay thân thích bạn bè của nhà họ Tôn đều tập trung với nhau bàn bạc về lễ cưới ngày mai.


Trước giờ Chu Long vẫn không thích những buổi tiệc dối trá thế này, vì thế chỉ có một mình Chu Dĩnh dự tiệc.


Trước bàn rượu, ai cũng đều vui vẻ, mặt mày rạng rỡ, chỉ có cô dâu Chu Dĩnh nên vui vẻ nhất vẫn mãi cúi đầu, rầu rĩ không vui, trên khuôn mặt tràn đầy uất ức và thất vọng.


Hôm qua, Đường Ngân ngang ngược cướp đi mười mấy món trang sức trị giá ba triệu Sở Phàm tặng cô ta, sau đó mua cho cô ta mấy chiếc nhẫn kim cương và dây chuyền sang tay như tặng cho ăn mày.


Tổng cộng mất chưa tới năm nghìn tệ.


Việc khiến cô ta thất vọng đau khổ nhất chính là dù áo cưới trên lễ cưới cũng là hàng hạng ba thuê tới từ studio.


Áo cưới trắng tinh đã giặt đến hơi ố vàng, đầy mùi khử trùng khó chịu, thậm chí bên trên còn có dấu nôn mửa sau khi say rượu, có giặt cũng không sạch, trông vô cùng ghê tởm.


Nghĩ đến ngày mai mình sẽ mặc thứ này trên lễ cưới, trái tim Chu Dĩnh vô cùng băng giá, vừa uất ức vừa thất vọng…


Đây là lễ cưới mà cô ta luôn mong mỏi, là người đàn ông cô ta muốn gả trong sao?


Bây giờ cô ta chỉ muốn khóc một trận, tìm một bờ vai tựa vào, lên tiếng khóc to…


“Nghe nói gì chưa, hôm qua Nữ Thần Ánh Trăng của tập đoàn VL được một đại gia thần bí mua rồi?”


“Hả, là bộ báu vật tuyệt thế giá trên trời hơn ba trăm triệu, bán ra chưa đến hai mươi bộ kia sao? Trời ạ!”


“Ba trăm triệu mua một cái áo cưới, vậy phải là tiên nữ thế nào mới xứng với cái áo cưới như thế chứ, hâm mộ chết đi được…”


Trên bàn rượu, đương nhiên không thiếu việc bàn tán về các chủ đề hot ở Giang Lăng.


Tiếng hâm mộ và ghen tị của mấy người phụ nữ không ngừng vang lên, khiến bầu không khí xung quanh trở nên náo nhiệt.


Sắc mặt Tôn Minh Hưng không khỏi hơi gượng gạo, rõ ràng là lễ cưới của mình, lại bị kẻ thần bí này cướp mất sự nổi bật, đương nhiên phải khó chịu rồi.


“Hừ, bốn trăm triệu mua một bộ quần áo, chỉ có thể là bị điên thôi”, anh ta ghen tị nói thầm một câu, ngoài miệng lại thế, nhưng sao mà không thấy chấn động được chứ.


Đó là bốn trăm triệu hàng thật giá thật đấy? Nhìn khắp cả Giang Lăng, cả Giang Bắc, ai có thể chơi lớn như vậy chứ.


Chu Dĩnh cũng hơi tò mò, cô nhìn thoáng qua ảnh chụp của Nữ Thần Ánh Trăng trên điện thoại, vô cùng tao nhã, vô cùng xinh đẹp, độc nhất vô nhị.


“Thật đẹp quá”.


E rằng người có thể mặc vào cái áo cưới này đều là công chúa được cưng chiều, ở trên vạn người, ít nhất là mình còn lâu mới đủ tư cách.


Chu Dĩnh hơi châm chọc cười chua xót, mấy ngày nay, Đường Ngân và người của nhà họ Tôn khua môi múa mép bên tai cô ta không ít, khó chịu, vênh váo chỉ trỏ châm chọc nói cô ta là cô bé lọ lem đến từ tầng lớp thấp kém.


Có thể gả vào nhà họ Tôn là phúc ba đời của cô ta, sau này phải biết điều, khiêm tốn làm người, tốt nhất là sinh cho nhà họ Tôn bọn họ mấy đứa con trai để nối dõi tông đường.







Lúc này, mấy em họ của Tôn Minh Hưng tự thấy mình giàu có bắt đầu trêu ghẹo Chu Dĩnh:


“Nghe nói Nữ Thần Ánh Trăng này là vị đại gia thần bí kia mua làm quà cưới cho em gái mình, nói đến cũng trùng hợp lắm, lễ cưới của em gái vị đại gia kia còn cùng ngày với chị dâu Chu Dĩnh của chúng ta đấy”.


“Cùng ngày? Trùng hợp thế ư, chỉ tiếc cùng là người nhưng lại khác số phận”.


“Lễ cưới người ta mặc ‘Nữ Thần Ánh Trăng’ trị giá ba trăm triệu, nở mày nở mặt, còn chị dâu Chu Dĩnh của chúng ta thì sao, chậc chậc…”


Mấy cô gái nhà họ Tôn tươi cười, vẻ mặt vừa châm chọc vừa chế nhạo.


Cả nhà họ Tôn ai không biết lễ cưới của Chu Dĩnh ngay cả một món trang sức tốt cũng không có, nhẫn kim cương cũng là hàng sang tay, áo cưới là thuê, thật đúng là một kẻ đáng thương.


Chu Dĩnh cắn chặt đôi môi đỏ, im lặng không nói gì, ngày càng thấy tự ti và chua xót hơn.


Lễ cưới cùng ngày, nhưng số phận lại khác nhau, nghèo giàu so sánh với nhau, sao mà không khiến người ta muốn rơi nước mắt được chứ.


Mấy cô gái cười châm chọc, cảm thấy chưa đủ đã ghiền, còn xấu xa giễu cợt tiếp: “Ôi chao, mọi người nói xem có khi nào Nữ Thần Ánh Trăng này là mua cho Chu Dĩnh không”.


“Có khi là thật đó, nghe nói hình như Chu Dĩnh cũng có một người anh nuôi, nói không chừng là người ta mua đấy”.


“Chu Dĩnh, mau gọi điện thoại cho anh trai kia của chị xem có phải không, để cho chúng tôi mở rộng tầm mắt đi, ha hả…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK