Ngô Ứng La tức giận chửi ầm lên, thậm chí còn giáng cho cấp dưới vài cái bạc tai.
Điều hắn quan tâm chỉ là những người phụ nữ của hắn và đống vàng bạc châu báu kia mà thôi. Loại chủ tướng như vậy sao có thể khiến cho quân lính tin phục, sao mọi người có thể không chạnh lòng cho được?
Sở Phàm vẫn luôn lạnh lùng nhìn mọi thứ đang xảy ra trước mắt.
Mọi người có mặt đều vô cùng luống cuống không biết phải làm thế nào.
Sau một hồi hoảng loạn, có một tên thuộc hạ đi đến bên cạnh Ngô Ứng La, thấp giọng nói: “Tiểu Vương gia, lính gác của chúng ta vẫn chưa phát hiện được sự tập kích của quân Tây Hạ. Có lẽ lần đánh trống này chỉ là hiểu lầm mà thôi”.
“Cái gì?”
Ngô Ứng La đột nhiên nổi giận, rút thanh kiếm đeo ở bên hông ra, tức giận rống lên: “Là tên khốn nào cố ý làm loạn lòng quân? Ăn gan hùm mật gấu à?”
“Người đâu, mau bắt tên khốn đã to gan đánh trống trận lại, chặt thành tám khúc cho tao!”
Lúc này, Sở Phàm đang đứng trên bục cao, lạnh lùng nói một câu: “Làm loạn lòng quân? Người nên bị chém đầu nhất phải là anh mới đúng”.
“Là một tướng soái, gặp phải địch mà lại không chịu suy nghĩ nên ứng phó với địch thế nào, không tổ chức đánh phản công, thay vào đó lại nghĩ đến việc chạy trốn đầu tiên, còn ra lệnh cho quân lính cấp dưới phải bảo vệ tài sản và phụ nữ của anh sao?”
“Tốt xấu gì thì Ngô Trấn Quân cũng được coi như là một nhân vật lớn có tiếng tăm. Tại sao ông ta lại sinh ra một người con vô dụng như anh cơ chứ?”
Ầm!
Sở Phàm vừa dứt lời, mọi người đang có mặt ở đó liền hoảng loạn sợ hãi.
Người này lại dám sỉ nhục Ngô Ứng La trước mặt mọi người?
“Hỗn xược, anh là cái thá gì mà dám nói năng bừa bãi trong doanh trại của tôi hả? Tôi thấy anh chán sống rồi đấy”.
Sắc mặt Ngô Ứng La vô cùng u ám. Hắn hung hăng quay đầu lại, vẻ mặt ngông cuồng tự đại. Hắn muốn nhìn cho rõ, để xem rốt cuộc là loại tôm tép nhãi nhép nào mà dám sỉ nhục người nhà họ Ngô bọn họ như thế.
Mười mấy vị phó tướng cũng kiêu căng hung dữ quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy rõ bóng dáng Sở Phàm thì ánh mắt của bọn họ đều lộ ra vẻ kinh hãi, cảm thấy lạnh lẽo giống như bị rơi vào hầm băng!
Sở Phàm chậm rãi đứng lên.
Vóc người cao lớn thẳng tắp của anh khoác trên mình bộ quân phục Thương Long, toát ra khí thế vô cùng uy nghiêm và cao quý.
Một con Thương Long chiếm giữ cả núi sông, nằm ngang trên đất nước muôn dân.
Năm ngôi sao tỏa sáng trên vai phấp phới đón gió, lấp lánh rực rỡ.
Quân phục Thương Long!
Mang quân hàm năm ngôi sao ở trên vai.
“Đây, đây là, Quân thần của Long Hồn?”
“Long thủ, là Long thủ!”
Ầm ầm!
Toàn bộ quân lính đang có mặt ở đó đồng loạt đứng thẳng người, trên trán toát mồ hôi lạnh. Bọn họ lập tức cung kính làm động tác chào theo kiểu quân đội như gặp được Quân Vương với anh.
Ngô Ứng La cũng chết sững người, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khóe miệng không ngừng giật giật.
Từ lâu đã nghe nói vị Quân thần của Long Hồn này sẽ đến Tây Dã, nắm quyền thống lĩnh toàn bộ quân đội của Tây Dã.
Nhưng mọi người đều chỉ nghe danh chứ chưa từng được nhìn thấy người thật. Tất cả các thế lực đều đang nỗ lực tìm kiếm tung tích của anh nhưng vẫn không tìm được bất cứ manh mối nào.
Nào ngờ Quân thần của Long Hồn lại đến đại doanh Phong Đài của nhà họ Ngô!
Ngô Ứng La lập tức lấy lại tinh thần. Chỉ một giây sau đó, hắn lon ton chạy đến trước mặt Sở Phàm, chỉnh đốn lại quần áo rồi cung kính chào đón: “Tiểu Vương đại diện cho Bình Tây Vương nhà họ Ngô, xin nghênh đón Quân thần của Long Hồn.”
Ngô Ứng La âm thầm tính toán một phen. Hắn biết lần này Sở Phàm đến đây có lẽ là muốn hỏi tội mình vì cái chết thảm của ba mươi nghìn quân lính. Trước tiên hắn phải tỏ rõ thân phận, lấy danh nghĩa của Bình Tây Vương để thoát tội.
Theo như suy nghĩ của hắn thì dù sao bản thân cũng là con trai trưởng của Vương tộc nhà họ Ngô, kể cả anh có là Quân thần của Long Hồn nắm toàn quyền quân đội của Tây Dã đi chăng nữa thì anh cũng sẽ phải nể mặt nhà họ Ngô bọn họ ba phần!
Khu Tây Bắc chính là địa bàn của nhà họ Ngô!
Nghĩ đến đây, Ngô Ứng La không khỏi bình tĩnh trở lại. Mặc dù giọng điệu vẫn nhiệt tình nhưng lại thiếu đi sự cung kính và e sợ.
Hắn vô thức ngẩng đầu, thản nhiên cười nói: “Tôi đã được nghe đến uy danh của Long thủ từ lâu, hôm nay gặp được quả nhiên không tầm thường. Hôm nay Long thủ ghé qua đại doanh Phong Đài của tôi là phúc đức ba đời nhà Tiểu Vương”.
Sở Phàm chỉ hờ hững liếc hắn một cái, không hề kiêng nể mà nói thẳng thừng:
“Anh mà cũng xứng để xưng Vương?”
“Anh là Vương của nhà nào, là ai phong cho Ngô Ứng La anh cái danh Vương này?”
“À…”
Ngô Ứng La bỗng chốc bị anh làm cho nghẹn họng, khóe miệng co rút.
Tất cả quân lính đang có mặt cũng kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, lén lút bàn luận vô cùng sôi nổi.
Vì là con trai cả của của Bình Tây Vương nên Ngô Ứng La luôn được mọi người gọi một tiếng “Tiểu Vương gia”. Mặc dù không được chính thức phong tước, nhưng theo chế độ cha truyền con nối, sớm muộn gì thì hắn cũng sẽ trở thành “Bình Tây Vương” tiếp theo.
Ngô Ứng La cũng không hề từ chối danh xưng này. Dần dà hắn cũng tự xưng mình là “Tiểu Vương” luôn.
Nhưng không ngờ đến ngày hôm nay, cái đuôi nhỏ của hắn lại bị Sở Phàm tóm được. Anh không thèm nể mặt hắn một chút nào cả.
Sở Phàm lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Sau này khi ở trước mặt tôi thì đừng xưng Vương bừa bãi như thế.”
“Anh là ai? Nói lại một lần nữa xem, tôi chưa nghe rõ”.
Mặc dù giọng nói của anh rất nhẹ nhưng chẳng khác nào một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt Ngô Ứng La.
Khóe miệng Ngô Ứng La giật giật, nhưng trước sự uy nghiêm của Sở Phàm thì hắn vẫn phải cam lòng nhẫn nhịn, cắn răng hành lễ: “Chủ tướng của đại doanh Phong Đài - Ngô Ứng La, xin tham kiến Quân thần của Long Hồn!”
Thân hình Sở Phàm vẫn đứng thẳng, thờ ơ nghe hắn báo cáo xong, anh vẫn chưa có hành động gì.
Ánh mắt của Trần Phong Hoàng ở bên cạnh lóe lên. Ông ta lạnh lùng nói: “Không hiểu quy tắc sao? Long thủ là Thống lĩnh Tây Dã do Vương gia Sở bổ nhiệm. Đây là lần đầu tiên cậu nhập ngũ đấy à? Còn không mau quỳ xuống nghênh đón”.
“Cái gì? Tôi phải quỳ xuống sao?!”
Ngô Ứng La tức giận nhìn chằm chằm.
Hắn là ai?
Là con trai trưởng của Bình Tây Vương Ngô Trấn Quân, là người kế thừa đầu tiên của Vương tộc họ Ngô, là Bình Tây Vương kế nhiệm.
Cho dù là đối diện với những Vương gia ngang hàng ngang vế với Ngô Trấn Quân thì hắn cũng chỉ khom lưng một chút mà thôi.
Vậy mà hôm nay, Sở Phàm lại muốn hắn quỳ trước mọi người sao?
Trần Phong Hoàng lạnh giọng nói: “Sao hả? Các vị tướng sĩ đều đã quỳ xuống nghênh đón rồi, chỉ còn cậu không chịu quỳ. Lẽ nào thân phận chủ tướng của cậu tôn quý hơn mọi người, tính mạng của cậu quý giá hơn mọi người à?”
Khóe miệng Ngô Ứng La khẽ giật giật, do dự một hồi.
Sở Phàm chỉ cúi đầu, đôi mắt từng trải sự đời khẽ quét qua Ngô Ứng La một cái. Ánh mắt ấy chỉ là một cái liếc mắt hờ hững.
“Quân lệnh như núi, đừng nói là anh, cho dù là đích thân Ngô Trấn Quân đến đây thì ông ta cũng không dám làm trái mệnh lệnh của bản tướng đâu”.
Một giây sau, trên trán Ngô Ứng La đã chảy đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.
Khí thế này thực sự quá dọa người!
Dù sao thì vị chiến thần phi phàm này cũng đã trải qua bao nhiêu trận chiến tàn khốc, hạ gục biết bao tướng lĩnh của quân địch mới có thể luyện ra được khí thế mạnh mẽ rung động cả đất trời như vậy.
“Phịch”.
Ngô Ứng La quỳ gối trên đất, nơm nớp lo sợ, hắn đã mất hết can đảm để ngẩng đầu nhìn thẳng vào Sở Phàm.
Không phải hắn không có khí phách mà là đã bị khí thế ngời ngời của anh dọa cho hai chân mềm nhũn không còn sức để đứng vững nổi nữa.
Tất cả các quân lính đều sững người trước cảnh tượng này, trong lòng vô cùng chấn động.
Thật không ngờ Ngô Ứng La ngang ngược như thế mà lại hoàn toàn không phải là đối thủ của Sở Phàm!
Sở Phàm kiêu ngạo bước về phía trước, nhịp bước ung dung vững vàng, nhưng cũng mạnh mẽ vang dội.
“Phịch phịch”.
Anh đi đến đâu tất cả quân lính ở đó đều lần lượt quỳ một chân xuống, xếp thành hai hàng, thể hiện sự tôn kính cao nhất.
Gió lớn rít gào từng cơn, lá cờ đỏ tung bay.
Sở Phàm đi thẳng đến vị trí chủ soái của đại doanh, hiên ngang ngồi xuống.
Hành động này của Sở Phàm là khách lấn át chủ, nhưng mọi người lại không hề cảm thấy có gì không ổn.
Sở Phàm ngồi ở trên cao quét mắt nhìn xuống các quân lính ở bên dưới, bình tĩnh nói:
“Hôm nay tôi đến đây chỉ vì một chuyện”.
“Đó là đòi lại công bằng cho ba mươi nghìn quân lính đã phải oan uổng bỏ mạng nơi biên cương, đến cả hài cốt cũng không còn”.
Tay chân Ngô Ứng La bỗng chốc lạnh toát, mọi suy nghĩ trong đầu đều lập tức sụp đổ!