“Cậu ba, mời vào, mời vào”.
Lý Thu Linh thay đổi thái độ ngạo mạn khinh thường với Sở Phàm trước đó, trở nên cực kỳ nhiệt tình, thậm chí còn hơi khúm núm nghênh đón cậu chủ ăn mặc gọn gàng này vào nhà.
“Cả nhà chúng tôi đã đợi cậu ba đến chơi nãy giờ rồi đó ạ”.
Cậu ba nhà họ Lý kia mặc vest mang giày da, ngạo nghễ bước vào nhà, nhìn thấy mấy người Sở Phàm chỉ “ừ” khẽ một tiếng, mí mắt cũng chưa từng nâng lên.
“Anh cả của tôi bận công việc, không có thời gian rảnh, cố tình nhờ tôi đến đây đưa sính lễ, bàn chuyện đính hôn với nhà các người”.
Cậu ta tiện tay ném túi lớn túi nhỏ lên sàn nhà như người trên cao đang bố thí:
“Đây là quà gặp mặt anh cả tôi tặng cho các người”.
Sắc mặt của Vân Gia Mạnh và Vân Mộc Thanh rất khó coi, đây là tặng quà cái gì, đây rõ ràng là bố thí cho ăn mày, xem thường bọn họ thì có.
Nhưng Lý Thu Linh lại liên tục nói cảm ơn, vội vàng nhận lấy mấy món quà xa xỉ đắt tiền kia, nhìn thấy châu báu, vàng bạc ngọc bích, túi xách quần áo hàng hiệu, bà ta mở to mắt, cười tươi roi rói.
Nhìn thấy trò hề của Lý Thu Linh, Lý Phong thầm cười khinh bỉ: Đồ quê mùa đúng là đồ quê mùa, mấy món đồ rác rưởi như thế cũng có thể thoả mãn được.
Nét mặt cậu ta càng trở nên kiêu ngạo hơn, sau đó lấy một phần tài liệu ra, tuyên bố với thái độ cực kỳ phách lối:
“Tự giới thiệu một chút, tôi tên Lý Phong, con cháu nhà họ Lý, chủ quản cấp ba của tập đoàn Lý thị. Về chuyện đính hôn của Vân Mộc Thanh và anh cả tôi Lý Tử Duy, bây giờ do tôi toàn quyền phụ trách”.
“Có thể gả vào nhà họ Lý, gả cho con trai cả của nhà họ Lý là ước mơ của biết bao nhiêu phụ nữ, là phúc tu luyện tám đời, cơ duyên hiếm có, tôi hy vọng các người quý trọng cơ hội này”.
Sở Phàm tự ý rót một tách trà, thờ ơ nhìn vở kịch hay này.
Qua bài học ở quán trà Nhã Hiên, Sở Phàm tin chỉ cần Lý Tử Duy không muốn chết, dù có cho thêm tám trăm lá gan anh ta cũng không dám có ý định gì với Vân Mộc Thanh nữa, càng đừng nói còn phái người đến nhà họ Vân đưa sính lễ, đính hôn?
Hơn nữa chủ quản cấp ba Lý Phong này nghe thì là quản lý cấp cao, chứ thật ra chỉ là tay sai cho con cháu dòng chính của nhà họ Lý mà thôi. Sở Phàm đoán có lẽ “cậu ba nhà họ Lý” này chỉ là con cháu của chi thứ nhà họ Lý, thân phận thua xa Lý Tử Duy, thậm chí còn không có tư cách biết đến chuyện của quán trà Nhã Hiên hôm đó nữa.
Như vậy xem ra Lý Tử Duy cũng không biết chuyện.
Còn Lý Phong này chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùng, mượn uy phong của nhà họ Lý, muốn xử lý mối “hôn sự” này giúp Lý Tử Duy, để được ông chủ ưu ái khen ngợi.
Tất cả đều chỉ là cậu ta tự cho là đúng, hành động tự phát muốn lấy lòng ông chủ mà thôi.
Lại không biết ông chủ Lý Tử Duy không ai bì nổi sau lưng mình đã sớm run rẩy quỳ gối trước mặt Sở Phàm, sợ tới mức không còn chút suy nghĩ xấu nào nữa…
Trời gây hoạ có thể tránh, tự tạo nghiệp không thể sống.
“Quý trọng, chúng tôi nhất định sẽ quý trọng!”, Lý Thu Linh liên tục gật đầu, lấy lòng cười nói: “Cậu ba, Mộc Thanh nhà chúng tôi và cậu cả Lý là duyên trời tác hợp, trai tài gái sắc, mối hôn sự này, chúng tôi đồng ý trăm phần trăm”.
Lý Phong hài lòng gật đầu, nở nụ cười “xem như bà biết điều”.
Vân Mộc Thanh hoàn toàn thất vọng với mẹ mình, lúc này, sắc mặt cô cực kỳ u ám, lạnh lùng nói một câu: “Con không lấy chồng, muốn lấy thì tự mẹ lấy đi”.
“Bác gái, chuyện này là sao vậy?”, nụ cười trên mặt Lý Phong lập tức biến mất, cậu ta nhíu mày: “Chẳng lẽ các người muốn huỷ hôn? Muốn khiêu khích uy nghiêm của nhà họ Lý chúng tôi?”
“Không, không phải”, Lý Thu Linh sợ hãi, bà ta hung dữ trừng con gái mình và Sở Phàm một cái, kề sát bên tai Lý Phong nói: “Cậu Lý, chuyện là thế này…”
Lý Phong thầm gật đầu, cậu ta hung ác nhìn thoáng qua Sở Phàm ở bên cạnh, xem như đã hiểu ra.
Thì ra là tên này chen ngang vào.
Một tên dân đen như thế cũng dám giành phụ nữ với nhà họ Lý ư?
“Anh là bạn trai kia của Vân Mộc Thanh đúng không, khuyên anh một câu, mau chia tay đi, đừng tự chuốc khổ vào người”, Lý Phong cực kỳ khinh thường nhìn Sở Phàm, cậu ta uy hiếp:
“Nếu không, loại người như anh sẽ không gánh nổi lửa giận của anh cả tôi đâu, hiểu chứ?”
Lý Phong còn không quên kết hợp cương với nhu, đánh một cái tát, cho một viên kẹo.
Cậu ta lạnh nhạt nói với Sở Phàm: “Đương nhiên nếu anh biết điều chịu chia tay, cá nhân tôi sẵn sàng thưởng cho anh một thứ”.
“Bắt đầu từ nay, anh sẽ đi theo tôi làm việc, làm một cấp dưới tận chức tận trách”.
Lý Phong cong môi, tự cảm thấy đã thưởng cho Sở Phàm một ơn tình rất lớn: “Sau này khi tôi một bước lên mây ở tập đoàn Lý thị, đương nhiên sẽ không quên thưởng cho anh một ngụm canh”.
“Sở Phàm, cậu còn không mau cảm ơn cậu Lý đi”, Lý Thu Linh ở bên cạnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhỏ giọng hùa theo: “Một người không có bằng cấp, không có bối cảnh còn thất nghiệp như cậu, cậu Lý thưởng cho cậu một bát cơm, sao cậu lại không hiểu chuyện chút nào vậy”.
Sở Phàm suýt chút bật cười thành tiếng.
Quân thần của Long Hồn vang danh Cửu Châu cần cậu ta thưởng cơm à?
Đừng nói là một đứa cháu chi thứ của nhà họ Lý, dù là chủ nhà họ Lý cũng vậy, chỉ cần một câu của mình đã đủ khiến ông ta phá sản, hồn bay phách tán rồi!
Sở Phàm hờ hững nhìn thoáng qua Lý Phong, cười như không cười hỏi: “Cậu luôn miệng nói là thay Lý Tử Duy đến đây đưa sính lễ, vậy tôi hỏi cậu, cậu có dám kêu Lý Tử Duy tới trước mặt tôi lặp lại những lời này của cậu một lần nữa không?”
Ánh mắt của anh lúc này như muốn xuyên thủng nội tâm của Lý Phong vậy.
Cậu ta hơi bối rối, nhưng vẫn tức giận quát tôi: “Láo xược, anh đang nghi ngờ năng lực, quyền uy của tôi ư?”
“Anh cả của tôi là nhân vật cấp bậc gì, một dân đen như anh có thể tuỳ tiện gặp mặt sao”.
Sở Phàm cười nhạt, xem ra cũng không khác những gì mình đoán là mấy.
“Đúng vậy, Sở Phàm, cậu quá không hiểu chuyện rồi”, Lý Thu Linh cũng cực kỳ tức giận trừng Sở Phàm, bà ta vội vàng dẫn Lý Phong sang một bên, sợ tên khốn kiếp kia làm hỏng chuyện lớn của nhà mình.
“Cậu ba, vậy chúng ta lại bàn về điều kiện đính hôn đi…”, ánh mắt Lý Thu Linh tràn đầy sự tham lam.
Hành động này càng khiến Vân Mộc Thanh tức giận hơn, cô cảm thấy đứa con gái là mình chẳng khác nào một món hàng cả.
Lý Phong khẳng định nói: “Điều kiện rất đơn giản, thứ nhất, Vân Mộc Thanh gả vào nhà họ Lý của chúng tôi nhất định phải sinh con nối dõi tông đường, đây là trách nhiệm của cô ta”.
“Sinh một đứa con gái, thưởng năm triệu, nếu là con trai thì thưởng mười triệu. Đương nhiên tốt nhất là sinh đôi, sẽ là hai mươi triệu”.
“Đương nhiên, đó là đương nhiên”.
Mắt Lý Thu Linh sáng lên, vô cùng kích động bắt đầu tính toán, giống như nhìn thấy một đống tiền mặt phấp phới trong nhà vậy.
Sắc mặt Vân Gia Mạnh cực kỳ khó coi, đám người này coi con gái mình là gì, máy đẻ sao?
Lý Phong kiêu ngạo đưa mắt nhìn mọi người, đột nhiên nói: “Thứ hai, đó chính là phải xử lý đứa con hoang Vân Mộc Thanh sinh cùng người khác trước đây, dứt khoát giết chết là được”.
Nghe vậy, Lý Thu Linh trợn trọn mắt: “Cái… Cái gì?”
Vân Mộc Thanh cũng nổi giận đùng đùng đứng lên, muốn liều mạng với tên khốn này!
Sở Phàm nheo mắt lại nhìn Lý Phong: “Cậu... lặp lại lần nữa?”
“Tôi nói là giết chết đứa con hoang kia, anh bị điếc sao?”
Lý Phong cau mày, cực kỳ khó chịu trừng Sở Phàm, cậu ta hừ lạnh một tiếng:
“Nhà họ Lý của tôi là danh gia vọng tộc ở Giang Lăng, của cải bạc tỷ, thân phận cao quý, sao có thể cho phép đồ con hoang không rõ ràng này tiến vào cổng lớn của nhà họ Lý, bôi đen nhà họ Lý chúng tôi được!”
Lý Phong thấy rõ vẻ mặt của người nhà họ Vân, cậu ta rất thích cảm giác khống chế vận mệnh của người khác thế này.
Cậu ta cười đắc ý, chỉ vào Vân Mộc Thanh, phách lối nói: “Đương nhiên nếu các người không nỡ giết, tôi nguyện ý rủ lòng từ bi ban thưởng cho đứa con hoang kia một phúc phần”.
“Lý Phong tôi sẽ nhận con gái cô làm đầy tớ cho nhà mình”.