Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 350: Đòi lại công bằng

Một chiếc Audi A6 mang biển số quân đội chậm rãi tiến lên, dáng người Dương Tuấn Huy thẳng tắp, vị thống lĩnh chiến khu Yên Kinh này đường đường là Trung tướng, lại lần nữa đảm nhiệm vị trí tài xế.


Hàng ghế sau xe, một tay Trần Vi Vi chống cằm, cổ tay trắng nõn, gương mặt thanh tú ửng đỏ tự nhiên, mang đến một luồng hơi thở tràn trề tuổi xuân.


Cô ấy nhìn bên ngoài cửa sổ, phong cảnh hai bên đường dần dần lướt qua, trong đôi mắt to linh động lóe lên chút bất an và lo lắng.


“Anh Phàm, chuyện thành tích thi đại học của em bị giả danh thay thế, hay là cứ dừng lại như vậy đi”.


Trần Vi Vi nhìn Sở Phàm bên cạnh, gương mặt thanh tú nở nụ cười, nói: “Bây giờ em sống cũng rất tốt, ông chủ quán ăn đối xử với em rất tốt, buổi tối mang chút vịt quay rượu trắng cho bố, rảnh rỗi còn có thể đến nhà anh, chơi với chị Mộc Thanh và Đan Đan nữa”.



“Em nói thật, rất hài lòng, mọi người cứ bỏ qua chuyện này đi”.


Sở Phàm nhìn thấu được: “Em đang sợ thế lực người giả danh thay thế quá mạnh, sợ anh bị liên lụy đúng không?”


“Em…”, Trần Vi Vi cúi đầu, lo lắng.


Đối phương có thể tìm được bài thi của cô ấy trong số mấy trăm bài thi của học sinh ở Yên Kinh, coi thường cơ cấu giáo dục các cấp, ngang nhiên treo đầu dê bán thịt chó, giả danh thay thế trước mặt mọi người và hàng loạt giám sát điều khiển.


Có thể thấy được thế lực và bối cảnh sau đó cực kỳ lớn.


Trần Vi Vi không muốn vì mình mà Sở Phàm bị người khác báo thù, dẫn đến cuộc đời của anh cũng phá hủy theo.


“Cô bé ngốc, em yên tâm, cho dù đối phương là ông trời đi nữa thì anh cũng có thể đòi lại công bằng cho em”.


Sở Phàm cưng chiều xoa đầu Trần Vi Vi, giọng nói bình tĩnh nhưng lại lộ ra sự ngông cuồng không gì sánh kịp.


Sức cảm hóa vô cùng lớn.


Đây không chỉ là đòi lại công đạo cho một mình Trần Vi Vi mà còn là vì mấy chục triệu học sinh học tập gian khổ trên thế giới, đòi công đạo cho mấy triệu gia đình ngậm đắng nuốt cay.


Mọi nỗ lực học tập gian khổ suốt mười năm của người khác, thành tích vất vả dốc sức đạt được của người khác, dựa vào cái gì mà bị một tờ điều lệnh của những tên quyền quý này thì có thể tùy tiện cướp đoạt, dựa vào cái gì mà con cái của bọn họ có thể ngang nhiên lấy thành quả học tập của người khác, công khai hưởng thụ ‘thành công’ chứ?


Nhà nghèo khó sinh quý tử.


Do đó đám tai to mặt lớn cầm quyền cầm tài kia, sớm đã đóng cửa sổ, lấp kín con đường thăng tiến của con em nhà nghèo, mọi thứ bên trong trở thành thứ dành riêng cho con cái bọn họ.


Mà thứ Sở Phàm muốn làm là một cước đạp nát những cái ‘cửa sổ’ hết sức hoang đường này của bọn họ.


Vì con em nhà nghèo trên thế giới, mở ra một con đường thênh thang.


“Vâng, anh Phàm, nghe em theo anh”, Trần Vi Vi mạnh mẽ gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ.


Cô ấy hít sâu một hơi, nhìn thấy được hy vọng trên người Sở Phàm.


Trường trung học phổ thông Dục Hoa – trường cấp ba tư lập top mười Yên Kinh với đội ngũ giáo viên hùng hậu, thành tích thi đại học mỗi năm cũng đều vô cùng xuất sắc, tỷ lệ đậu vào trường đại học trọng điểm cao đến 70%, là trường cấp ba trọng điểm tuyệt đối.


Đây là trường cũ của Trần Vi Vi, dựa theo kết quả điều tra của Dương Tuấn Huy, đã điều tra ra bài thi đại học của Trần Vi Vi bị người khác đánh tráo, giả danh thay thế, nhưng rốt cuộc là ai thì vẫn chưa tra ra được.


Cho nên, tất cả đều phải điều tra từ đầu, tìm hiểu ngọn nguồn.


Dương Tuấn Huy đã liên lạc với Phùng Loan - cô giáo chủ nhiệm cấp ba trước đây của Trần Vi Vi, cô ấy đã đứng đợi ở cổng trường một lúc lâu, năm nay cô ấy hơn ba mươi tuổi, đeo mắt kính dày như nắp chai, trông hơi già dặn, nhưng trên người toát ra phong thái của người có học thức.


“Cô Phùng”, Trần Vi Vi vui vẻ bước xuống xe chào hỏi.


Sở Phàm cũng chủ động bắt tay, nói: “Chào cô giáo Phùng, tôi là Sở Phàm anh trai của Trần Vi Vi, hôm nay đến là vì chuyện thành tích thi đại học một năm trước của Vi Vi bị làm giả thay thế”.



“Nghe nói cô đồng ý giúp chúng tôi, chúng tôi rất cảm ơn cô”.


Phùng Loan gật đầu nói: “Là một giáo viên thì đây cũng là chuyện tôi nên làm, thật ra một năm trước tôi đã muốn đòi công đạo cho Vi Vi, chỉ là tôi thấp cổ bé họng, cho nên, haiz, bây giờ nghĩ lại, tôi đã xem thường chính mình…”


“Cô giáo Phùng, cô không cần tự trách, chúng em đã rất cảm ơn cô”, Trần Vi Vi nói.


Sở Phàm cũng nói: “Cô giáo Phùng, chúng ta vừa đi vừa nói, tiện thể tôi cũng muốn hiểu thêm về chuyện của Vi Vi”.


Lúc này Phùng Loan mới gật đầu, dịu dàng nói:


“Trần Vi Vi là học sinh tôi rất yêu mến, cũng là học sinh xuất sắc nhất tôi từng dạy. Ban đầu em ấy là ‘lớp mũi nhọn’ của trường Dục Hoa chúng tôi, thành tích học tập đứng nhất mỗi năm, thành tích kém nhất cũng vượt xa 211 trường đại học trọng điểm 30 điểm, thành tích này về cơ bản có thể nói là tuyển thẳng vào trường đại học danh tiếng nhất cả nước”.


“Mà một học sinh ưu tú như vậy lại thi rớt đại học, ngay cả một chuyên ngành cũng không đậu, đây quả là chuyện khó mà tưởng tượng được”.


“Điều kỳ lạ hơn là tất cả tư liệu của Trần Vi Vi cũng không cánh mà bay theo đó, học bạ, hồ sơ, bài thi đại học, toàn bộ đều biến mất, dường như căn bản không có người tên Trần Vi Vi , tôi đi tìm Giám đốc Tôn phụ trách quản lý học bạ để phản hồi về tình hình, nhưng lại bị ông ấy cảnh cáo nghiêm khắc, mắng chửi tôi…”


“Mà lúc đại học Yên Kinh khai giảng, một cô gái cũng có tên ‘Trần Vi Vi’ cầm hồ sơ và thành tích của em ấy, đường hoàng đi vào sân trường đại học Yên Kinh, Trần Vi Vi thật sự lại trở thành không có giấy tờ gì, đây đúng là làm xằng làm bậy mà”.


Phùng Loan không khỏi tức giận, buồn bực nói.


Sở Phàm cũng gật đầu: “Bên trong chuyện này quả thật có mờ ám, nếu thành tích này là thật thì bọn họ cần gì lấy đi học bạ của Vi Vi, rõ ràng đây là muốn chết không có đối chứng, tiêu hủy hết chứng cứ mà”.


Trần Vi Vi cũng hoảng loạn lo sợ: “A, vậy, vậy phải làm sao?”


Sở Phàm hiểu ý mỉm cười: “Điều tra, tìm hiểu ngọn nguồn, cho dù bọn họ đã bịt hết manh mối thì anh cũng có thể đào ba thước lôi những tên đó ra ngoài”.


“Vậy thì bắt đầu từ ông Giám đốc Tôn kia”.


Chẳng mấy chốc, đoàn người Sở Phàm đã đến tòa làm việc, nằm ở ‘văn phòng ban giám đốc nhà trường’ tầng trên cùng.


Rầm rầm rầm…


“Giám đốc Tôn, tôi là Phùng Loan, tôi có chuyện tìm ông”.


Mặc dù trong lòng Phùng Loan tức giận, nhưng đối mặt với cấp trên của mình, vẫn thiếu tự tin, chủ động gõ cửa, nói.


“Có chuyện gì, ngày nào cũng phiền chết đi được , đợi đó”.







Trong phòng truyền đến một giọng nói của người đàn ông mất kiên nhẫn, kèm theo còn có tiếng thở dốc hồng hộc, cùng với tiếng hờn dỗi của phụ nữ, tiếng va chạm bạch bạch.


Dường như Trần Vi Vi biết được bên trong vừa xảy ra chuyện gì, gương mặt thanh tú ửng đỏ, ngượng ngùng.


Phùng Loan cũng hơi bối rối, không biết nên nói gì: “Anh Sở, anh xem, chúng ta đợi lát nữa rồi quay lại nhé?”


“Không cần”.


Sở Phàm lạnh lùng nói một câu, chỉ nháy mắt với Dương Tuấn Huy, người phía sau lập tức hiểu ý, đá thẳng một phát thật mạnh lên cửa.


Ầm…


Cánh cửa bị mở toang, trong phòng, một nam một nữ giật mình, vội vàng luống cuống mặc quần áo, che chắn bộ phận quan trọng của mình.


“Ai cho các người vào đây, cút ra ngoài cho tôi!”, một gã đàn ông trung niên tai to mặt lớn, thở hổn hển đập bàn, giọng điệu mắng chửi nghiêm khắc.


“Phùng Loan, cô muốn tạo phản phải không? Còn dám dẫn những người vớ va vớ vẩn này vào đây, mẹ kiếp cô còn muốn làm nữa không hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK