“Bố, miếng gan ngỗng này bổ lắm, cho bố này”.
“Con gái ngoan, ăn nhiều tôm hùm vào, bổ sung protein, càng lớn càng xinh đẹp…”
“Cảm ơn bố, hì hì, nhiều đồ ăn quá, chúng ta đều ăn không nổi nữa rồi”.
“Ăn không nổi thì bỏ, ngày mai bố nấu cái mới cho con”.
Vân Mộc Thanh trong phòng khách vểnh tai lên nghe những lời “không có liêm sỉ không có giới hạn” của hai bố con này, khiến cái bụng đã đói cả ngày của cô bắt đầu kêu ùng ục.
“Hừ, có gì ghê gớm đâu, ăn mì ăn liền vẫn có thể no, mình mới không thèm đồ của Hestia gì đó tặng”.
Vân Mộc Thanh kiêu ngạo bĩu môi, bưng mì ăn liền vừa nấu xong lên, sợi mì trắng, chỉ có mấy miếng hành băm và cà rốt cắt nhỏ điểm xuyết, thịt bò vụn phải dùng kính lúp mới có thể nhìn thấy cùng với vật thể không biết tên tạm thời gọi là “trứng gà”…
“Thiệt tình, lừa đảo quá vậy, miếng thịt bò lớn, cả trái trứng kho đã nói đâu? Gian thương!”
Thật sự đối lập vô cùng rõ ràng với bữa tiệc lớn kiểu Pháp tiêu chuẩn bên cạnh.
Vân Mộc Thanh hơi bực bội, khi nãy mới thưởng thức được bàn ăn kiểu Pháp cao cấp, sao có thể nuốt trôi mì ăn liền rẻ tiền kiểu này được.
Mới ăn mấy ngụm, cái bụng nhỏ lại bắt đầu kêu lên.
Vân Mộc Thanh đột nhiên hơi hối hận vì quyết định của mình, mì ăn liền này không ngon chút nào.
Cô vô cùng uất ức, hâm mộ nhìn thoáng qua phòng bếp, sau đó lập tức nhìn thấy cảnh khiến người ta tức chết, khiến người ta hận ngứa răng của hai bố con này!
“Bọn họ ăn một lần cả xiên thịt bò hoa tuyết? Tôm hùm Mỹ thì chỉ ăn mỗi cái đuôi? Bánh ngọt cắn một ngụm đã bỏ? Đan Đan đang làm gì thế kia, lấy cherry Chile mà mình thích nhất ra làm đạn mà chơi?”
Hai người này có suy nghĩ đến cảm nhận của mình không vậy?
Trái tim Vân Mộc Thanh lúc này như vụn vỡ.
Trái tim cô đang nhỏ máu, bộ ngực no đủ liên tục phập phồng, nghiến răng nghiến lợi:
“Cố ý, rõ ràng là bọn họ đang cố ý chọc tức mình…”
Vân Mộc Thanh cầm nĩa tức giận đâm đâm vào trong mì ăn liền, giống như đó là Sở Phàm vậy.
Trong phòng bếp bên cạnh, Sở Phàm đã sớm đưa mắt nhìn qua, thấy rõ vẻ mặt của Vân Mộc Thanh, anh nở nụ cười đắc ý.
Cô ngốc, tưởng tôi không trị được Hoạn Thư là em sao?
Bỏ đói em mấy bữa, để xem em còn gây chuyện, giở trò trẻ con nữa không.
“Reng reng reng…”
Đúng lúc này, một số lạ gọi điện thoại vào máy, Sở Phàm hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nghe điện thoại.
“A lô, Sở Phàm phải không, tôi là Tôn Minh Hưng, chồng sắp cưới của Chu Dĩnh”.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói tự tin của Tôn Minh Hưng, dường như đang cố ý muốn chọc giận Sở Phàm, khoe khoang thân phận “con rể nhà họ Chu” của mình vậy, còn cố ý thêm vào một câu cuối.
“Có chuyện gì à?”
Sở Phàm hờ hững hỏi, anh không có hứng thú với Tôn Minh Hưng này lắm.
“Cũng không có chuyện lớn gì, thấy đã lâu không gặp nên muốn mời anh ra ngoài chơi thôi, hộp đêm Kim Sa, hộp đêm cao cấp nhất của Giang Lăng, người đến đều là con nhà giàu có uy tín danh dự, trẻ tuổi tài ba, đây là cơ hội tốt để anh mở rộng quan hệ đấy”.
Tôn Minh Hưng ở đầu bên kia điện thoại vô cùng đắc ý, ra sức khoe khoang.
“Không có hứng thú, không đi”.
Sở Phàm từ chối không chút do dự, sau đó muốn cúp máy.
Trước đó có nghe Chu Long nói bác cả gì đó của Tôn Minh Hưng này thăng chức, bây giờ anh ta diễu võ dương oai, vô cùng hiếu thắng, cả ngày dẫn theo đám con nhà giàu ăn chơi trác táng rượu chè be bét, khiến Chu Dĩnh cũng phải đi cùng.
Hôm nay gọi mình qua chắc chắn là muốn khoe khoang anh ta sống tốt đến thế nào, lợi hại ra sao, sau đó sẽ nghĩ mọi cách “đạp mình một cước” thật mạnh, lấy lại mặt mũi vì bị mất mặt trong lễ đính hôn hôm trước.
Sở Phàm đã nhìn thấu từ lâu rồi, cũng lười chơi đồ hàng với đám trẻ con này, mình ở nhà với vợ con thoải mái hơn nhiều.
“Anh…”
“Sở Phàm, anh có ý gì, tốt xấu gì anh cũng là con nuôi của nhà họ Chu, anh trai của Dĩnh Dĩnh, thái độ này của anh rõ ràng không coi cô ấy như người một nhà mà”, Tôn Minh Hưng ở bên kia hơi nóng nảy, anh ta hừ lạnh một tiếng:
“Dù sao tôi và Dĩnh Dĩnh cũng sắp kết hôn rồi, nếu anh không nể mặt như thế, vậy lễ cưới của chúng tôi anh cũng đừng tham gia nữa, đến lúc đó nhà họ Chu không có ai, cứ để người ta chỉ trỏ châm chọc đi”.
Sở Phàm nhướng mày, im lặng.
Đối với anh, Tôn Minh Hưng có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng nhà họ Chu lại rất có ý nghĩa.
Nếu thật sự để Tôn Minh Hưng châm dầu vào lửa trước mặt Chu Dĩnh, ầm ĩ đến mức cả đời mình và Chu Dĩnh cũng không qua lại với nhau, thì chẳng phải sẽ khiến hai vợ chồng Chu Long sầu lo sao.
“Được, tôi đi”, Sở Phàm đáp.
“Thế mới đúng chứ, tôi gửi địa chỉ cho anh, ha ha”, Tôn Minh Hưng ở đầu bên kia điện thoại cười thoả mãn, sau đó nói: “Đúng rồi, bây giờ anh vẫn còn độc thân nhỉ, nhớ ăn mặc thời thượng một chút, ở đây nhiều người đẹp, nói không chừng có người mắt mờ, có thể nhìn trúng anh đấy”.
Sở Phàm cúp máy, nở nụ cười khinh thường.
Muốn khiến mình mất mặt á? Ha hả, đâu có đơn giản thế.
Chu Long vẫn luôn kể khổ với mình, hy vọng mình có thể khuyên Chu Dĩnh rời xa kẻ ăn chơi tác táng như Tôn Minh Hưng này, đừng ở bên anh ta nữa.
Hôm nay đúng lúc có cơ hội xem Tôn Minh Hưng lộ bộ mặt thật, hiện nguyên hình thế nào, cũng để Chu Dĩnh thấy rõ bản tính chồng sắp cưới của mình, xem anh ta có đáng để cô ta gửi gắm cả đời không.
Sở Phàm đảo mắt nhìn qua, đúng lúc thấy Vân Mộc Thanh đang tức giận ăn mì trong phòng khách, lúc này anh nghĩ ra một cách: “Mộc Thanh, giúp anh một việc nhé?”
“Làm gì?”, Vân Mộc Thanh tức giận trừng anh một cái, bực bội nói: “Đang ăn cơm, không rảnh!”
“Được rồi, đừng ăn nữa, anh có để lại đồ ăn cho em này”, Sở Phàm giật lấy mì ăn liền, gọi Đan Đan một tiếng.
Cô bé lập tức cười tươi bưng một hộp cơm lên, bên trong để đầy đủ đồ ăn tinh xảo, là Sở Phàm cố ý để lại cho Vân Mộc Thanh.
“Hì hì, mẹ, khi nãy con với bố chỉ diễn kịch lừa mẹ thôi, thật ra trong lòng bố vẫn luôn có mẹ, cố ý để lại cho mẹ đó”.
“Con nhóc chết tiệt, mưu ma chước quỷ thật nhiều”.
Vân Mộc Thanh hờn dỗi trách một tiếng, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất ấm áp, có hơi cảm động.
Cô cầm lấy hộp cơm, kiêu ngạo bĩu môi nói: “Đây là anh năn nỉ em nên em mới ăn đấy, em chỉ nể mặt anh thôi”.
“Phải phải phải, em nói gì cũng phải”, Sở Phàm bất đắc dĩ gật đầu, sau đó nói:
“Lát nữa anh phải đi dự một buổi tiệc, cho nên muốn mời em cùng đi với anh, làm bạn gái của anh, được không?”
Trường hợp thế này, dẫn một cô gái nghiêng nước nghiêng thành như Vân Mộc Thanh theo chắc chắn sẽ khiến đám người Tôn Minh Hưng, trợn tròn mắt.
Hơn nữa Sở Phàm cũng hy vọng có thể ở riêng với Vân Mộc Thanh, bồi dưỡng tình cảm, để cô có thể mau chóng chấp nhận mình, để nói thẳng ra thân phận thật sự của mình.
“Bạn gái?”
Mắt Vân Mộc Thanh sáng lên, trong lòng hơi mừng thầm và mong mỏi, nhưng ngoài mặt lại hừ lạnh: “Sao anh không kêu Hestia đi theo anh đi? Cô ấy vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, còn là mỹ nữ phương Tây, dẫn theo nở mày nở mặt biết bao nhiêu”.
Sở Phàm thật sự vô cùng bất đắc sĩ, bình dấm nhỏ này lại bắt đầu rồi.
Đan Đan ở bên cạnh lập tức giúp đỡ chen miệng vào: “Chao ôi, mẹ, mẹ đi với bố đi, chị Hestia đâu có xinh đẹp, dịu dàng hiền thục bằng mẹ, mẹ đứng bên cạnh bố mới thật sự là kim đồng ngọc nữ, trời sinh một đôi”.
Vân Mộc Thanh cười khẽ, hờn dỗi chỉ vào trán con gái: “Con nhóc tinh quái”.
“Vậy để em suy nghĩ một chút”.
Sau đó cô hài lòng vỗ tay, bước nhanh lên lầu.
Sở Phàm sửng sốt: “Rốt cuộc em có đi không?”
“Ngốc, em không cần thay quần áo à!”, Vân Mộc Thanh tức giận trợn mắt, mặt đỏ lên, tiếp tục bước lên cầu thang.
Sở Phàm lập tức hiểu ra, cười thoả mãn.
“Ấy? Đan Đan, con làm gì thế”.
Sở Phàm quay đầu phát hiện Đan Đan đang cúi thấp đầu, dùng tay vẽ một hình chữ thập lên cái bụng nhỏ tròn trịa, nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó.
“Đan Đan vừa mới nói dối, đang cầu nguyện ông Thượng Đế tuyệt đối đừng nghe thấy, đừng dùng sét đánh Đan Đan…”
“Nói dối cái gì?”
“Con nói mẹ quyến rũ hơn, dịu dàng hiền lành hơn chị Hestia”.
“…”