Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 398: Ai nói là tôi muốn cậy nhờ vào nhà họ Diệp mấy người?

“Ối trời, tôi không sống nữa đâu, cái thằng con hoang này… Cái thằng khốn nạn này dám đánh tôi, hu hu hu…”, Hoàng Phương nằm lăn lộn trên mặt đất, bà ta vừa khóc vừa gào ầm ĩ.


Bây giờ tất cả mọi người trong nhà họ Diệp cũng trừng mắt nhìn Sở Phàm, chỉ mong xé anh ra thành từng mảnh.


Sắc mặt Diệp Vinh Thiều càng thêm sa sầm, ông ta đập bàn giận dữ, quát vào mặt Sở Phàm:


“Chẳng ra thể thống gì, cậu chẳng biết phép tắc gì hết, sao Khương Như lại sinh ra hạng con trai như cậu kia chứ!”


“Không ngờ cậu lại dám ngang nhiên đánh người? Bà ấy là bác của cậu đấy, chẳng biết trên biết dưới một chút nào, cậu muốn làm phản sao?”


“Cháu đánh bà ta là vì bà ta đáng bị ăn đánh”.


Sở Phàm ung dung đối mặt với sự chất vấn của Diệp Vinh Thiều, câu nói của anh nhẹ bẫng nhưng lại làm chấn động bầu không khí trong chớp mắt.



Sở Phàm chỉ lạnh giọng mà nói trước ánh mắt giận dữ của gia đình Diệp Kiến Lĩnh và Hoàng Phương: “Lúc bà ta mở miệng ra là bảo cháu con hoang, nói năng sỗ sàng mất lịch sự, sao bà ta không nghĩ đến chuyện mình là bác, là bậc trưởng bối của cháu?”


“Lúc bà ta mở miệng sỉ nhục chửi mắng mẹ cháu là đồ đê tiện, sao bà ta không nghĩ đến việc mình là bác của cháu?”


“Lúc bà ta thẳng tay tát cháu, sao bà ta không nghĩ đến chuyện mình là bác của cháu?”


“Chính bà ta vứt bỏ phép tắc trước, bây giờ gặp thiệt thòi, không tìm được lý do nào nữa lại muốn lấy vai vế, lấy luân thường đạo lý ra để đè đầu cưỡi cổ cháu sao, lý lẽ kiểu gì thế này?”


Sở Phàm đảo mắt nhìn những người nhà họ Diệp đang trố mắt á khẩu kia.


Anh nói với Diệp Vinh Thiều: “Đừng có quên, mẹ của cháu còn con gái ruột của ông, ông làm bố mà có thể để cho bà ta sỉ nhục con gái của mình, cho đấy là việc hợp tình hợp lý sao?”


“Cậu, cậu…”


Khóe miệng Diệp Vinh Thiều lập tức co rút, ông ta tức giận đến nỗi cơ thể run rẩy.


Diệp Kiến Lĩnh tức giận trừng mắt nhìn Sở Phàm, ông ta hùng hùng hổ hổ: “Được lắm, tôi nói không lại cậu”.


“Xem như vợ của tôi nói năng không đúng mực nên cậu đánh bà ấy, thế còn con trai của tôi, Diệp Vinh Hữu thì sao?”


“Nó có lòng tốt đi đón cậu, còn giới thiệu sếp Triệu và sếp Tân cho cậu cùng hợp tác làm dự án bất động sản, biến số giấy tờ đất trong tay cậu thành tiền thật bạc thật, đây là tấm lòng tốt của nó”.


Ông ta tức giận chỉ tay vào người Sở Phàm: “Nhưng cậu thì sao, không biết phân biệt tốt xấu, lấy oán báo ân! Không những không cảm kích mà lại còn đánh gãy chân của Vinh Hữu, món nợ này nên tính toán thế nào đây?”


“Lẽ nào con trai tôi cũng đáng bị đánh à?”


Người nhà họ Diệp đều hùng hổ, đồng loạt khiển trách Sở Phàm.


Sở Phàm chỉ bình tĩnh gật đầu: “Đúng thế, đúng là anh ta đáng bị đánh thật”.


Ầm…


Tất cả mọi người đều kinh ngạc, thằng, thằng nhóc này lại ngang ngược như thế hay sao?


Đúng là không xem nhà họ Diệp bọn họ ra gì cả!


Sở Phàm nhìn Diệp Vinh Hữu với vẻ đùa bỡn: “Tôi nghĩ Diệp Vinh Hữu anh còn có việc giấu giếm bọn họ đúng không…”


“Đúng thế, đúng là con trai ông đã giới thiệu hai ông sếp gì đó muốn phát triển mấy miếng đất trong tay tôi, nhưng ông có biết anh ta đưa cho tôi bao nhiêu tiền hay không?”


“Ba triệu!”


“Tôi cũng không nói đến giá cả hiện tại nữa, nhưng đến năm xưa bà cụ cũng phải bỏ ra năm triệu để mua mấy miếng đất ấy”.


“Bỏ ra ba triệu để mua một thứ đáng giá một tỷ mấy của tôi, tôi còn phải cảm ơn ơn đức của anh ta nữa hay sao? Tôi cho mấy người mười tệ, mấy người chuyển nhượng lại mấy mối làm ăn của nhà họ Diệp cho tôi luôn đi?”


Gương mặt Sở Phàm toát ra vẻ mỉa mai.


Diệp Vinh Hữu lúng túng tránh né ánh mắt của anh…


Diệp Vinh Thiều cũng tức giận muốn chết, vốn dĩ ông ta muốn giành lại công bằng cho cháu của mình, nhưng nào ngờ thằng oắt khốn nạn này lại làm sai trước.


Bây giờ bầu không khí trở nên gượng gạo, không biết phải mở lời thế nào…


Diệp Vinh Hữu cắn răng, nói với giọng lạnh lùng: “Sở Phàm, mày bớt ngang ngược đi, tao nói cho mày biết, mấy tấm giấy tờ đất ấy là tài sản của nhà họ Diệp mà bà nội đã mua trước lúc mất, nó thuộc về nhà họ Diệp chứ không phải của mày!”



“Ban đầu đưa cho mẹ mày chỉ để cho bà ta trông coi mà thôi, mắc gì mày chiếm làm của riêng!”


Vừa nghe hắn nói thế, ánh mắt mọi người trong nhà họ Diệp đều bừng sáng, ai ấy cũng kích động vô cùng.


Đó là tài sản đáng giá tỷ mấy đấy, nếu như có thể cướp vào tay mình, dù chỉ húp được một ngụm canh cũng đã đủ cho bọn họ sung sướng thoải mái một chặp.


“Đúng thế, đây là di sản của bà cụ, phải thuộc về nhà họ Diệp của chúng tôi mới đúng, cậu vốn không được xem là người nhà họ Sở, không có tư cách để giữ giấy tờ đất!”


“Lòng lang dạ sói, tôi đã nhận ra cậu ta chẳng phải là hạng tốt lành từ lâu rồi”.


“Giao giấy tờ đất ra đây, đó là tài sản của nhà họ Diệp chúng tôi, cậu không có tư cách!”


Đám người nhà họ Diệp đều giống như sói như hổ, chỉ mong có thể ăn tươi nuốt sống Sở Phàm.


Chỉ có Diệp Mỹ Na hết sức căng thẳng, thấp giọng nói đỡ cho Sở Phàm.


Nhưng trong tình thế hiện tại, tiếng nói yếu ớt của một người con gái như cô ấy nhanh chóng bị lấp mất…


Sở Phàm nhìn những người nhà họ Diệp như bầy sói hung hãn ở trước mặt, trong lòng chỉ biết cười lạnh.


Xem ra anh không nên đến nhà họ Diệp.


Lòng người khó dò thật.


Diệp Vinh Thiều ho một tiếng, ông ta khoát tay: “Dừng lại hết đi”.


Bây giờ đám người nhà họ Diệp đều lần lượt im lặng, thế nhưng ánh mắt của bọn họ vẫn nóng bỏng và điên cuồng như cũ.


“Sở Phàm à, cậu cũng nghe thấy rồi đó, bất động sản này là di sản của bà ngoại cậu, cũng là vợ tôi để lại, thân là chồng của bà ấy, tôi mới là người người có tư cách nhất để kế thừa và phân chia nó”.


Diệp Vinh Thiều nhìn Sở Phàm, ông ta vô cùng đắc ý: “Thế này đi, cậu giao di sản ấy ra, Diệp Vinh Thiều tôi sẽ thừa nhận cậu chính là cháu ngoại của tôi”.


“Nhà họ Diệp của tôi cũng sẽ thừa nhận cậu là ruột thịt của mình, thỏa mãn ước nguyện được cậy nhờ nhà họ Diệp của cậu, từ nay về sau không những cậu được hưởng lợi nhuận hàng tháng, còn có thể trở thành cậu chủ nhà họ Diệp, vô cùng rực rỡ, làm rạng rỡ tổ tông, sao hả?”


Những người khác trong nhà họ Diệp cũng cười lạnh, giống như thể đã ban cho Sở Phàm cái ơn gì lớn lắm vậy.







“Có nghe thấy chưa, còn không mau cảm ơn cụ nhà đi”.


“Đây là phúc tám đời của cậu đấy, biết nhà họ Diệp chúng tôi có địa vị như thế nào không? Danh tiếng cậu chủ của nhà họ Diệp cũng đủ cho cậu làm rạng rỡ tổ tông rồi”.


“Tổ tông cậu tích đức lắm mới được như thế, chắc cũng ngậm cười nới chín suối đấy”.


Diệp Vinh Hữu nhíu mày, mặc dù hơi bất mãn, thế nhưng nghĩ đến việc lấy được bất động sản đáng giá một tỷ mấy của Sở Phàm, hắn cũng hơi dịu lại.


Đợi đến khi sở hữu mấy tấm giấy tờ đất ấy, hắn sẽ đá Sở Phàm đi, dạy dỗ anh một bài học.


Những người nhà họ Diệp cũng bắt đầu lao nhao bàn tán, Sở Phàm chỉ bình tĩnh ngồi uống trà.


Cuối cùng, anh hờ hững đảo mắt nhìn người nhà họ Diệp rồi hỏi: “Tôi nói muốn cậy nhờ vào nhà họ Diệp bao giờ?”


Anh vừa nói thế, bầu không khí hết sức ồn ào ở đây lập tức chìm vào sự im lặng chết chóc ngay.







Đám người nhà họ Diệp trố mắt nhìn nhau, lặng phắt như tờ.


Đúng thế, từ đầu đến cuối Sở Phàm chưa từng nói mình là người nhà họ Diệp, huống hồ chi là muốn cậy nhờ nhà họ Diệp kia chứ?


Lẽ nào tất thảy đều là do bọn họ tự mình đa tình?


Đám người nhà họ Diệp vốn tính kiêu ngạo khó lòng chịu nổi đả kích này.


Diệp Vinh Hữu lập tức cười lạnh, hắn liếc nhìn Sở Phàm với vẻ khinh thường: “Bớt làm ra vẻ đi, giả vờ giả vịt là giỏi, mày không muốn cậy nhờ nhà họ Diệp, thế mày vượt ngàn dặm xa xôi từ Yên Kinh thành đến Tây Dã làm gì?”


“Đúng thế, nói năng đường hoàng phết, còn không phải muốn nương nhờ cái cây nhà họ Diệp chúng tôi để được hưởng bóng mát à?”


“Hừ, nghĩ rằng ăn nói hùng hồn thì có thể tăng thêm đẳng cấp cho mình sao? Bọn tôi sẽ đánh giá cao cậu à? Thứ gì đây chứ”.


Đám người nhà họ Diệp luôn miệng mỉa mai, làm ra vẻ tự cao tự đại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK