“Chuyện này….”
Những trưởng lão của sở công văn nhìn dáng vẻ gấp gáp vội vàng rời đi của Sở Trí Hậu, mắt chữ O mồm chữ A, râu ria như xoắn vào nhau.
Bọn họ kéo Ông Bảo ở bên cạnh, bắt đầu phàn nàn:
“Ông Bảo à, ông nhìn xem, Vương gia nhà ông có thái độ gì vậy? Đây mà là thái độ bàn chuyện quốc gia đại sự sao?”
“Chẳng ra làm sao cả, chúng ta là bộ trưởng sở công văn, người nào cũng là quan chức cấp cao, lại không bằng cháu gái của ông ta, đây, đây là đạo lý gì vậy!”
“Gần đây Vương gia Sở bị sao vậy, ông ta bị cháu gái nhỏ đó của mình làm mụ mị đầu óc rồi à?”
Ông Bảo cũng bất lực, chỉ có thể liên tục an ủi: “Các vị, xin các vị bình tĩnh, xin bớt giận, bớt giận!”
“Cả đời tôi ở trong phủ hầu hạ Vương gia suốt mấy chục năm nay, nói một câu thật lòng, mấy chục năm nay tôi cũng chưa từng nhìn thấy Vương gia vui vẻ như vậy”.
Ông ta xúc động thở dài, nói: “Vương gia ông ấy đã quá mệt mỏi rồi, mấy vị cho ông ấy nghỉ ngơi mấy ngày, hưởng chút niềm vui tuổi già, đây là lão nô tôi cầu xin các vị”.
“Các vị đều có con trai con gái, con cháu đông đủ, nhưng Vương gia thì khác, con trai của ông ấy vẫn đang xông pha chiến trường, giết giặc ngoại xâm bảo vệ đất nước”.
Những lời này khiến cho các trưởng lão câm lặng.
Trong lòng bọn họ cảm thấy hơi chua xót phức tạp, cũng không còn mặt mũi nói thêm gì nữa, chỉ lắc đầu thở dài, sau đó lần lượt quay người rời đi.
“Các vị đi thong thả”.
Ông Bảo kính cẩn tiễn các vị trưởng lão của sở công văn.
Ông ta xoay người, ánh mắt già nua của ông ta hướng về phòng làm việc, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Sở Trí Hậu, dáng người ông ta cao lớn vạm vỡ đang chơi đùa vui vẻ với Đan Đan, nhưng số tóc bạc trên đầu ông ta dường như đã nhiều thêm.
Lúc này, ông ta không còn là vị Vương gia Sở uy lực trên vạn người nữa, cũng không còn là thần hộ mệnh bất khả chiến bại được hàng trăm triệu người dân Đông Hoa yêu mến nữa.
Ông ta chỉ là một ông lão bình thường, một ông già đã cô đơn hàng chục năm, một ông già với gánh nặng nặng trịch trên vai, chỉ như vậy mà thôi.
“Nếu như Đại Thế tử có thể nhìn thấy cảnh này thì thật tốt biết bao”.
Ông Bảo không khỏi lắc đầu thở dài, xúc động nói: “Vương gia, ông ấy, thật sự đã thay đổi rất nhiều!”
Lúc này, đại doanh trại Phong Đài ở Tây Dã.
Ánh trăng soi sáng trên đỉnh tòa lầu phía Tây, bóng người đang ước hẹn.
Sở Phàm dựa vào bàn làm việc, anh vừa mới xử lý xong một ít công văn, hơi mệt mỏi, dụi đôi mắt đã đỏ ửng, nhìn vầng trăng sáng ở phía xa, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Không biết, Đan Đan và Vân Mộc Thanh ở nơi Yên Kinh xa xôi đang sống như thế nào, có cảm thấy không vui không, con gái nhỏ không biết có nhớ bố không.
Còn có, Sở Trí Hậu.
Trong đầu Sở Phàm không ngừng xuất hiện hình bóng của người đàn ông oai phong lẫm liệt kia, tâm trạng hơi rối bời.
“Thì ra mỗi ngày đều phải phê duyệt tấu chương lại mệt đến như vậy”.
Sở Phàm liếc mắt nhìn đống tấu chương đang chờ anh phê duyệt chất thành đống như núi trên bàn, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tự nói với chính mình: “Thì ra ông ấy đã trải qua hai mươi năm như thế này”.
Xem ra cuối cùng anh đã hiểu được một chút tấm lòng của người bố mà anh không chịu thừa nhận này.
“Long thủ, ăn chút đồ ăn đã, món cháo nấm trắng và hạt sen nhà bếp vừa mới làm”.
Lúc này, Trần Phong Hoàng bưng một báo cháo bốc khói nghi ngút bước tới.
“Thật sự cũng hơi đói rồi, ông cũng ăn một chút đi”.
Sở Phàm cười, cũng không khách sáo, trực tiếp xúc một miếng to.
Anh tiện thể lật xem vài trang tấu chương mới nhất, hỏi: “Gần đây Tây Dã có động tĩnh gì không?”
Trần Phong Hoàng nói: “Kể từ khi nhà họ Ngô sụp đổ, các quan chức thối nát của Tây Dã không còn kiêu căng ngạo mạn như trước nữa, ngày nào bọn chúng cũng sống trong lo sợ, hiệu quả cuộc thanh trừng của chúng ta rất tốt. Nếu tiếp tục với tốc độ này, chúng ta có thể dọn dẹp sạch đống sâu bọ này chỉ trong vòng chưa đầy nửa tháng”.
Sở Phàm gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ bằng cách dọn dẹp nội bộ trước, bọn họ mới có thể có đủ lực lượng để chống lại quân Tây Hạ.
Nội bộ xáo trộn, sau lưng luôn luôn có một con dao thép, làm sao mọi người có thể chiến đấu hết sức lực được chứ.
Trước đây, quân đội Tây Dã liên tiếp thất bại, cũng không phải hoàn toàn do vấn đề khả năng tác chiến, chủ yếu là do nội bộ Tây Dã đang tranh giành cấu xé lẫn nhau, tranh đấu gay gắt, chỉ muốn tận dụng chiến tranh để kiếm thêm nhiều tiền trong nước, sự gắn kết kém như vậy thì làm sao có thể đánh thắng được?
“Về phía Yên Kinh, nghe nói Ngô Trấn Quân đang muốn ‘đem con bỏ chợ’, uy hiếp ba vị trưởng lão của sở công văn, nhưng lại bị Vương gia Sở đánh trả, Vương gia tuyên bố tuyệt đối sẽ không thay cậu, nhà họ Ngô muốn gây chuyện thì để ông ta tự mình xem lại năng lực của bản thân đang ở cái tầm nào”.
Trần Phong Hoàng đặc biệt vui mừng vì được Vương gia Sở công nhận, đây là thanh kiếm Thượng Phương, ai dám chống lại bọn họ.
Sở Phàm chỉ cười, không nói gì.
“Đúng rồi, trước đây vị giàu nhất ở phía Tây Bắc mà cậu bảo chúng tôi gửi một đội quân đến để bảo vệ, Thẩm Vạn Tuyên đã có hành động rồi”, Trần Phong Hoàng vỗ trán, nhớ lại chuyện đó, ông ta cười rồi đưa thư mời.
“Thẩm Vạn Tuyên đã dẫn đầu và kêu gọi hơn mười mấy chủ gia đình giàu có của Tây Dã quyên góp tiền cho các binh lính tiền tuyến của Tây Dã, ngày kia sẽ tổ chức bữa tiệc từ thiện, sự việc này đã thu hút sự chú ý của toàn thành phố”.
“Tất cả mọi người đều quan tâm đến Thẩm Vạn Tuyên, ông ấy còn đặc biệt có lời mời cậu tham dự bữa tiệc ngày hôm đó. Thứ nhất là để mở rộng tầm ảnh hưởng, mượn thêm thế trận quân sự, thứ hai là hợp lòng dân, đoàn kết lực lượng chiến đấu của mọi người”.
Sở Phàm cũng cảm thấy thích thú, hài lòng nói: “Ông ấy thật sự không khiến tôi thất vọng, làm một trận lớn như vậy”.
“Cái danh hiệp sĩ thương trường quả nhiên không phải chỉ để trưng ra đó”.
“Chỉ là bữa tiệc từ thiện này có thể hơi phiền phức, các khoản từ thiện và tài liệu liên quan này trước này đều phải thông qua Bộ chỉ huy quân sự do nhà họ Ngô kiểm soát. Lần này Thẩm Vạn Tuyên có thể vượt qua vòng thẩm tra, mang theo hàng chục tỷ, trở thành cái gai trong mắt bọn chúng”.
Trần Phong Hoàng nói: “Tôi nhận được thông tin nội bộ báo rằng, nhà họ Ngô có lẽ sắp gây chuyện, rất có khả năng sẽ dùng quyền lực chính thức để đàn áp bữa tiệc từ thiện này, khiến Thẩm Vạn Tuyên đầu rơi máu chảy”.
Ánh mắt Sở Phàm lạnh buốt, cười giễu cợt nói: “Quyền lực chính thức? Tôi lại muốn xem xem, quyền lực chính thức nào mạnh hơn tôi”.
“Nếu đã như vậy thì phải đi một chuyến rồi”, Sở Phàm nhận lấy thư mời, cười nhạt: “Một là đến để giải tỏa tâm trạng, hai là đến ‘chỉnh đốn’ ông bạn già này một chút”.
Anh chợt nhớ lại, đứa con gái ngỗ ngược của Thẩm Vạn Tuyên, cô gái tên Thẩm Thu đó, đặc biệt sùng bái ‘Quân thần của Long Hồn”.
Không biết rằng cô ta sẽ phản ứng như thế nào khi biết phân thận thực sự của anh?
Anh mỉm cười, trong lòng có chút mong chờ.
“Reng reng reng”.
Đúng lúc này, một cuộc điện thoại gọi tới.
Sở Phàm liếc nhìn, hóa ra là Diệp Vinh Hữu gọi tới.
Dù hơi phân vân nhưng anh vẫn nghe điện.
“Sở Phàm, tôi nói cho cậu biết, tối ngày kia, ông Thẩm Vạn Tuyên mời nhà họ Diệp chúng tôi đến bữa tiệc từ thiện của ông ấy, vốn dĩ cậu không có cái tư cách này, nhưng do ông nội nhân từ độ lượng, nể nang quan hệ của cậu nên mới cho cậu đi theo để mở mang tầm mắt”.
“Sở Phàm, tốt nhất cậu đừng đến muộn, chúng tôi không có hứng đợi cậu đâu, cậu….”
Tút tút tút.
Sở Phàm thẳng thằng cúp điện thoại, chế nhạo ư? Vô vị.
Nhân từ độ lượng? Để mình được mở mang tầm mắt.
Sợ rằng sự phù phiếm tội nghiệp của bọn họ, không ngừng khoe khoang trước mặt người khác, thể hiện cái gọi là phong cách giàu có của nhà họ Diệp sẽ khiến người ta không nhịn được mà tát cho vài cái.
“Ha ha, rốt cuộc là ai bị đánh vào mặt cũng chưa chắc đâu”.
Ánh mắt Sở Phàm lóe lên một tia sáng, cười một cách xấu xa, anh đột nhiên có chút kỳ vọng vào bữa tiệc từ thiện này.