Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 420: Không phải là cô thích tôi đấy chứ?

Cả đám Trương Sam bị lôi đi thẳng thừng, trò khôi hài cuối cùng cũng kết thúc, quang cảnh buổi tiệc yên tĩnh trở lại.


Chỉ có điều khác biệt là Sở Phàm nửa giờ trước không ai hỏi thăm, bị bỏ quên ở trong góc, lúc này lại thành tiêu điểm của mọi người.


Mọi người vây quanh, muôn phần kính trọng!


Đây là chiến thần của nước ta, là hi vọng của Tây Dã!


"Long thủ, đã xử lý xong đám Trương Sam, đêm tiệc từ thiện cũng được tổ chức đúng giờ, cậu xem, cậu còn dặn dò gì khác không?", Quản Bá Anh lau mồ hôi trên trán, sợ mất mật nói.


Ông ta đã nhìn thấy được sự đáng sợ của vị chiến thần này, trong lòng hết sức cầu khẩn, đám lửa này tuyệt đối đừng cháy tới chỗ mình.


Sở Phàm hơi mở mắt, liếc mắt nhìn ông ta cân nhắc: "Sao vậy, Chủ tịch tỉnh Quản, ông vội rời đi vậy? Xem ra một ngày ông bận trăm công nghìn việc, một chút thời gian rảnh rỗi cũng không có, một lát cũng không rảnh rỗi được, còn bận bịu hơn cả tôi đấy nhỉ".



Tim của Quản Bá Anh đập thình thịch, sợ tới mức liên tục xua tay nói: "Không không không, sao tôi có thể so với Long thủ được, Long thủ nói vậy là hiểu lầm tôi rồi..."


"Long thủ có gì dặn dò, chúng tôi chắc chắn sẽ làm hết sức mình".


"Đúng vậy, đúng vậy, Long thủ cứ việc dặn dò".


Một đám quan chức cấp tỉnh đứng sau lưng cũng gượng cười, sợ hết hồn hết vía, nói.


Bọn họ không muốn trở thành Trương Sam tiếp theo đâu, bị tịch thu tài sản và kéo ra trận chịu chết...


Sở Phàm cười nhạt, chỉ tay vào hòm quyên tiền trước sân khấu: "Hôm nay là đêm tiệc từ thiện, các vị khách mời có mặt ở đây hẳn là đều mang trong lòng tinh thần yêu nước, quyên tiền quyên đồ cho các chiến sĩ tiền phương".


"Nếu Chủ tịch tỉnh Quản và các ông đã tới, không bằng làm tấm gương sáng, quyên tiền từ thiện, phát huy vai trò của người đứng đầu?"


Anh hiểu rõ, đám người Quản Bá Anh và nhà họ Ngô thường cấu kết với nhau thường ngày ăn bớt không ít tiền, nhưng cũng may ông ta vẫn biết điểm dừng, không đến mức điên cuồng như đám Trương Sam.


Sở Phàm muốn ông ta phun ra toàn bộ mồ hôi nước mắt nhân dân mà ông ta đã đục khoét được.


"Ồ... "


Đám quan chức Quản Bá Anh lập tức khóc không ra nước mắt...


Lần này thật là mất cả chì lẫn chài, từng người bọn họ âm thầm mắng hết mười tám đời tổ tông nhà Trương Sam, tên khốn kiếp này, giỏi bẫy người khác lắm.


Nhưng bề ngoài Quản Bá Anh vẫn bày ra vẻ mặt lẽ ra nên làm như thế, cắn răng một cái, nói: "Quản Bá Anh tôi quyên góp hai tỷ!"


"Ôi... "


Cả hội trường đều kinh sợ, không ngờ vị Quản Bá Anh – đại sứ vùng biên cương này lại hào phóng như vậy, vung tay một cái liền chi ra hai tỷ!


Đó là một nửa tài sản của những người nhà giàu như bọn họ!


"Chủ tịch tỉnh Quản biết vì nghĩa lớn, tôi khâm phục!", Thẩm Vạn Tuyên cung kính nói rất đúng lúc, vỗ tay đầu tiên, cả hội trường lập tức vang lên một tràng vỗ tay ‘bốp bốp’.


Bên ngoài Quản Bá Anh hiền lành gật đầu, trong lòng lại rất buồn bực.


Ném hai tỷ ra, chỉ nghe một tràng vỗ tay.


Đương nhiên Quản Bá Anh hiểu rõ dụng ý của Sở Phàm, cũng hiểu rõ nếu chỉ quyên ra một hai triệu không đủ để tránh được chuyện này, thậm chí còn có thể khiến cho vị chiến thần này ác cảm, rước họa vào người.


Bởi vậy, ông ta thẳng thừng quyên ra hết toàn bộ tài sản mình tham ô được, trong lòng đau đớn khôn nguôi...


Không có cách nào khác, tạm thời coi như của đi thay người...


Đám quan chức lãnh đạo nhìn nhau, cũng nhao nhao hùa theo Quản Bá Anh.


"Tôi quyên góp một tỷ năm trăm triệu".


"Tôi quyên góp tám trăm triệu".


"Tôi quyên góp năm trăm triệu".


Cả đám trông mèo vẽ hổ, bỏ ra hết tất cả số tiền đã kiếm được ra, khiến cho cả hội trường ngập trong tiếng vỗ tay vang dội.


Thẩm Vạn Tuyên và mấy ông chủ nhà giàu càng lúc càng hăng say, trong lòng mừng thầm không thôi, nói thẳng ra là vui sướng!



Theo như trước kia, những tên quan chức này toàn ép bọn họ bỏ tiền ra, hung hăng chèn ép bọn họ.


Mà hôm nay, cuối cùng cũng được nhìn thấy những nhà lãnh đạo ăn trên ngồi trước này gặp xui xẻo phải nôn tiền ra, trong lòng bọn họ vui mừng khôn xiết, vô cùng tôn kính và biết ơn vị Quân thần của Long Hồn - Sở Phàm.


Đêm tiệc từ thiện dưới sự kêu gọi của Sở Phàm, đã kết thúc viên mãn, lần quyên tiền tập trung này có thể quyên góp được tới con số một trăm tỷ!


Còn có thêm năm mươi tỷ tập đoàn Phàm Vân của Sở Phàm, nhà họ Lý, nhà họ Tiêu, tổng cộng khoảng một trăm năm mươi tỷ!


Đủ để chuẩn bị trang bị quân sự cho hai trăm ngàn chiến sĩ đến tận răng, khoảng tiền còn lại, xây dựng lại sau chiến tranh cũng còn dư.


Sở Phàm cảm thấy vui mừng và xúc động.


Sau khi tiệc kết thúc, Thẩm Vạn Tuyên mời nhóm người Sở Phàm đi vào căn phòng trên lầu, ở đó, suy nghĩ Thẩm Vạn Tuyên cực kỳ phức tạp, bùi ngùi không dứt.


"Cậu Sở, à, Long thủ!"


Thẩm Vạn Tuyên lập tức thay đổi xưng hô, xúc động nói: "Tôi tuyệt đối không ngờ được, thì ra cậu chính là Long thủ, thật sự biết ơn sự giúp đỡ của cậu, nếu không có cậu, sẽ không có Thẩm Vạn Tuyên hôm nay".


Cuối cùng Thẩm Vạn Tuyên đã hiểu rõ rồi, vì sao trên tàu, Sở Phàm có thể một người đánh bốn người, thẳng thừng tóm cổ cả bọn tổ chức sát thủ Hoa Mai Đen.


Vì sao ông ấy vừa xuống tàu, liền có một nhóm binh lính bảo vệ, giúp ông ấy bình an đi cả chặng đường ở Tây Dã.


Vì sao những chuyện ông ấy làm đều thuận lợi như vậy, vì sao ông ấy đạt được vị trí như ngày hôm nay!


Bởi vì Sở Phàm - vị Quân thần của Long Hồn trong lời đồn, là Quốc sĩ vô song!


Sở Phàm vội vàng đỡ Thẩm Vạn Tuyên lên rồi nói: "Ông Thẩm khách sáo quá, ngược lại, tôi mới cần phải cảm ơn ông, cảm ơn ông không sợ sống chết, gom góp cho cán bộ và chiến sĩ tiền phương chúng tôi một trăm tỷ vật tư quân đội, Sở Phàm, kính cảm tạ ông!"


Cậu đứng thẳng người, chào theo kiểu quân đội.


Rầm rầm...


Sau lưng, cả đám Trần Phong Hoàng cũng chào kiểu quân đội, ánh mắt đầy kính trọng.


Thẩm Vạn Tuyên cảm động không thôi, hai mắt rưng rưng, nói: "Được, được!"


"Tôi chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của Long thủ và các chiến sĩ, chắc chắn tôi sẽ dùng mỗi đồng trong một trăm tỷ này cho các chiến sĩ nơi chiến tuyến".


"Chi tiết và quá trình cụ thể ra sao, tôi còn phải đi sắp xếp, Thu Nhi, con tiếp đãi Long thủ chu đáo vào đấy".


Thẩm Vạn Tuyên dặn dò mấy câu đơn giản rồi rời đi, trong phòng, chỉ còn lại Sở Phàm và Thẩm Thu.


Không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt.


Thẩm Thu không còn dáng vẻ tùy tiện hấp tấp lúc trước nữa, chỉ cúi đầu, cắn môi đỏ mọng, mắt to không ngừng chuyển động, rất mất tự nhiên.


Cô ta có thể cảm nhận được tiếng tim mình đập, lòng căng thẳng không thôi.







Sở Phàm mỉm cười: "Sao vậy, không phải cô vẫn luôn muốn gặp Quân thần của Long Hồn sao, bây giờ gặp được rồi, lại không biết nói gì à?"


Thẩm Thu cắn môi, gương mặt xinh đẹp càng thêm đỏ ửng lên vẻ ngượng ngùng.


Cô ta đâu hề biết, Quân thần của Long Hồn lại là Sở Phàm!


Nhớ lại mình còn to tiếng không biết thẹn nói với Sở Phàm rằng Quân thần của Long Hồn là người tình trong mộng, là người đàn ông mà cô ấy kính trọng nhất...


Nghĩ đến chuyện này, cô ta không kiềm chế được cảm xúc vội cúi đầu, ngượng ngùng không thôi.


Sở Phàm hiếm khi nhìn thấy biểu cảm như vậy của cô gái này, không thể nhịn cười được, cố ý trêu ghẹo: "Không lẽ cô thích tôi, muốn gả cho tôi thật hả?"


"Xì, ai thích anh, anh đừng có mà không biết tốt xấu", lúc này Thẩm Thu mới bừng tỉnh,đôi mắt to nhìn chằm chằm Sở Phàm, tức giận nói ra: "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga".


Sở Phàm cười ha hả, Thẩm Thu cũng sững sờ một giây, sau đó cũng bật cười theo.


Sở Phàm liếc nhìn Thẩm Thu, giọng nói dịu dàng: "Không cần để ý nhiều như vậy, tôi là Quân thần của Long Hồn, nhưng cũng là Sở Phàm, là bạn của cô".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK