Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61: Anh yêu à, anh đến rồi

Sau khi trở về từ thung lũng Vui Vẻ, hiếm hoi lắm Sở Phàm mới có mấy ngày bình yên nghỉ ngơi, ngày nào cũng được ở bên con gái, vào bếp nấu nướng, thảnh thơi vô cùng.


Nhưng còn Vân Mộc Thanh, hình như gần đây hơi khó chịu với mình, cho dù thảo luận về vấn đề gì thì cô ấy cũng có thể chuyển đề tài đến Hestia, còn đứng trên đỉnh cao đạo đức chỉ trích mình bằng từ ‘thấy sắc quên bạn’, ‘yêu râu xanh lịch thiệp’ gì đấy.


Sở Phàm hơi đau đầu, tình cảnh hiện tại của anh trở nên lúng túng, cơn ghen này cũng khó đối phó ghê.


Nếu cứ tiếp tục phát triển như thế, đến bao giờ mới có thể khiến cho Vân Mộc Thanh hoàn toàn chấp nhận anh, mới có thể công khai thân phận ‘bố ruột’ của Đan Đan đây.


Sở Phàm cảm thấy áp lực nặng nề.


Ngày hôm ấy, Sờ Phàm vẫn đưa Đan Đan đi nhà trẻ như thường lệ.



Tiểu Hổ vẫn đeo balô, đứng đợi trước cổng nhà trẻ từ sớm, vừa nhìn thấy Đan Đan đến, cậu bé vội vàng chạy ra dúi cả đống ăn vặt vào tay cô bé:


“Chị Đan Đan, đây là trà sữa, sô cô la và cả bánh kem mà chị thích nè, lát nữa chị có thể cho em chép bài tập không, xin chị mà…”


Tiểu Hổ trông có vẻ rất đáng thương, cậu bé dè dặt cầu xin.


Đan Đan lặng lẽ nhận lấy hết tất cả đồ ăn vặt, cô bé bĩu môi kiêu ngạo: “Ờ, thấy em đáng thương nên chị cho đó”.


“Nhưng mà phải nói trước nha, đây là lần cuối cùng”.


“Cảm ơn chị Đan Đan, em đảm bảo đây sẽ là lần cuối cùng”, Tiểu Hổ nhận vở bài tập bằng cả hai tay, quý như châu báu.


Sở Phàm nhìn hai đứa bé ấy, anh cảm thấy hơi buồn cười, suốt cả tuần nay, lần nào Tiểu Hồ cũng vỗ ngực bảo rằng đây là lần cuối cùng chép bài tập, nhưng đến ngày hôm sau lại mặt dày mày dạn cầm đồ ăn vặt chạy đi mua chuộc con gái mình.


Nghĩ đến đây, anh vỗ vai Tiểu Hổ đầy ẩn ý: “Nhóc con, đàn ông đàn ang phải đội trời đạp đất, ngày nào cũng chép bài tập của con gái, lẽ nào cháu không thấy quê hả?”


“Hơn nữa, trời càng lúc càng lạnh rồi đó, ngày nào cũng đứng đây đợi Đan Đan, lỡ cảm lạnh bị bệnh thì sao đây?”


Cho dù thằng nhóc này da dày thịt béo không sợ lạnh, nhưng lỡ rét quá con gái mình đổ bệnh luôn thì sao đây?


“Chú ơi, cháu thấy chú nói cũng có lý”, Tiểu Hổ gật đầu trầm tư, lúc Sở Phàm mỉm cười, cảm thấy trẻ nhỏ dễ dạy thì cậu bé nhoẻn miệng cười, hào phóng vẫy bàn tay mũm mĩm của mình:


“Cháu quyết định rồi, ngày mai sẽ kêu bố cháu xây quán cà phê gần đây, sau này cháu sẽ ngồi trong quán uống trà sữa đợi chị Đan Đan, thế thì sẽ không bị cảm lạnh nữa”.


Sở Phàm: “…”


Ôi cái thằng nhóc thông minh vặt này, ý của ông đây là như thế hả?


Lúc mặt mũi Sở Phàm vằn vện vạch đen, hai đứa trẻ đã nhún nhảy đi vào trường.


Tiểu Hổ làm ra vẻ thần bí, cậu bé đắc ý: “Chị Đan Đan, tối hôm qua em mất ngủ, suy nghĩ cả đêm ròng, rốt cuộc cũng nghĩ ra diệu kế, chắc chắn có thể làm Liễu Du Du bật khóc, khiến cho mọi người trong lớp cười nhạo nó, trút giận cho chị…”


Đan Đan nghiêm mặt dạy dỗ: “Tiểu Hổ, em làm vậy là sai, cô đã nói rồi, chúng ta phải có lòng khoan dung, làm người lương thiện, không thể thù dai được, làm sao em lại có thể chọc bạn mình phát khóc kia chứ”.


Tiểu Hổ như bừng tỉnh đại ngộ, cậu bé gật đầu bội phục: “Chị Đan Đan, em hiểu rồi, chị đúng là một cô gái lương thiện, em bái phục chị quá…”


“Nhưng mà, Liễu Du Du là ngoại lệ!”


Cô bé vung nắm đấm nho nhỏ của mình, nở nụ cười như ác ma: “Mau lên, mau nói cho chị biết, em tính làm gì nó?”


Tiểu Hổ: “…”


Không hổ là chị, em nhìn không thấu, nhìn không thấu…


Sở Phàm nhìn hai đứa trẻ tung tăng đi vào trong nhà trẻ, anh nở nụ cười yên vui:


“Không hổ là con gái của mình, có thù báo thù, điểm này giống mình ghê”.


Sở Phàm vẫy tay chào tạm biệt Đan Đan rồi rời khỏi nhà trẻ ngay, anh thong thả đi dạo bên đường, còn chưa nghĩ ra hôm nay phải làm gì.



“Ding ding ding…”


Vào lúc này, điện thoại đổ chuông, Sở Phàm nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, Hestia gọi cho anh.


“Hestia, có chuyện gì sao?”


“Tôi đã có thông tin về thuốc giải ‘độc Mạn Đà La’ của Thánh Điện mà ngài đã nói với tôi rồi”, giọng nói êm ái của Hestia nhuốm vẻ mệt nhọc, chắc hẳn mấy ngày nay cô ấy đã bỏ ra không ít sức lực vì chuyện của Sở Phàm.


“Có thông tin rồi hả?”, Sở Phàm rúng động, anh mừng thầm.


Độc Mạn Đà La trong người là tâm bệnh của anh, cũng là một quả bom hẹn giờ, không biết chừng một lúc nào đấy anh sẽ trở nên điên cuồng, lỡ lúc mình không tỉnh táo, làm Đan Đan và Mộc Thanh bị thương thì phiền phức rồi.


“Đúng thế, anh có thể sang đây một chuyến không, tôi muốn đích thân nói với anh”, giọng nói của Hestia vừa có vẻ vui mừng vừa có vẻ ngượng ngùng.


Sở Phàm đồng ý ngay: “Được, cô ở đâu, tôi sang tìm cô”.


“Thật ạ? Tôi gửi định vị cho anh ngay”, Hestia mừng rỡ như một cô nữ sinh rơi vào lưới tình, dường như có thể gặp mặt Sở Phàm đã đủ để cho cô ấy vui vẻ lâu thật lâu.





Trong quán cà phê Thời Quang, một quán cà phê tầm trung mang phong cách Ý, nằm ở khu vực vàng tại vòng hai thành phố Giang Lăng, bốn phía đều là văn phòng làm việc và trung tâm thương mại lớn


Bầu không khí đậm chất nghệ thuật, không gian tao nhã độc đáo, cộng với sự phục vụ chu đáo đã khiến quán cà phê này nhận được sự yêu thích của nhiều quản lý cao cấp thuộc giai cấp tiểu tư sản, thanh niên yêu nghệ thuật và người nổi tiếng trên mạng, tất nhiên nơi này cũng không vắng bóng trai xinh gái đẹp.


Nhưng cô gái xinh đẹp đến đây ngày hôm nay có thể lấn át hết tất cả mọi người, làm cho tất cả người con gái xinh đẹp khác trở thành lớp nền tôn lên vẻ đẹp của cô ấy, hút hết mọi ánh nhìn.


Đó là một người con gái phương Tây có mái tóc vàng dài thướt tha, đôi mắt xanh thẳm như biển khơi, áo khoác trắng đơn giản, quần jeans xanh nhạt, bao quanh cơ thể nóng bỏng có thể ví von như ma quỷ, các đường nét hiện lên rõ ràng.


Nhưng ngũ quan của cô ấy vẫn mang vẻ đẹp dịu dàng và tao nhã của phương Đông, toát ra hơi thở thanh xuân dạt dào, đẹp đẽ vô cùng.


Người con gái phương Tây xinh đẹp ấy chính là Hestia đang đợi Sở Phàm.


Bên cạnh người con gái xinh đẹp không bao giờ thiếu kẻ theo đuổi, hôm nay cũng thế mà thôi.


Một thanh niên anh tuấn ăn mặc thời thượng ngồi trước mặt Hestia, luôn thao thao bất tuyệt ca tụng chính mình, thỉnh thoảng để lộ ra chiếc chìa khóa xe hơi và đồng hồ Patek Philippe đáng giá một triệu trên cổ tay, vô hình trung khoe khoang giá trị hơn người của bản thân.


Với kinh nghiệm của thanh niên ấy, những cô gái trước kia dù có kiêu ngạo đến mức nào thì cũng sáng bừng mắt, rồi sau đó sẽ tỏ ra thích thú với mình, dần dần rơi vào nanh vuốt ác ma của anh ta.







Nhưng hôm nay, cô gái phương Tây xinh đẹp chỉ cười nhạt, giữ nguyên một tư thế, chỉ tự mình uống cà phê, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, làm như anh ta chỉ là không khí vậy.


Thanh niên ấy nản lòng hơn phân nửa, thầm nhủ trong lòng: “Lẽ nào cô ấy không hiểu tiếng Trung hả, không hiểu mình đang nói gì hay sao?”


“Đúng thế, chắc chắn là thế, nhân tài như Từ Minh ta đây, tuổi còn trẻ nhưng lại nhiều tiền, không có lý nào cô gái này lại phớt lờ mình”.


Từ Minh ngẩng đầu, càng nghĩ càng cảm thấy đúng là thế, đột nhiên vào lúc này, sự xuất hiện của một người giống như chiếc búa đập vỡ nát lòng tự tin của anh ta.


“Hestia”, Sở Phàm vừa đi vào quá cà phê đã nhìn thấy Hestia, cô gái vô cùng hút mắt ấy.


“Anh yêu, rốt cuộc anh cũng đến rồi”.


Vừa mới chào hỏi xong, Hestia vui vẻ như chú nai con, cô ấy chạy đến bên cạnh Sở Phàm, âu yếm khoác tay anh, trông bọn họ có vẻ rất thân mật.


Rồi sau đó, Hestia ôm chầm Sở Phàm, hai người dán sát vào nhau, cơ thể thướt tha của cô ấy nằm trong lòng mình, Sở Phàm có thể cảm nhận rõ ràng nơi mềm mại ấy đã bị đè đến biến dạng, thơm tho nức mũi.


Chuyện, chuyện gì thế này?!


Sở Phàm hơi ngơ ngác, những người có mặt ở đây đều tỏ vẻ hâm mộ và ghen tị.


Còn khóe môi Từ Minh luôn tràn trề tự tin kia lại co rút, gương mặt anh ta lập tức xanh như tàu lá chuối, trái tim vỡ vụn đầy mặt đất…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK