Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 342: Anh sỉ nhục tôi

“Ừng ực…”


Yết hầu Tưởng Trà vô thức giật giật, hắn nghiêng đầu liếc nhìn Sở Phàm.


Sau đó hắn bình tĩnh ngồi vững vàng trên ghế, tâm trạng ổn định, trong lòng đã có dự tính trước.


Lẽ nào, vừa nãy tên này đã gọi điện thoại cho chú Tưởng Thiên Sơn của hắn thật sao?


Trong đầu Tưởng Trà đột nhiên nảy ra một suy nghĩ điên cuồng, sau đó hắn lập tức dẹp bỏ suy nghĩ ấy đi.


“Đây, đây nhất định là trùng hợp, không sai, nhất định là trùng hợp, tên vô dụng này sao có tư cách nói chuyện với chú của mình chứ”.


Tưởng Trà hít sâu một hơi, lập tức nghe máy, mặt tươi cười rạng rỡ: “Chú à, tối vậy rồi còn điện thoại, không biết có gì dặn dò, cháu….”


“Đồ ngu, mau quỳ xuống xin lỗi cậu Sở!”


Vừa bắt máy, bên kia điện thoại lập tức truyền đến tiếng gầm gừ vô cùng phẫn nộ của Tưởng Thiên Sơn:



“Đồ chó, cậu Sở mà mày cũng dám đắc tội, mày đang muốn hại chết cả nhà họ Tưởng chúng ta sao, trong vòng ba phút, mày lập tức quỳ xuống xin lỗi cho tao, có được sự tha thứ của cậu Sở, nếu không thì mày chết chắc rồi”.


“Cạch!”


Thuốc lá trong miệng Tưởng Trà rơi thẳng xuống, làm bỏng cả cổ tay cũng không hề hay biết.


Hắn bị lời nói của Tưởng Thiên Sơn dọa ngu người.


“Chú, chú, rốt, rốt cuộc hắn là người thế nào?”


“Người thế nào? Người mà mày không chọc nổi đâu!”, bên phía Tưởng Thiên Sơn tức giận tiếp tục gào thét:


“Con trai Tưởng Hoàng của tao là bị cậu ta đánh tàn phế đấy”.


“Nhà họ Lữ hội Thiên Lang là do cậu ta san bằng!”


“Lý Hải Đăng – đứng đầu thế giới ngầm Yên Kinh ngày nay là đàn em của cậu ta, mày nói xem, cậu ta là người thế nào?”


“Ầm ầm…”


Tưởng Trà nghe xong câu này, bỗng chốc như bị sét đánh ngang tai, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt với tốc độ mắt thường có thể thấy.


Dọa hai chân hắn mềm nhũn.


Tưởng Trà sắp khóc tới nơi luôn rồi.


Mẹ, mẹ kiếp, rốt cuộc mình đã đắc tội với thần tiên phương nào vậy?


“Sếp Tưởng, nói chuyện điện thoại xong rồi à? Mau chóng xử lý tên khốn này đi”, Hoàng Mạnh chạy lại gần, hí hửng nói, kiêu căng hống hách: “Thằng khốn, còn không mau dập đầu xin lỗi sếp Tưởng, nếu thật sự chọc giận sếp Tưởng thì bọn tao sẽ lột da mày, tao…”


“Tôi lột da cậu…”


Bốp!


Chưa dứt lời, Tưởng Trà lập tức tát một cái vào mồm khiến Hoàng Mạnh ngã nhào xuống đất, sau đó giơ chân lên đá bay cơ thể mập như heo của Hoàng Mạnh ra xa mấy mét, hai mắt hắn trợn ngược lên rồi ngất xỉu.


Tên khốn này lại hại mình rồi.


Giây tiếp theo, hắn không nói lời nào, lập tức quỳ trước mặt Sở Phàm.


Dập đầu như giã tỏi, hết sức lo sợ.


“Xin lỗi, anh Sở, trước đây là kẻ hèn có mắt không thấy Thái Sơn, nhiều lần mạo phạm, xin anh tha thứ”.


“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi…”


Phù phù phù…


Trong chớp mắt, mọi người đều cảm thấy ớn lạnh, ngoại trừ Hoàng Mạnh đang bất tỉnh, đám người còn lại đồng loạt quỳ xuống đất, dập đầu xin tha thứ.


“Xem ra, Tưởng Thiên Sơn đã nói với cậu tôi là ai rồi nhỉ?”, ánh mắt Sở Phàm bình tĩnh liếc nhìn hắn, hờ hững nói.


Tưởng Trà nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Đúng, đúng, tôi sai rồi, tôi không phải người, tôi là tên khốn, đừng chấp nhặt với người kém hiểu biết như tôi…”


Sở Phàm cũng chẳng thèm quan tâm hắn, dìu Đường Miên Miên rời khỏi, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Một trăm cái bạt tai, tự đánh, thiếu một cái tôi lấy mạng cậu”.


“Cảm ơn anh Sở, cảm ơn đại ân đại đức của anh Sở!”


Tưởng Trà vui mừng như điên, giống như vừa nhặt được mạng trở về vậy.


Lát sau, dưới sự kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn vung cánh tay lên, làm việc liên tục, không ngừng tát vào mặt mình:


“Một, hai, ba,...”


Sở Phàm dìu Đường Miên Miên đang say rượu, rời khỏi khách sạn Thiên Thịnh.


Trong sự chỉ đường nửa mê nửa tỉnh của Đường Miên Miên, cuối cùng Sở Phàm cũng đến được căn nhà cô thuê ở Yên Kinh, chỉ có một tòa lầu kiểu song lặp trong chung cư tầm trung, môi trường không tệ.


“Ư, Sở Phàm, Sở Phàm…”


Không dễ gì Sở Phàm mới dìu được bà cô này lên giường, chưa kịp thở lấy hơi, hai cánh tay trắng nõn của Đường Miên Miên phía sau đột nhiên ôm lấy cổ anh, hà hơi nhẹ nhàng, gương mặt thanh tú của người đẹp ửng đỏ, mang theo vẻ cám dỗ vô tận, cực kỳ mê người.


“Tôi rất thích anh, tại sao, tại sao từ trước đến nay anh không liếc nhìn tôi, tại sao trong lòng anh không có tôi…”



Thần trí Đường Miên Miên không còn tỉnh táo, vừa khóc vừa quậy, đó gọi là dáng vẻ yêu kiều, điềm đạm đáng yêu.


Giống như Sở Phàm là kẻ phụ bạc gì đó, đã phụ năm tháng tươi đẹp của cô.


Sở Phàm vừa đỡ bà cô này dậy, trong lòng càng thêm buồn phiền: “Cô say rồi, nghỉ ngơi đàng hoàng đi”.


“Đừng, anh ở lại, tôi muốn anh ở lại bên tôi, tôi…”


Cơ thể mềm mại của Đường Miên Miên đột nhiên áp lại gần Sở Phàm, Sở Phàm chỉ cảm thấy một mảng mềm mại trong lòng ngực, ấm áp đồng thời mang theo một loạt mùi cơ thể phụ nữ.


“Ư…”


Một giây sau, hai cánh môi nóng như lửa, dán chặt lên môi Sở Phàm.


Người phụ nữ này vẫn mạnh mẽ bá đạo như trước đây.


Là một người đàn ông bình thường, năng lực dồi dào, Sở Phàm cũng hơi mất kiểm soát dục vọng trong cơ thể.


Sau đó, giây tiếp theo…


Đường Miên Miên ngủ thiếp đi.


Không sai, cứ kịch tính như thế, nằm trong lòng ngực Sở Phàm, khuôn mặt đầy vẻ yên tâm rồi ngủ thiếp đi.


Sở Phàm cạn lời, người phụ nữ này đúng là biết hành hạ người khác.


Hành hạ anh từ Giang Bắc đến Yên Kinh, cũng không biết là để làm gì.


Tiếng thở dài của anh mang theo sự đau lòng phức tạp, đương nhiên lúc này không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, anh cởi giày cao gót của Đường Miên Miên ra, ôm cô đến bên giường, đắp kín chăn, nhìn gương mặt ửng đỏ của người phụ nữ đã chìm vào giấc ngủ.


Anh nhẹ nhàng chậm rãi vuốt mái tóc người đẹp, định bỏ đi.


“Đừng, đừng đi”, đột nhiên Đường Miên Miên ôm lấy Sở Phàm từ phía sau, nói giọng say rượu.


Sở Phàm bất lực, chỉ đành đặt cô xuống, đợi sau khi cô ngủ say mới đứng dậy định rời khỏi đó.


Đường Miên Miên cứ như có năng lực đặc biệt gì đó, lại ôm anh lần nữa.


Sở Phàm: “…”


Anh đã nghi ngờ, có phải người phụ nữ này cố ý giả say, đang trêu đùa anh không?


“Được rồi, chỉ đành ở lại thôi”.


Sở Phàm bất lực.


Một đêm không nói gì.


“Ư, đau đầu quá…”


Sáng sớm hôm sau, Đường Miên Miên vò đầu mơ màng, cẩn thận suy nghĩ lại chuyện xảy ra tối qua.


Cô nhớ, Hoàng Mạnh và một đám lãnh đạo ở bệnh viện, tổ chức tiệc cho cô, mời cô tham gia một bữa tiệc tối, sau đó đám người kia lợi dụng chuốc say mình, sau đó Hoàng Mạnh hắn…


“A!”


Đường Miên Miên hét ầm lên, mặt đầy hoảng hốt lo sợ.


Cô vội vàng vén chân lên, áo vẫn còn, váy cũng khá ngay ngắn.


Cô khẽ động đôi chân dài tuyệt đẹp, không có bất kỳ chỗ nào khó chịu, da cũng không có ‘dấu vết bị xâm phạm’.


Đường Miên Miên thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, không xảy ra gì cả, vẫn may”.


“Tên khốn Hoàng Mạnh, đừng để bà đây bắt được cơ hội, nếu không nhất định sẽ thiến mày!”, Đường Miên Miên cào đầu, thở phì phò nói.


“Cô tỉnh rồi à?”


Lúc này, Sở Phàm cầm một miếng bánh mì đi vào: “Vừa làm cho cô chút đồ ăn, muốn ăn không?”







“A…”


Đường Miên Miên lại hét lên lần nữa, cô thở hồng hộc ném gối về phía Sở Phàm, co thành một cục: “Anh, tại sao anh ở nhà tôi, anh đã làm gì tôi rồi?”


Sở Phàm tức giận nói: “Đường Miên Miên, cô đúng là không phân biệt tốt xấu, tối qua là tôi cứu cô, được chưa?”


“Nửa đêm cô say rượu dở chứng, tôi còn chăm sóc cô cả đêm, cô đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy à?”


Con ngươi trong mắt Đường Miên Miên chuyển động, nhìn quần áo của mình còn nguyên vẹn, rồi lại nhìn Sở Phàm, cô nghiến răng nghiến lợi, một cái gối nữa lại bay về phía Sở Phàm:


“Anh sỉ nhục tôi!”


Suýt nữa Sở Phàm bị nghẹn bánh mì mà chết: “Này này, Đường Miên Miên, cô đừng ngậm máu phun người, tối qua tôi không làm gì cô hết…”


Đường Miên Miên thở phì phò đứng dậy, chống nạnh: “Một người phụ nữ xinh đẹp yêu kiều như tôi đặt trước mặt anh, anh lại không có suy nghĩ nào với tôi sao?”


“Đây là sự sỉ nhục lớn nhất đối với người đẹp như tôi đây!”


Sở Phàm: “…”


Cô nói rất có lý, mình cũng không thể phản bác được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK