Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 228: Uy hiếp

"Ông đây vào nam ra bắc suốt mấy chục năm qua, hái vô số đóa hoa nhưng chưa bao giờ được nếm mùi vị của con gái trùm quân đội, lần này phải đánh chén thỏa thích mới được!"


Hoàng Phí Hạo liếm mép đầy khoái trá, sự bệnh hoạn và man rợ hiện rõ mồn một trên gương mặt dữ tợn của hắn, tựa như Đường Miên Miên đã là một món ăn được bày sẵn trên bàn để hắn mặc sức đùa bỡn chà đạp.


Những vị khách xung quanh cũng lộ ra nụ cười chỉ đàn ông với nhau mới hiểu rồi nâng ly ca tụng hắn.


"Uy phong của Đường chủ Hoàng quả thật khiến chúng tôi bái phục”.



"Khà khà, nghe nói Đường Việt Quân cưng đứa con gái này như trứng mỏng, bây giờ vẫn còn là gái trinh, Đường chủ thật có phúc...”


"Chừng nào Đường chủ dùng xong rồi thì để các anh em thưởng thức mùi vị đàn bà thượng lưu, thay phiên chăm sóc cô tiểu thư lá ngọc cành vàng này có được không?"


Trong bóng đêm, giai cấp quyền quý đồng loạt xé chiếc mặt nạ cao quý đạo mạo ngày thường hay đeo lên, để lộ bản chất xấu xí mà kinh tởm bên trong, những tràng cười khả ố không ngừng vang lên.


Khóe miệng Hoàng thánh thủ cứng đờ, vẻ mặt hơimất tự nhiên.


Tuy ông ta không thể nào đồng tình với thái độ man rợ của nhóm người Hoàng Phí Hạo đối với Đường Miên Miên, nhưng nghĩ đến việc bản thân gặp ác mộng hằng đêm trước hành vi ép buộc mình chuyển nhượng cổ phần Bảo Chi Lâm gần đây của cô khiến ông ta bất chấp tất cả mà gật đầu.


Kẻ nào dám tơ tưởng đến tài sản của tổ tiên nhà họ Hoàng đều sẽ bị trừng phạt, đây là cái giá mà Đường Miên Miên phải trả...


Ngay lúc bọn họ đang chè chén vui vẻ, một tên thuộc hạ bỗng vọt đến với gương mặt sưng vù, hốt hoảng báo: “Đường chủ Hoàng! Con ả đó mạnh quá, thừa lúc các anh em đang uống mà bỏ thuốc vào rồi tự cởi trói, đánh ngất mấy người trông chừng rồi trốn đi đâu mất...”


"Cái gì?", Hoàng thánh thủ biến sắc, tức tối quát lên: “Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Chỉ có một con nhóc thôi mà cũng không canh chừng được, đúng là lũ óc heo!"


Nếu Đường Miên Miên mà trốn thoát rồi báo tin cho Đường Việt Quân thì nhà họ Hoàng bọn họ há chẳng phải chỉ còn cách ngồi chờ quân đội đến nã pháo san bằng thôi sao?


Bọn Hoàng Phí Hạo có Võ Minh làm chỗ dựa rồi nên không cần lo sợ, nhưng Hoàng thánh thủ thì có. Ông ta chỉ là một kẻ tầm thường gồng gánh gia đình mười mấy miệng ăn, không phải con cừu mặc người xâu xé thì là gì?


"Đồ ngu! Thứ ăn hại!", Hoàng Phí Hạo tung một cú đá khiến tên thuộc hạ kia bay ra ngoài, rồi hắn cười khà khà với vẻ thong dong: “Chú hai không phải sợ, anh em trong Đường của cháu cũng không phải tay mơ, chỉ cần phái người canh chừng từ trong ra ngoài thì con ả đó có mọc cánh cũng khó mà thoát”.


Hắn lập tức nhấn một cái nút trông như chuông báo cháy. Chỉ trong chớp mắt, những bóng đèn đồng loạt thắp sáng, tiếng còi hụ inh ỏi vang lên từ khắp nơi trong biệt thự. Hơn một trăm đệ tử Võ Minh như bầy châu chấu ồ ạt túa ra, bắt đầu lục soát từng ngóc ngách.


Hoàng thánh thủ thoạt nhìn vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đã bất an vô cùng.


"Đại ca, tụi em bắt được ả rồi!"


Mười phút sau, Đường Miên Miên trong bộ dạng tả tơi và gương mặt phẫn nộ bướng bỉnh bị một đám đàn em áp giải đến trước bàn tiệc.


Dưới sự ảnh hưởng của Đường Việt Quân, Đường Miên Miên từ bé đã được rèn luyện, học tập các kỹ thuật cận chiến như bắt, tóm nên cô thừa sức đối phó lũ lâu la. Có điều đứng trước đám đệ tử Võ Minh này, cô lại không phải đối thủ của chúng.


Cô trốn thoát trong cơn hoảng loạn rồi lại ẩn nấp như con ruồi mất đầu, chưa được bao lâu đã bị bọn chúng phát hiện bắt lấy.


Hoàng thánh thủ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt ông ta sầm xuống: “Cô gái, cần gì phải tự chuốc lấy khổ như vậy? Cô không trốn được đâu”.


"Hừ, Hoàng lão tặc, xem như tôi đã nhìn nhầm ông, ông chỉ là một thằng khốn hèn hạ mà thôi”, đôi mắt chứa đầy lửa giận của Đường Miên Miên quét nhìn bọn Hoàng thánh thủ: “Các người dám bắt cóc tôi, bố tôi tuyệt đối sẽ không tha cho các người. Ông ấy sẽ băm vằm các người ra, vứt xuống sông cho cá rỉa!"



Hoàng thánh thủ nghe mà xanh mặt, chút áy náy trong lòng cũng mọc cánh mà bay, cười khẩy: “Dám uy hiếp tôi? Giữ được cái mạng cô đi rồi hãy nói. Phí Hạo, chú giao cô ta cho cháu, muốn làm sao thì làm!"


Gương mặt dâm tà của Hoàng Phí Hạo toét thành một nụ cười, đầu ngón tay thô kệch của hắn miết lên gương mặt thanh tú của Đường Miên Miên: “Đúng là con ả đanh đá ngang tàng!"


"Nhưng ông đây lại thích loại đàn bà như vậy, phải thế thì khi làm mới có cảm giác thành tựu. Đừng vội, đêm nay chúng ta có nhiều thời gian, cứ từ từ mà chơi”.


Đường Miên Miên trợn trừng mắt, há miệng cắn phập xuống ngón tay đang mơn trớn gò má cô với sức lực lớn vô cùng.


"Đm! Con đ*, nhả ra cho tao!", Hoàng Phí Hạo quát lên nhưng Đường Miên Miên nào chịu buông tha hắn, không những thế còn quyết liệt rứt ra khiến nửa ngón tay của hắn ta trực tiếp bị cắn đứt, đốt xương trắng hếu lòi cả ra ngoài, máu phun như suối.


Bốp! Bốp!


"Con đ* thối tha! Tao giết mày!"


Trong cơn đau thấu tim gan, Hoàng Phí Hạo rú lên rồi vả hai cú như trời giáng vào mặt Đường Miên Miên. Gương mặt thanh thú của cô gái lập tức bị in hằn hai dấu tay đỏ lòm, da thịt sưng tấy, có tơ máu trào ra từ khóe miệng.


Tia máu ồ ạt phun ra từ ngón tay đứt của Hoàng Phí Hạo khiến khách khứa xung quanh không khỏi tròn mắt, ai nấy đều hít vào một hơi lạnh ngắt, nhủ thầm con ả này độc ác thật.


"Con đ* khốn kiếp! Chó chết!"


Bốp! Bốp! Bốp!


Lửa giận trong lòng Hoàng Phí Hạo bùng lên. Đường đường Tông sư võ đạo như hắn lại bị thương bởi một con oắt vắt mũi chưa sạch thì chẳng phải là trò cười cho thiên hạ hay sao?


Thêm hai cái bạt tai từ hắn khiến gương mặt Đường Miên Miên rỉ máu, tóc tai rối bời, trông thê thảm vô cùng.


Nhưng cho dù vậy, cô vẫn không tỏ vẻ gì gọi là hoảng sợ. Cô kiêu ngạo ngẩng đầu, liếc nhìn Hoàng Phí Hạo đầy khinh miệt, khóe môi cong lên thành nụ cười giễu cợt.







"Mày cười? Mày cười cái đ*o gì?", nét mặt ấy khiến Hoàng Phí Hạo cảm thấy tôn nghiêm của hắn đang bị khiêu khích, lập tức túm tóc Đường Miên Miên lên, cười gằn đầy đê tiện: “Hôm nay mày phải ngoan ngoãn quỳ xuống dùng miệng hầu hạ tao, làm tốt thì tao tha cho mày một mạng, nghe hiểu không?"


"Phụt!", câu trả lời của Đường Miên Miên là một bãi nước bọt vào mặt hắn. Cô cao giọng mắng: “Đừng hòng! Thứ súc sinh rác rưởi! Tao có thành ma quỷ cũng không tha cho mày!"


"Đàn ông họ Hoàng chúng mày là một lũ bất lực vô dụng chỉ biết dùng thủ đoạn bỉ ổi này để đối phó một người phụ nữ. Tao thấy mất mặt thay cho tổ tiên chúng mày! Nực cười thay, đáng buồn thay, đáng thương thay!"


"Con mẹ nó, dòng đ* đê tiện!"


Cơn giận của Hoàng Phí Hạo đã lên đến đỉnh điểm. Đường Miên Miên chỉ thẳng mặt ông bà tổ tiên hắn mà mắng, bảo hắn làm sao mà nhịn được?


"Dám mắng tao bất lực? Không cần chờ đến tối nữa, tao sẽ xử mày ngay tại đây, cho mày biết tao bất lực hay không!", Hoàng Phí Hạo cười điên dại, thô bạo xô Đường Miên Miên ngã xuống bàn tiệc khiến thức ăn nước uống rơi vãi đầy dưới đất.


Hắn lập tức vồ tới xé rách đôi vớ của Đường Miên Miên, phơi bày đôi chân dài trắng trẻo với những đường cong hấp dẫn khiến lũ đàn ông lập tức sáng rỡ cả mẳt, hít thở dồn dập.


"Khốn nạn! Bỏ tao ra! Khốn nạn...”, Đường Miên Miên phẫn nộ giãy giụa. Bỗng một ý nghĩ quyết tuyệt sinh ra, cô định cắn lưỡi tự sát.


Thà chết còn hơn phải bị lũ súc sinh này làm nhục!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK