Trên tầng cao nhất của tòa nhà Vân thị, phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn.
Phòng làm việc vừa xa hoa lại vừa rộng rãi, đủ hai trăm mét, Vân Mộc Thanh ngồi trên chiếc ghế xoay bằng da thật tượng trưng cho địa vị nòng cốt của tập đoàn, đôi mắt xinh đẹp nhìn ra bên ngoài, trông xuống từ vị trí này, phong cảnh của một nửa Giang Lăng đều thu hết vào tầm mắt, dường như đang đạp cả thành phố dưới chân.
Đây là cái gọi là đứng càng cao, nhìn càng xa.
Làm việc trong hoàn cảnh như vậy, dù là một kẻ tầm thường chẳng có tài cán gì cũng có thể mở rộng tư duy và tầm nhìn của mình.
“Thật không dám tin có một ngày mình lại được ngồi ở vị trí này”.
Vân Mộc Thanh nhìn Sở Phàm ở bên cạnh mình với ánh mắt phức tạp, cô lẩm bẩm.
Đối với cô, tất cả đều giống hệt như một giấc mơ, ngoắt nghéo ly kì như thế, khó bề tưởng tượng đến như thế!
Một tiếng đồng hồ trước, cô còn cảm thấy mất mát bất lực, sầu muộn vì bị công ty đuổi việc…
Một tiếng đồng hồ sau, không ngờ cô lại có thể thay thế vị trí của bác cả Vân Gia Khôi, trở thành giám đốc điều hành tập đoàn Vân thị!
Giống như xe qua núi, khiến cho Vân Mộc Thanh phân biệt không rõ Đông Tây Nam Bắc…
Cô nhìn Sở Phàm: “Đây không phải là giấc mơ chứ? Anh nhéo tôi một cái xem?”
“Em chắc không?”, Sở Phàm cười cười, anh lập tức vén tay áo lên, xoa lòng bàn tay thật mạnh, chực chờ hành động…
Dường như đang nghĩ xem nhéo nơi nào thì con gái sẽ cảm thấy đau nhất, nhéo càng đã tay hơn.
Vào lúc này, Vân Mộc Thanh lại giữ chặt cánh tay của Sở Phàm lại, cô cắn một phát thật mạnh.
Hít…
Sở Phàm đau đến mức hít sâu một hơi khí lạnh, một hàng dấu răng nhỏ nhắn hiện lên trên cánh tay của anh.
Quả nhiên không thể tin tưởng phụ nữ được!
Vân Mộc Thanh ngẩng đầu, cô mỉm cười nói với anh: “Nhìn anh đau rõ ràng như thế, xem ra thật sự không phải là mơ”.
Sở Phàm bực bội lườm cô: “Vong ân phụ nghĩa, quên mất ai là người đã giúp em ngồi lên chiếc ghế này sao?”
Vân Mộc Thanh bĩu môi, cô quay đầu đi một cách kiêu ngạo: “Còn chưa chắc đâu, tôi có thể thay thể vị trí của bác cả hay không còn phải xem ý của ông nội thế nào”.
Sở Phàm chỉ cười cười, đơn hàng có lợi nhuận vài trăm triệu, chỉ cần đầu óc của lão già Vân Thường Thanh không úng nước, tất nhiên sẽ biết phải lựa chọn như thế nào.
Vân Mộc Thanh lên chức, đây chính là chiều hướng phát triển, không có ai cản nổi.
Trừ phi bọn họ muốn tập đoàn Vân thị phá sản, nhà họ Vân sụp đổ…
Sở Phàm duỗi eo, anh nhìn người phụ nữ đang kích động ấy rồi lên tiếng: “Thật lòng mà nói, tập đoàn Vân thị là một cái hố sâu, những cổ đông và đám con cháu trong nhà họ Vân đều là một lũ sâu mọt, quỷ hút máu, cho dù em có làm nhiều hơn thì cũng không thể thay đổi bọn họ nổi đâu”.
“Tốt nhất là em hãy lựa chọn rời khỏi bọn họ, sống cuộc đời của mình”.
Ánh mắt Vân Mộc Thanh trở nên phức tạp, cô cúi đầu không lên tiếng, chỉ im lặng ngẩn ngơ…
Sở Phàm nở nụ cười bất đắc dĩ, anh biết cô gái ngốc này là một người xem trọng tình thân, tâm địa lương thiện, cho dù nhà họ Vân làm khó cô đủ điều thì cô vẫn không nhẫn tâm với họ được.
“Nếu như đây là sự lựa chọn của em thì tôi sẽ ủng hộ em bằng hết sức mình, ủng hộ em bất cứ chuyện gì em muốn”, ánh mắt Sở Phàm dịu dàng, giọng nói bình tĩnh nhưng lại có vẻ ngang ngược:
“Có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt mẹ con em được đâu”.
Chắc chắn anh sẽ không để cho cô gái ngốc này chịu bất kỳ tủi thân gì cả.
Mũi Vân Mộc Thanh xon xót, lòng cô gợn sóng, đôi mắt ưng ửng đỏ.
Nhưng cô vẫn ngẩng cao đầu, nói một cách đầy kiêu ngạo: “Trò cũ rồi, chẳng lãng mạn chút nào”.
“Anh không thể học theo tổng tài bá đạo trong phim Hàn Quốc hả, dứt khoát nói một câu ‘nghỉ việc đi, tôi nuôi em’…”
Sở Phàm cố tình tỏ vẻ ngạc nhiên: “Em ăn nhiều như thế, sắp thành con heo mập đến nơi rồi, tôi không nuôi nổi đâu, em tự nuôi mình đi…”
“Anh, anh mới mập đó, anh mới là đồ con heo!”
Vân Mộc Thanh phùng má, cô quơ nắm đấm, tức giận đuổi theo Sở Phàm.
Sở Phàm vừa cười nhẹ vừa tránh né, Vân Mộc Thanh đứng dậy quá đột ngột, bỗng nhiên đôi giày cao gót dưới chân bị trẹo, mất thăng bằng, lung lay chực ngã, lúc thấy mình sắp sửa ngã xuống.
“Á…”, Sở Mộc Thanh căng thẳng thét lên một tiếng.
Sở Phàm nhanh tay nhẹ mắt, anh sải chân đi về phía cô, bàn tay rắn rỏi của anh vòng sang ôm chiếc eo mảnh mai của cô, hơi dùng sức, cơ thể mềm mại và thơm thoang thoảng của cô nằm trong lồng ngực anh trong nháy mắt.
Hai người dán sát vào nhau.
“Ối…”
Đầu óc Vân Mộc Thanh trống rỗng, dù đã cách một lớp quần áo, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ người đàn ông bên cạnh mình, gương mặt xinh xắn của cô đỏ bừng đầy vẻ căng thẳng, hai người đều có thể nghe thấy tiếng hít thở, tiếng tim đập của đối phương.
Cô đảo mắt, ánh mắt có vẻ mơ hồ, ngưỡng đầu bốn mươi lăm độ nhìn gương mặt kiên nghị và ung dung của Sở Phàm, đẹp đẽ tinh xảo, sự dịu dàng và mạnh mẽ giao hòa với nhau, mang theo sức quyến rũ thần bí và nghẹt thở, khiến cho cô không ngừng đắm đuối…
Vân Mộc Thanh kiễng chân trong vô thức, đôi môi đỏ của cô nhẹ nhàng hôn vào miệng của Sở Phàm, vừa mới chạm vào đã tách ra, thưởng thức thử rồi ngừng ngay.
Đôi mắt xinh đẹp của cô có vẻ lúng túng, cô nhìn Sở Phàm đang ngẩn ngơ, hết sức dịu dàng…
Dường như thời gian đang ngừng lại vào giây phút này.
Máu nóng của Sở Phàm lập tức từ bụng bốc lên trên, anh bế cơ thể duyên dáng của người phụ nữ ấy lên, đè cô xuống chiếc bàn làm việc rộng rãi một cách thô lỗ và tàn bạo.
Cúi đầu hôn cô đắm đuối, dường như muốn hoàn toàn chiếm hữu đôi môi đỏ của cô.
“Ưm…”
Vân Mộc Thanh rên rỉ một tiếng, cô hơi căng thẳng, cũng hơi đau, dục vọng và tình cảm đột ngột bùng nổ như nước sông Hoàng Hà, hoàn toàn mất khống chế.
Vào lúc Sở Phàm càng lúc càng to gan trắng trợn, anh cho tay vào trong áo cô, lượn lờ ở vùng bụng bằng phẳng rồi lướt lên trên, vào lúc anh chạm đến đỉnh núi cao ngất ấy.
Đột nhiên cơ thể yêu kiều của Vân Mộc Thanh lại giống hệt như bị điện giật, cô nhanh chóng khôi phục lại lý trí, cắn mạnh vào môi anh.
Sở Phàm lập tức cảm thấy đau đớn, anh đứng thẳng dậy, môi đã bị cô cắn đến chảy máu.
Người phụ nữ này thật quá đáng!
Chủ động quyến rũ mình, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại đá anh ra…
“Em cầm tinh con chó à?”, Sở Phàm hờn dỗi.
Vân Mộc Thanh bực bội ngẩng đầu lên: “Gâu gâu gâu…”
Sở Phàm: “…”
Sau khi xử lý xong thủ tục giao nhận của Vân Mộc Thanh, lúc gần đến trưa, Sở Phàm và Vân Mộc Thanh tan ca, rời khỏi công ty.
Suốt dọc đường, mặc dù Vân Mộc Thanh không nhắc gì đến khung cảnh thướt tha trong phòng làm việc hồi ban nãy, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, thế nhưng trong lòng Sở Phàm lại đong đầy hạnh phúc.
Thông qua sự nỗ lực không ngừng nghỉ của mình, tình cảm giữa anh và Vân Mộc Thanh đã trở nên nồng ấm hơn, nếu không phải vì ban nãy người phụ nữ này vẫn còn giữ lại được một chút lý trí, phản kháng vào giây phút mấu chốt, anh có thể ‘gạo nấu thành cơm’ rồi.
“Xem ra phải tìm thời cơ để thú thật mình là bố ruột của Đan Đan trong mấy ngày gần đây rồi”, Sở Phàm hít sâu một hơi, anh cũng cảm thấy cũng đã đến lúc nói cho cô nghe thân phận thật sự của mình.
Chứ bằng không, ngày nào cũng phải ở bên người phụ nữ nhu mì đáng yêu như thế này, chỉ có thể nhìn chứ không thể sờ, hơn nữa thi thoảng cô ấy còn quyến rũ anh…
Làm gì có người đàn ông nào chịu nổi?
Sở Phàm nhớ lại chuyện ban nãy, anh hối hận vô cùng, chỉ mong có thể tát bản thân hai bạt tai ngay: “Sớm biết thế thi khi nãy nên chủ động một chút, cưỡng ép em ấy luôn cho rồi, dù gì cũng là người phụ nữ của mình, sớm muộn gì cũng làm thế…”
Quả nhiên anh quá lương thiện.
“Con gái, con gái!”
Bọn họ vừa mới xuống thang máy, không biết Lý Thu Linh đã đến đại sảnh của công ty từ lúc nào, còn có hai mẹ con Lý Phương Cát và Lý Huân đi theo bà ta.
“Mẹ? Sao mẹ lại đến đây”, Vân Mộc Thanh sững sờ.
Lý Thu Linh vội vàng đi đến kéo Vân Mộc Thanh, bà ta hết sức căng thẳng:
“Con gái, bọn họ, bọn họ không đuổi việc con thật chứ? Con mau nói cho mẹ biết, chuyện gì thế này”.