Sau khi dạy dỗ Mã Hải và người phụ nữ lẳng lơ ấy xong, Sở Phàm cũng chẳng có hứng gì với đám tôm tép ở đây, anh tùy tiện phất tay đuổi bọn chúng đi.
Mà đám người Mã Hải lại giống như nhận được đại xá, chúng ríu rít cảm ơn anh, trong lòng vẫn còn sợ hãi: Đây là ông lớn có thủ đoạn thấu trời nào kia chứ, đến ông lớn trên tỉnh cũng bị anh ta đẩy vào tù, mình nhặt được cái mạng là may mắn lắm rồi!
Giữa lúc đó, Mã Minh Nguyên gọi điện mấy lần, dường như muốn xin tha cho cháu trai của mình, đích thân đến xin lỗi Sở Phàm.
Mọi việc đã được giải quyết, Sở Phàm cũng lười chẳng muốn quan tâm, anh dứt khoát từ chối, Mã Minh Nguyên cũng thức thời, chẳng dám làm phiền Sở Phàm nữa.
Vào lúc này, Vân Mộc Thanh gọi điện thoại tới, anh có thể cảm nhận được sợ căng thẳng và lo âu của Vân Mộc Thanh một cách rõ ràng:
“Sở Phàm, anh không sao chứ? Tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ đến giúp anh nhanh thôi”.
Trong lòng Sở Phàm cảm thấy ấm áp, anh bèn nói với cô: “Không sao cả, mọi chuyện đã được giải quyết rồi, cô ở đâu, tôi sang tìm hai người.”
Sở Phàm tìm đến địa chỉ được gửi đến điện thoại, gặp mặt hai mẹ con Vân Mộc Thanh và Đan Đan ở một quán cà phê.
Vừa gặp nhau, Vân Mộc Thanh đã bước đến với vẻ căng thẳng và lo âu, kiểm tra xem Sở Phàm có bị thương không: “Sở Phàm, anh không sao chứ, bọn chúng không đánh anh chứ?”
Mặc dù đã nhìn thấy võ công của Sở Phàm nhưng đám người Mã Hải có đến mấy chục người, một đôi tay khó địch nổi bốn tay, làm sao Sở Phàm có thể đánh nổi.
Sau khi đưa con gái rời khỏi nơi đó, cô chìm vào trong nỗi lo lắng và tự trách nặng nề, lập tức báo cảnh sát ngay, bây giờ nhìn thấy Sở Phàm không hề bị thương chút nào thì tảng đá đang đè nặng trong lòng cô mới được dỡ xuống.
Sở Phàm mỉm cười rồi nói: “Tôi và người của hội thương mại Tứ Hải cũng có qua lại với nhau đôi chút, gọi một cuộc điện thoại là giải quyết xong rồi”.
“Vốn chẳng có đánh nhau”.
Sở Phàm trả lời qua loa vài câu, anh không muốn cuộc sống bình yên của Vân Mộc Thanh bị quấy rầy, có một vài chuyện để mình âm thầm chống đỡ là được rồi.
“Thế thì tốt, thế thì tốt”.
Vân Mộc Thanh thở phào nhẹ nhõm, vẻ căng thẳng trên gương mặt xinh xắn của cô biến mất, nụ cười nở rộ trên môi.
Nếu như Sở Phàm thật sự xảy ra chuyện gì, thế thì cả đời này cô cũng không thể nào tha thứ cho tội ‘bỏ chạy lúc lâm trận’ của mình được.
“Sở Phàm, lần này, lần này thật sự cảm ơn anh, nếu như không có anh, tôi thật sự không biết mình phải làm sao”, ánh mắt Vân Mộc Thanh lấp lánh, cô cắn đôi môi đỏ, vừa cảm kích lại vừa bối rối.
Từ việc tối hôm qua Sở Phàm giúp cô đuổi Vân Dũng đi, cho đến hôm nay cứu mạng của Đan Đan, xử lý ân oán với người phụ nữ lẳng lơ ấy và hội thương mại Tứ Hải.
Không những chìa tay giúp đỡ và mang đến cảm giác an toàn cho cô, người đàn ông này còn khiến cô có cảm giác phức tạp khó nói nổi bằng lời.
“Giữa cô và tôi không cần dùng đến từ cảm ơn, vĩnh viễn cũng không cần”.
Sở Phàm bình tĩnh nói với cô, anh tự nhủ với lòng mình trước ánh mắt ngạc nhiên của Vân Mộc Thanh.
‘Người làm chồng như anh đã thiếu nợ em quá nhiều, cả đời cả kiếp này cũng không tài nào trả hết nổi’.
“Đi thôi, tôi đưa cô về nhà”, Sở Phàm chủ động cầm hành lý của Vân Mộc Thanh, gọi một chiếc taxi giùm cho hai mẹ con của bọn họ.
Mặc dù La Cường vẫn luôn âm thầm đi theo bảo vệ nhưng dù gì một chiếc xe sang đáng giá vài chục triệu thu hút sự chú ý quá, anh không muốn cuộc sống của Vân Mộc Thanh bị quấy rầy.
Bọn họ không nói năng gì suốt dọc đường, Vân Mộc Thanh yên lặng ngồi bên cạnh anh, ánh mắt của cô lấp lánh, âm thầm đánh giá người đàn ông trước mặt mình.
Anh hơi ít nói, hơi lạnh lùng, cho dù là lúc nghỉ ngơi thì lưng cũng thẳng tắp, oai hùng hơn người. Trên người của anh thường có một khí chất thần bí nào đó, giống hệt như ngọn núi mọc thẳng lên trời cao giữa lớp sương mù.
Nhưng mà ở bên cạnh anh, Vân Mộc Thanh lại cảm thấy ấm áp và đáng tin, vô cùng an toàn.
Đây là cảm giác mà bất cứ ai cũng không thể thay thế được trong năm năm nay, rất kỳ diệu, rất thoải mái, cũng… rất nguy hiểm.
“Sở Phàm, hôm nay cảm ơn anh nhé, hôm khác tôi mời anh ăn cơm”.
Lúc đến trước cửa khu chung cư, Vân Mộc Thanh lịch sự cất tiếng cảm ơn anh.
“Được thôi, tôi sẽ không khách sáo đâu, cô phải chuẩn bị chi đậm đấy”.
Sở Phàm nói đùa, điều tiết bầu không khí, khiến cho Vân Mộc Thanh mím môi cười, trong phút chốc, cảnh tượng ấy đẹp đẽ vô cùng, khiến cho hàng trăm loài hoa phải thấy xấu hổ.
Lúc sắp sửa chia tay, Sở Phàm nhìn Đan Đan đang ngủ ngon, anh hơi quyến luyến, rất bối rối.
“Ư…”
Vào lúc nào, đột nhiên Đan Đan duỗi eo, bàn tay mũm mĩm giơ lên dụi mắt, cô bé đã tỉnh rồi.
“Bố!”
Không đợi Vân Mộc Thanh thốt lên một tiếng vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, Đan Đan đã nhảy xuống xe, cô bé mừng rỡ sà vào lòng Sở Phàm, nũng nịu với vẻ tủi thân:
“Hu hu, bố ơi, Đan Đan vừa mới mơ thấy bố lại đi rồi, bố, bố đừng bỏ Đan Đan có được không”.
Sở Phàm mềm lòng, trái tim khó khăn lắm mới bình tĩnh được của anh lại gợn sóng.
Vân Mộc Thanh sợ hết hồn, cô lúng túng tay chân.
“Đan Đan, con nhận nhầm người rồi, đây là chú Sở Phàm của con mà, không phải là bố!”
Khi nãy ở trên xe, Đan Đan luôn nói mớ, gọi Sở Phàm là ‘bố’, Vân Mộc Thanh nghe thấy thế mà chua chát và buồn bã vô cùng.
Nhưng cũng chỉ cảm thấy cô bé nhớ bố mình quá, đầu óc không tỉnh táo nên nhất thời nhận sai người mà thôi. Nhưng cô không ngờ rằng Đan Đan thật sự coi Sở Phàm là bố của mình!
Làm sao có thể như thế được!
Vân Mộc Thanh vừa sốt ruột lại vừa ngại ngùng, gương mặt của cô đỏ bừng, muốn ôm Đan Đan về: “Đan Đan, không được nói đùa với chú Sở Phàm nữa, mau, chúng ta về nhà thôi”.
“Con nhận nhầm người rồi, chú ấy không phải là bố của con”.
“Không đúng, đây chính là bố của Đan Đan, Đan Đan có thể cảm nhận được hương vị thân quen trên người bố”, Đan Đan ôm ghì cổ Sở Phàm không chịu buông tay, cô bé bĩu môi rồi nói tiếp: “Kể từ lúc mới gặp nhau lần đầu là Đan Đan đã cảm nhận được thế rồi, khi nãy Đan Đan gặp nguy hiểm, bố vừa xuất hiện đã đấm bay chiếc ô tô, cứu Đan Đan”.
“Mẹ ơi, không phải mẹ nói bố là anh hùng, là siêu nhân, nhất định sẽ xuất hiện vào lúc Đan Đan gặp nguy hiểm sao, lẽ nào mẹ luôn lừa Đan Đan à?”
“Mẹ…”, Vân Mộc Thanh vừa đau lòng lại vừa ngại ngùng, đôi mắt cô đỏ gay, trong lúc nhất thời lại chẳng biết phải giải thích thế nào với cô con gái ngây thơ của mình nữa.
“Mẹ ơi, mẹ để cho chú Sở Phàm làm bố của Đan Đan đi, để chú ở lại bên cạnh Đan Đan đi”, Đan Đan chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy, cô bé bĩu môi tủi thân, trông đáng thương vô cùng, những giọt nước mắt rơi lã chã.
Cô bé vẫn ôm ghì cổ Sở Phàm, khóc lóc thảm thiết vô cùng: “Mấy bạn trong nhà trẻ đều có bố, chỉ có mình Đan Đan là không có mà thôi, bọn họ đều nói con là con hoang…”
“Đan Đan không phải là con hoang, bố của Đan Đan đã về rồi, mẹ, mẹ đừng cướp bố của Đan Đan, đừng để bố đi nữa có được không…”
“Đan Đan muốn có một người bố, xin mẹ đó…”
Lòng Sở Phàm cuộn sóng, đôi mắt anh ưng ửng đỏ, không biết vì huyết mạch tương liên hay là vì sự ngây thơ trong sáng của đứa trẻ, bây giờ anh muốn ôm cô bé trông như búp bê sứ này vào lòng, chẳng muốn xa nhau nữa.
“Đan Đan, xin lỗi, xin lỗi…”
Vân Mộc Thanh cầm lòng không đậu, những giọt nước mắt nóng hổi của cô tuôn trào.
Năm năm nương tựa vào nhau, không có ai hiểu rõ những lời phỉ báng và chỉ trích hai mẹ con hơn cô.
Cũng không có ai hiểu được sự khao khát và trông chờ tình thương của bố và tình thân của của con gái hơn cô.
Năm năm nay, cô liều mạng kiếm tiền, liều mạng dùng những cách khác để bù đắp cho con, dùng lời nói dối để duy trì nỗi nhớ nhung và hy vọng mà con gái dành cho bố.
Nhưng rốt cuộc thì cô cũng không thể cho con gái thứ nó cần.
Vân Mộc Thanh lau đi nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của mình, cô tự nhủ với lòng mình phải thật kiên cường, thật dũng cảm, cô nghẹn ngào: “Đan Đan, xin lỗi, mẹ đã gạt con, thực ra…”
Vân Mộc Thanh muốn nói hết sự thật cho con gái biết, cho dù Đan Đan đau lòng, cho dù con gái hận mình vẫn sẽ tốt hơn để con bé ngây ngốc chờ đợi mãi, rồi sẽ có một ngày con bé hiểu được nỗi khổ tâm của mình.
“Thực ra mẹ đang giận bố, bây giờ mẹ đã tha thứ cho bố rồi”.
Vào lúc này, đột nhiên Sở Phàm, người luôn giữ im lặng, cất tiếng nói, khiến cho ánh mắt Vân Mộc Thanh trở nên phức tạp và ngạc nhiên, cô sững sờ.
“Bắt đầu từ ngày hôm nay, bố sẽ ở bên cạnh Đan Đan vĩnh viễn, bố sẽ nhìn con trưởng thành, đi học, kết hôn, lập gia đình, chúng ta là người nhà, vĩnh viễn không bao giờ chia lìa”.
Sở Phàm lau sạch sẽ gương mặt lem luốc con gái, ánh mắt anh rất dịu dàng: “Đan Đan, bố về rồi”.
“Thật sao? Bố, mẹ, hai người không có gạt Đan Đan đấy chứ?”, ánh mắt của Đan Đan chất chứa đầy vẻ trông chờ và ngây ngô, cùng với niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Vân Mộc Thanh quay sang nhìn Sở Phàm, cô hiểu rõ Sở Phàm muốn giúp cô nói dối đến cùng, lòng cô rất đỗi chua xót và cảm động.
Đến một người xa lạ như Sở Phàm cũng muốn đeo lớp mặt nạ, đóng vai ‘bố’ trong mắt con bé.
Một người mẹ ruột như cô làm sao có thể nhẫn tâm phá tan đi giấc mộng của đứa trẻ thơ bốn tuổi được kia chứ.
“Thật, thật đó. Bố về rồi, bố sẽ không bỏ Đan Đan mà đi nữa đâu”.
“Ngoắc tay đi!”, Đan Đan chìa bàn tay mũm mĩm của mình ra, cô bé cười rạng rỡ.
Sở Phàm và Vân Mộc Thanh đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều duỗi ngón tay út, ánh trăng sáng trong, ba người họ tay lớn nắm tay nhỏ, cầm chặt bên nhau, vừa ấm áp lại vừa lãng mạn.
“Một khi ngoắc tay thì trăm năm không được thay đổi!”
Đan Đan vui vẻ reo lên, gương mặt cô bé đong đầy hạnh phúc và ngọt ngào:
“Con có bố rồi!”