Hít…
Nhìn Sở Phàm bừng bừng khí thế, thân đeo đầy huân chương quân công, đứng ở giữa nhóm người.
Tất cả mọi người ở đây đều hít sâu một hơi khí lạnh, vô cùng kinh ngạc, máu nóng của bọn họ lập tức sôi trào.
Đường Thanh Sang sững sờ, cụ ta đứng lặng thinh.
Phải lập bao nhiêu chiến công, phải lên chiến trường bao nhiêu lần mới có thể tích lũy được nhiều huân chương quân công như thế.
Những huân chương quân công đó, có một số người làm lính cả đời cũng không lấy được một cái nữa kia kìa!
Tất cả mọi người ở đây đều sinh lòng kính phục, nước mắt nóng bỏng của bọn họ không khỏi tuôn rơi…
Chắc chắn anh không phải là ‘con ông cháu cha’ dựa dẫm vào gia thế, anh đã đổ máu tươi lập quân công từ trên chiến trường, là một vị chiến thần có một không hai bước ra từ trận đánh, nhân tài kiệt xuất thật sự!
Còn Hàn Kiên Quân, ông ta nhớ lại ban nãy mình ăn nói trâng tráo, mắng Sở Phàm không xứng là quân nhân, ngửi thấy mùi khai mà gương mặt đỏ bừng, chỉ mong có thể khoét đất chui xuống.
Chỉ có vợ chồng Chu Long và Lưu Minh Hà đứng ở gần đó đau lòng chảy nước mắt: “Con trai của tôi, nó, nó phải bị thương nhiều biết bao nhiêu, phải bò lên từ điện Diêm Vương biết mấy lần mới có thể nhận được nhiều huân chương quân công như thế…”
Sở Phàm đảo mắt nhìn quanh, anh đi đến gần Đường Thanh Sang, đanh giọng hỏi cụ ta: “Mở cặp mắt chó của ông ra mà nhìn xem ông đây dựa vào cái gì để mặc được bộ quân trang này? Dựa vào cái gì để ngồi ở vị trí như ngày hôm nay?!”
Trừng mắt…
Đường Thanh Sang vội vàng lùi về sau, gương mặt già nua của cụ ta trắng bệch như tờ giấy, không biết phải nói gì.
Ánh mắt Sở Phàm sắc lẻm như dao, anh lạnh giọng mà quát: “Tôi tòng quân từ năm mười lăm tuổi, băng qua thảo nguyên, vượt núi tuyết, xuống Bắc Hải, đạp lênh mảnh đất Tây Dã, đôi chân của tôi đo đạc từng tấc đất của quốc gia, lúc tôi bảo vệ Tổ Quốc, ông đang ở đâu?”
Khóe môi Đường Thanh Sang mấp máy, cụ ta né tránh ánh mắt của anh.
Sở Phàm lại nghiêm giọng mà quát: “Năm mười chín tuổi, tôi lĩnh ba mươi ngàn quân đánh vào lòng địch, vượt qua bảy phòng tuyến, trên người có không ít hơn trăm vết thương, ba mươi ngàn anh em chỉ còn sót lại bảy người, bắt sống chỉ huy của kẻ địch, địch có một trăm ba người ngàn người. Lúc đó, ông đang ở đâu?”
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp người Đường Thanh Sang, cụ ta sợ đến nỗi không dám thở mạnh…
Sở Phàm lại sải bước: “Năm tôi hai mươi ba tuổi, dẫn theo một trăm tám mươi binh lính tinh nhuệ, ba mươi ngàn quân lính biên cương Tây Dã, chinh chiến mười sáu nước phương Tây, đánh bại Tây Hạ, dẹp tam phiên, bình định Trung Nguyên, mở rộng biên giới Đông Hoa ra một triệu hai trăm km vuông, ông đang ở đâu?”
Đường Thanh Sang há hốc miệng mồm, cụ ta ngã khuỵu xuống đất, kinh ngạc đến tột cùng.
“Già đầu vô học, lão già đê tiện!”
Sở Phàm chỉ vào mũi Đường Thanh Sang, anh quát nạt mà không nể nang một chút nào: “Loại người khốn nạn không có thành tích, chẳng có công trạng, chỉ biết ỷ già lên mặt đổi trắng thay đen như ông, đồ chó nhà có tang, lão già đê tiện cậy thế hiếp người!”
“Ông có tư cách gì để sủa bậy, hoa tay múa chân trước mặt tướng quân tôi đây? Có mặt mũi gì để tự xưng hết lòng hết dạ vì nước vì dân? Có tư cách gì để sống tạm bợ trên cõi đời này!”
“Cậu, cậu, cậu…”, Đường Thanh Sang bị mắng đến nỗi gương mặt đỏ bừng, ngón tay cụ ta run rẩy, máu trào lên, đôi mắt đỏ gay, gương mặt già nua vặn vẹo.
Bộp…
Đường Thanh Sang phun ra một bụm máu rồi ngã lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh ngay.
“Bố ơi!”
“Ông ngoại!”
“Ông Đường, ông sao thế?”
Gia đình Tôn Minh Hưng cùng với cả nhà họ Tôn đều vội vàng chạy đên bên cạnh cụ ta, đỡ Đường Thanh Sang dở sống sống chết lên, ai nấy cũng đều sợ đến mất hồn vía.
Vào lúc này, tất cả khách khứa ở đây đều im thin thít.
Không ai quan tâm đến Đường Thanh Sang phun máu bất tỉnh, bọn họ chỉ ngơ ngác nhìn Sở Phàm vinh quang đầy người, nghe thấy những chiến công hiển hách của thanh niên anh hùng này mà cảm thấy như tiếng sét vẫn đang vang vọng bên tai.
Đúng thế, chiến thần độc nhất vô nhị có công lao hiển hách như thế, tướng sĩ vì nước vì dân như thế, ngàn đời hiếm thấy!
Nếu như anh không xứng với chiến bào tướng quân trên người, thử hỏi thiên hạ này có còn ai xứng nữa đây?
Chí hướng của anh cao cả nhường thế, đời này có ai sánh bằng anh chăng!
Hàn Kiên Quân run rẩy đứng dậy, gương mặt ông ta có vẻ áy náy khó xử vô cùng, ông ta thở vắn than dài: “Tướng quân Sở, tôi thật lấy làm hổ thẹn”.
“Uổng cho tôi đọc sách Thánh hiền cả đời, phí hoài hết chín mươi năm, không ngờ lại có mắt không tròng, tâm địa hẹp hòi, tầm nhìn nông cạn, không biết rồng thật giữa loài người, Tướng quân Sở, xin nhận một lạy của tôi, tôi xin đền tội với anh!”
Hàn Kiên Quân, vị tác gia trong giới văn học nổi danh là “ngông nghênh mồm mép’ ‘Thánh sống’ đương thời, cảm thấy hối hận vô cùng, ông ta chắp tay thi lễ với Sở Phàm, cúi lưng thật thấp.
“Tướng quân Sở, chúng tôi đường đột rồi, xin anh thứ tội”, khách khứa xung quanh cũng cảm thấy áy náy, bọn họ vội vàng khom lưng xin lỗi.
Cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Gương mặt Sở Phàm vẫn bình tĩnh, anh chỉ gật đầu mà nói: “Các vị, hôm nay tôi đến đây chỉ để đòi lại công bằng cho em gái mình, muốn có một câu trả lời thích đáng mà thôi”.
“Hôm nay, ân oán giữa tôi và nhà họ Tôn đã được giải quyết, không liên quan đến người ngoài, việc ngày hôm nay đã qua rồi”.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều thở phào nhẹ nhõm như được uống thuốc an thần, Sở Phàm vỗ tay Chu Dĩnh rồi nói: “Cởi chuông cần phải có người buộc chuông, anh vẫn nói như thế, em tự giải quyết chuyện tình cảm của mình đi, dù em quyết định như thế nào thì anh cũng sẽ tôn trọng em”.
“Xe ở bên ngoài kia, anh đưa bố mẹ ra trước, mọi người đều đợi em”.
Sở Phàm dặn dò cô ta một câu rồi đưa vợ chồng Chu Long rời khỏi nơi này, Chu Dĩnh gật đầu, trong lòng cô ta cảm động vô cùng, khóe mắt rơm rớm nước.
Anh, anh yên tâm đi, lần này em sẽ không làm anh buồn lòng nữa đâu, sau này anh nói gì em cũng sẽ nghe hết!
Chu Dĩnh lau nước mắt, cô ta đi đến bên cạnh Tôn Minh Hưng vừa sa sút tinh thần vừa hoảng sợ kia, nói một cách chắc nịch:
“Tôn Minh Hưng, chúng ta chia tay đi, hai người chúng ta đã kết thúc rồi!”
Trừng mắt…
Tôn Minh Hưng triệt để hoang mang, anh ta ngã xuống mặt đất, câu nói của Chu Dĩnh là giọt nước tràn ly, khiến cho anh ta tuyệt vọng.
Còn đám người nhà họ Tôn như Đường Ngân, Tôn Kiến Nam cũng nhìn Chu Dĩnh với vẻ mặt sốt sắng căng thẳng, bọn họ hối hận vô cùng:
“Dĩnh Dĩnh, mặc dù nhà họ Tôn có lỗi với con, nhưng mọi người đều biết sai rồi, hy vọng con đừng tính toán những sai lầm trước kia, giúp nhà họ Tôn đi mà, để cho nhà họ Tôn thở một hơi với!”
“Hôm nay nhà họ Tôn đã mất hết thể diện, tổn thất nặng nề, nếu như con còn chia tay với Minh Hưng vào lúc này thì nhà họ Tôn thật sự xong đời rồi”.
Đột nhiên Chu Dĩnh bật cười, cô ta tự cười lạnh mỉa mai: “Không tính toán chuyện trước kia? Tôi thật sự bội phục da mặt của nhà họ Tôn mấy người, cay nghiệt hà khắc, mặt dày vô liêm sỉ, tham lam đê tiện, các người đúng là một đám cực phẩm!”
“Trước kia các người chê bai tôi thậm tệ, chỉ mong có thể đạp tôi xuống bùn lầy, bây giờ lại hy vọng tôi giúp đỡ các người sao? Các còn có liêm sỉ nữa hay không!”
Nhóm người Đường Ngân đều cảm thấy xấu hổ, bọn họ ấp a ấp úng không nói nổi nên lời.
“Dĩnh Dĩnh, đừng mà, đừng bỏ anh, bây giờ anh đã mất tất cả rồi, anh không còn gì nữa hết, anh không thể mất luôn em được”.
Tôn Minh Hưng cũng không buồn quan tâm đến tôn nghiêm của người đàn ông nữa, anh ta quỳ xuống đất, ôm chặt chân của Chu Dĩnh, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Anh sai rồi, cầu xin em cho anh một cơ hội, anh thật sự yêu em mà, xin em đó…”
Khách khứa xung quanh đều chỉ trỏ Tôn Minh Hưng, những lời mỉa mai khinh thường xôn xao mãi không ngớt.
Lần này Chu Dĩnh không mềm lòng nữa, cô ta đá bay Tôn Minh Hưng đi rồi quát:
“Tôn Minh Hưng, anh bớt làm trò này với tôi đi! Trước kia nhà Tôn các người bắt nạt tôi, xem thường tôi, anh có từng bênh vực tôi chưa? Nói giúp tôi một câu nào chưa? Cho dù chỉ là một lời an ủi?”
“Không hề, anh chẳng làm gì cả, anh chỉ là đồ vô dụng không có liêm sỉ, anh còn có tư cách gì để nói yêu tôi?”
Chu Dĩnh tức giận ném áo cưới, nhẫn kim cương, bó hoa vào người Tôn Minh Hưng, cô ta quát: “Những thứ tôi nợ nhà họ Tôn đều trả lại cho các người, từ nay về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, đến chết cũng không gặp lại nữa!”
Chu Dĩnh đá Tôn Minh Hưng ra, cô ta không màng đến sự níu kéo của nhà họ Tôn và những lời xì xầm của khách khứa, chỉ ngẩng cao đầu, sải chân bước ra ngoài một cách kiêu ngạo.
Kể từ ngày hôm nay, cô ta đã được tự do rồi!
“Đừng, đừng mà, đây không phải là thật, không phải đâu…”
Thấy Chu Dĩnh dứt khoát bỏ đi, Tôn Minh Hưng ôm lấy đầu, anh ta gào khóc điên cuồng, nghe có vẻ thê thảm vô cùng.
Vốn dĩ, nhà họ Tôn bọn họ có thể kết giao với tướng quân bốn sao, có cơ hội một bước lên trời, hóa thân thành rồng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, giấc mộng đẹp đẽ của anh ta đã vỡ tan, bây giờ Đường Thanh Sang nôn ra máu hôn mê chưa tỉnh, thể diện của nhà họ Tôn đã mất sạch. Sợ rằng suốt cả đời này, đời sau và thậm chí là cả đời sau sau nữa, bọn họ cũng không gượng dậy nổi, vĩnh viễn chẳng bao giờ có cơ hội trở thành giai cấp quý tộc.
Nhà tan cửa nát, vợ con ly tán.
Khách khứa xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này đều thổn thức không thôi.
Đúng thật là trời tạo nghiệt còn có thể tránh, tự gây nghiệt không còn đường sống.
Rơi vào bước đường này đều là do nhà họ Tôn tự làm tự chịu, không thể trách ai được.
Hàn Kiên Quân lắc đầu thở dài, ông ta chống gậy baton rồi nói: “Cậu Tôn, tức giận làm hại sức khỏe, tôi vẫn còn bận, thôi thì tạm biệt cậu…”
“Công ty của tôi còn có cuộc họp. Tạm biệt”.
“Tôi cũng thế, tạm biệt tạm biệt”.
Khách khứa trong khắp buổi tiệc đều lặng lẽ ra về, hoảng hốt ùa chạy.
Ban nãy còn náo nhiệt vô cùng, đám cưới nguy nga lộng lẫy của nhà họ Tôn chỉ còn sót lại một vài người già và người tàn tật trong nhà họ Tôn, vô cùng nhếch nhác, thê thảm không gì bì nổi…
Thấy anh ta xây lầu cao, thấy anh ta đãi tiệc mời khách, thấy anh ta… sập nhà!