Chát!
Sức lực nằm trong cái tát này của Chu Dĩnh lớn đến mức khiến Đường Ngân ngã túi bụi. Trên mặt bà ta hằn rõ năm ngón tay đỏ chót, khóe miệng cũng rướm máu.
Tất cả mọi người đều giật thót.
Đường Thanh Sang và đám người họ Tôn ngây ra với những gương mặt tối sầm. Bọn họ không ngờ Sở Phàm lại ngang ngược đến mức xúi Chu Dĩnh đánh mẹ chồng tương lai.
Đây chính là phạm tội vô lễ tày đình.
Ngay cả Chu Dĩnh cũng trông có phần dại ra, không tin được mình lại có can đảm tát tai Đường Ngân.
“Cô... cô dám đánh tôi?”, bị một người vai vế thấp hơn mình tát ngay trước bàn dân thiên hạ, Đường Ngân chỉ thấy mất hết thể diện, bèn ré lên.
Bà ta là bà chủ nhà họ Tôn, trước giờ đều mắt cao hơn đầu, vênh váo ngênh ngang. Chỉ có bà ta đánh người khác, nào có ai dám đánh bà ta?
“Con đ*, mày cũng dám đánh tao? Tao cho mày chết!”
Sự phẫn nộ và nhục nhã đã sớm dâng lên lấp kín nội tâm Đường Ngân. Bỏ ngoài tai những lời uy hiếp của Sở Phàm, bà ta rú lên một tiếng quái dị, dùng một tay che lại gò má sưng vù rồi chồm về phía Chu Dĩnh như một mụ điên.
Bốp!
Sở Phàm còn chưa lên tiếng, La Cường đã lập tức đứng cản trước mặt Chu Dĩnh, đá một cú vào bụng Đường Ngân khiến bà ta bay ngược về sau, nện vào một cái bàn khiến thức ăn và rượu xối đầy người, trông thê thảm vô cùng.
“Đánh tiếp”, Sở Phàm khẽ cau mày, nói với Chu Dĩnh: “Anh chưa bảo em dừng lại”.
Khóe miệng những người khác cứng đờ.
Chuyện này... còn chưa xong ư?
Như được tiếp thêm dũng khí, Chu Dĩnh xồng xộc lôi Đường Ngân dậy rồi liên tiếp giáng hơn mười mấy cái tát vào mặt bà ta.
Chát! Chát! Chát!
Từng âm thanh chát chúa vang lên.
Đến khi Đường Ngân bị đánh đến trầy da tróc vẩy, không ngừng la hét cầu cứu, Chu Dĩnh mới buông bàn tay đã tê rần xuống. Cô ta thở phì phò như kiệt sức, nhưng trong lòng lại thoải mái vô cùng. Những tủi hờn và nhịn nhục bao ngày qua đều tan đi theo mười mấy cái tát này. Đây cũng là lần đầu tiên một người yếu đuối như cô ta cảm nhận được sự sung sướng tràn trề vả hả hê do bạo lực mang đến.
Ai nói bạo lực không thể giải quyết vấn đề? Đó chỉ là cái cớ của những kẻ nhát gan vô dụng mà thôi. Hãy đâm chết kẻ thù bằng chính đôi tay của mình nếu muốn hả giận, đó chính là định luật bất biến suốt trăm nghìn năm qua.
Tất cả mọi người có mặt đều há hốc mồm nhìn bà chủ nhà họ Tôn bị ăn bạt tai đến đầu bù tóc rối, máu me đầy mặt, trong lòng vừa hoảng hốt vừa khiếp đảm.
Nét mặt Đường Thanh Sang và Tôn Minh Hưng tuy đã mang sự phẫn nộ tột đỉnh nhưng lại không thể không cúi đầu ngoan ngoãn trước mặt đại tướng bốn sao như Sở Phàm, chẳng dám hó hé nửa câu.
“Hết giận chưa?”, Sở Phàm hoàn toàn không xem ai ra gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi Chu Dĩnh một câu, giọng điệu giống như chỉ cần em gái chưa vừa lòng, anh sẽ lập tức sát phạt khắp nơi.
Chu Dĩnh gật một cái theo bản năng, đoạn đột nhiên lắc đầu nguầy nguậy, trợn mắt chỉ vào mấy đứa con gái đồng lứa họ Tôn.
“Còn tụi nó nữa”.
Những ngày qua, lũ con gái này cấu kết cùng Đường Ngân để chèn ép bắt bớ cô ta. Nếu Đường Ngân là Diêm Vương thì bọn chúng chính là lũ ác quỷ, thậm chí còn độc địa hơn bà ta.
Sở Phàm tất nhiên nhìn thấu lửa giận trong lòng Chu Dĩnh. Anh khoát tay, thờ ơ thốt lên một từ: “Đánh”.
Bọn con gái họ Tôn đã sợ đến mức mặt mày trắng bệnh như tờ giấy, có đứa nhát gan còn khóc thét xin tha. Một khi đã tận mắt chứng kiến kết cục của Đường Ngân, không ai trong bọn chúng muốn bị đánh đến chảy máu ngay trước bàn dân thiên hạ nữa, bằng không sau này còn mặt mũi nào mà đi ra ngoài.
Nhưng không lâu sau đó, từng tiếng thét chói tai và tiếng tát chát chúa vang lên từ đám người nhà họ Tôn. Mặt mũi gia tộc họ hôm nay quả thật đã bị vứt vào sọt rác, về sau khó lòng ngẩng đầu lên lại.
“Thưa cậu, nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, chớ nên quá tay”.
Vào lúc ấy, Đường Thanh Sang vốn im lặng nãy giờ cũng không ngồi yên được nữa. Cụ ta đứng dậy, nhìn Sở Phàm với vẻ khó chịu trên gương mặt già nua: “Cho dù con gái nhà họ Tôn có sai trong chuyện này nhưng cũng đã bị trừng phạt thích đáng. Em gái cậu giận đã trút, người đã đánh, nên dừng lại thôi”.
Cụ ta đi đến trước mặt Sở Phàm, khẽ cong lưng theo bản năng, thốt lên với chút gian nan.
“Chúng tôi xin nhận hết mọi lỗi lầm. Mong cậu Sở nể mặt lão già này mà xóa bỏ hiềm khích”.
Khách khứa có mặt tại hiện trường đều kinh ngạc đến rớt cằm như vừa thấy ma quỷ...
Đường Thanh Sang cúi đầu nhượng bộ trước Sở Phàm!
Cụ ta từng là giám đốc tỉnh Giang Bắc, có học trò khắp thiên hạ, đức cao vọng trọng như núi Thái Sơn, ngay cả thị trưởng Giang Lăng đương nhiệm cũng phải cung kính lễ phép khi gặp. Ở Giang Bắc, Đường Thanh Sang có thể được ví như một ngọn núi sừng sững, chỉ cần nhích vai thôi cũng có thể gây ra địa chấn.
Một nhân vật quyền lực ngất trời như vậy mà lại không thể không cúi đầu nhượng bộ, khom lưng nhận thua trước Sở Phàm.
Quyền lực của đại tướng quân bốn sao kinh khủng đến vậy ư?
Tất cả không ngừng cảm thán trong lòng, nhưng câu trả lời của Sở Phàm sau đó lại khiến họ rúng động.
Anh khẽ xua tay, dùng đôi mắt sắc bén như lưỡi đao liếc Đường Thanh Sang một cái rồi hờ hững nói: “Nể mặt ông? Ông là cái thá gì?"
Đường Thanh Sang: “...”
Những người khác: “...”
Mẹ nó chứ... Cái tên này...
Quá kiêu ngạo! Quá phách lối rồi!
Đường Thanh Sang tốt xấu gì cũng là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng ở Giang Bắc. Có câu phép vua thua lệ làng, hôm nay cụ ta cũng đã chủ động cúi đầu nhận sai, vậy mà Sở Phàm còn không chịu cho cụ ta chút mặt mũi nào?
“Thưa cậu, cậu đang không xem ai ra gì, quá mức càn rỡ”, Đường Thanh Sang cố nén lại một búng máu trong cổ họng. Gương mặt già cỗi của cụ ta đỏ bừng, tranh luận với sống lưng thẳng tắp: “Trước khi từ chức, dù gì tôi đây cũng là giám đốc tỉnh Giang Bắc, là quan chức hạng hai do chính cơ quan công nhận, trên đất Giang Bắc này...”
“Ông biết ông từ chức là tốt rồi,” Sở Phàm lập tức cắt lời cụ ta, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo mà hung hãn: “Nếu đã từ chức thì cứ việc ngồi yên trong nhà, đừng có ra ngoài chỉ tay năm ngón, diễu võ giương oai”.
Anh vỗ vào kiếm Thanh Phong đang đeo sau lưng: “Bằng không đừng trách tôi đây tiền trảm hậu tấu, lấy đầu ông để tế cờ”.
Đường Thanh Sang hốt hoảng lui về sau mấy bước, tức đến sắp tắt thở.
Những người khác cũng xôn xao kinh hãi. Hành động này của Sở Phàm đâu chỉ là làm mất mặt Đường Thanh Sang, mà là vứt mặt mũi cụ ta xuống đất mà giẫm đạp.
Quá kiêu ngạo, quá ngang ngược!
“Khốn nạn, thật sự quá khốn nạn!"
Đúng lúc ấy, một ông cụ trông đã ngoài chín mươi, nuôi một chòm râu dê, người khoác áo dài vải thô, tay chống gậy bước ra. Ông run rẩy chỉ thẳng mặt Sở Phàm, phẫn nộ mắng.
“Cậu thân là lính mà không bảo vệ quốc gia, lại còn lạm dụng quyền lực, tùy ý hành hung người, thật là cùng hung cực ác!"
“Cụ Đường cả đời cần cù cống hiến vì dân vì nước, là nguyên lão quốc gia, anh hùng dân tộc, lại bị cậu chọc tức đến khó thở. Hành vi tàn bạo như vậy, thái độ càn rỡ như vậy có khác gì phường đầu trộm đuôi cướp, cường hào ác bá không?"
Những ngón tay run rẩy siết lấy cây gậy, ông cụ tự cho mình là sứ giả chính nghĩa mà hùng hồn lên tiếng.
“Cậu có tư cách gì khoác lên mình quân phục đại tướng?"
“Cậu có mặt mũi gì tự xưng mình là lính?"
“Cậu có tự tin gì đứng ở nơi này phô trương thanh thế, diễu võ giương oai với chúng tôi?!"
“Cậu là nỗi sỉ nhục của người lính, là thứ cặn bã trong xã hội. Cậu căn bản không xứng làm người!"
“Súc sinh! Cầm thú! Khốn nạn! Không bằng heo chó!"
Trong mắt đám người họ Tôn lúc này, thân hình nhỏ thó gầy gò của ông cụ chợt trở nên cao lớn hùng vĩ, sáng chói lập lòe biết nhường nào.
Trong mắt chúng, cụ ta chính là chuyển thế của Khuất Nguyên từng hy sinh vì nghĩa, là Văn Thiên Tường yêu nước tái sinh!
Đường Thanh Sang kính phục không thôi.
Không hổ là "Thánh nhân Hàn" nổi danh khắp cõi Giang Bắc, ông ta quả nhiên là đấng anh hùng!