Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 358: Ông nhận ra nó không?

Bóng người đột nhiên xuất hiện khiến Tiêu Hà giật mình.


Cận vệ A Cửu cũng thầm thấy nặng nề, một con dao găm lập tức xuất hiện trong tay, vẫn giữ tư thế cảnh giác chuẩn bị chiến đấu.


Trần Phong Hoàng mặc áo dài đen im lặng không nói gì, chỉ bước vào trong phòng, lạnh lùng nhìn Tiêu Hả.


“Là cô ức hiếp con gái của tôi đúng không?”


Tiêu Hà nheo mắt lại, chợt hiểu ra: “Tôi còn tưởng là ai, thì ra là tên què vô dụng ông”.


Trần Phong Hoàng là “kẻ thù” Tiêu Vân Lung căm hận nhất, đương nhiên cô ta phải nhận ra rồi.


Ánh mắt Trần Phong Hoàng vô cùng lạnh lẽo, cũng lạnh lùng nói: “Nhà họ Tiêu các người ra sao không liên quan đến tôi, nhưng cô không nên ức hiếp Vi Vi, tôi chỉ có một đứa con gái này thôi”.



“Sao hả, hơn nửa đêm ông chạy đến đây là muốn đòi lại công bằng cho thứ thấp hèn kia à?”, Tiêu Hà cầm ly vang đỏ, tỏ vẻ châm chọc và khinh thường, như nghe thấy một chuyện rất buồn cười vậy.


“Chỉ với một tên nhát gan như ông sao? Ha ha, đúng là buồn cười chết đi được, còn xách một con dao đến đây để hù doạ ai thế? Với cái con dao này của ông giết gà chắc cũng tốn sức nhỉ”.


A Cửu thì cau mày nói: “Ông già, đứa con gái kia của ông tự tìm đường chết, bị tôi tát hai bạt tai dạy dỗ thì thôi đi”.


“Sao ông lớn tuổi như vậy mà còn không biết điều thế? Đại viện nhà họ Tiêu là nơi người như ông có thể đến à?”


“Bây giờ, lập tức quỳ xuống xin lỗi cô chủ, tôi có thể suy xét chỉ đánh gãy một chân của ông thôi, thấy sao?”


Trần Phong Hoàng nhìn về phía gã, lạnh lùng nói: “Chả thấy sao cả, hôm nay tôi đến đây chỉ vì một chuyện”.


“Hả?”, Tiêu Hà nhướng mày, cười tươi nhìn ông ta, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.


“Chẳng lẽ ông còn muốn giết tôi?”


“Không chỉ mỗi cô, tôi đến là để tiêu diệt cả nhà họ Tiêu của cô đấy!”


Trần Phong Hoàng sải bước đi tới, sát khí chợt dâng lên trên người như thuỷ ngân tràn xuống đất.


A Cửu ở bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, Trần Phong Hoàng đã giơ năm ngón tay nắm lấy đầu gã đè mạnh một cái, rắc một tiếng, chiếc bàn bằng gỗ lim thoáng chốc gãy lìa, khiến A Cửu bị rách đầu chảy máu.


Phịch…


A Cửu lập tức quỳ phịch xuống đất như bị một ngọn núi lớn đè lên, dù cho có giãy dụa thế nào cũng không thể nhúc nhích.


“Một tên tôi tớ to gan lớn mật cũng dám làm càn? Bàn tay nào của cậu đánh con gái tôi hả?”


A Cửu bị Trần Phong khống chế nhưng sắc mặt vẫn căm phẫn như cũ: “Đánh bằng hai tay, có gan thì ông giết chết tôi đi, nếu không…


Phập!


Còn chưa nói hết, Trần Phong Hoàng đã trực tiếp vung đao chém xuống, hai cổ tay máu chảy đầm đìa được giơ lên cao, A Cửu kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết, nhanh chóng rơi vào trong vũng máu, hôn mê bất tỉnh.


Tiêu Hà trợn tròn mắt, sắc mặt tái nhợt…


A Cửu chính là vệ sĩ cô ta mời về với giá cao, xuất thân lính đánh thuê chính cống của nước ngoài, liên tục năm lần đạt giải quán quân Hắc Quyền, từng chiến đấu hơn trăm trận, bảo vệ cô ta suốt mười năm, trong vòng mười năm, cô ta chưa từng xảy ra chuyện gì cả.


Nhưng một nhân vật mạnh mẽ như thế lại bị tên vô dụng Trần Phong Hoàng chém đứt hai tay, không có sức đánh trả.


Việc này…


Khoảng nửa phút trôi qua.


Lúc này Tiêu Hà mới lấy lại tinh thần, lên giọng quát to với Trần Phong Hoàng: “Trần Phong Hoàng, không ngờ… Không ngờ ông dám đả thương người ở nhà họ Tiêu của tôi? Ông… Ông coi trời bằng vung, người đâu, đến đây…


Bốp…


“Vẫn chưa đến lượt của cô đâu, câm miệng”.


Còn chưa dứt lời, Trần Phong Hoàng đột nhiên giơ tay ra bóp lấy cổ Tiêu Hà, xách cô ta lên cao như xách gà.


Trong cổ họng Tiêu Hà phát ra tiếng “khặc khặc”, hai chân không ngừng giãy dụa, đôi mắt Trần Phong Hoàng lạnh như băng, sát khí bắt đầu dâng lên trên người khiến cô ta nổi da gà, sợ muốn vỡ mật…


Cuối cùng cô ta cũng cảm nhận được cảm giác sợ hãi, cuối cùng cũng hiểu “lính tiên phong đứng đầu của quân Long Hồn Tây Dã” từng nổi tiếng cùng với bố mà nổi giận sẽ kinh khủng đáng sợ đến mức nào!


“Ông… Ông buông tôi ra, nếu ông dám động vào tôi, bố tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu, tôi…”, Tiêu Hà cố nén lại cảm giác sợ hãi trong lòng, lớn tiếng uy hiếp.


Chát!



Trần Phong Hoàng tát cho một bạt tai, gò má vô cùng mịn màng của Tiêu Hà lập tức sưng lên, vết máu loang lổ.


“Năm đó dù là Tiêu Vân Lung bố cô cũng phải gọi tôi một tiếng ‘cấp trên’ đấy, cô nghĩ mình là ai mà dám uy hiếp tôi hả?”


Chát!


“Cái đồ phụ nữ độc ác nham hiểu như cô nhiều lần ức hiếp Vi Vi nhà tôi, cô thật sự cho rằng ông đây hiền à?”


Chát, chát, chát!


Tiêu Hà bị tát liên tục bảy tám bạt tai, tóc rối tung, khoé miệng chảy ra một dòng máu, vô cùng nhếch nhác.


Cô ta trợn mắt, hai chân không ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi sự ràng buộc của Trần Phong Hoàng, nhưng hoàn toàn là vô ích…


“Tôi muốn giết cô cũng giống như giết gà thôi, nếu cô đã muốn chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho cô, tiễn cô lên đường”, sắc mặt Trần Phong Hoàng không chút thay đổi, lạnh lùng nói một câu, trên mặt mang theo sát khí.


Tiêu Hà mở to mắt, liều mạng giãy dụa cầu xin tha thứ, nhưng lúc này cô ta không thể nói được một câu nào nữa rồi…


“Dừng tay!”


Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng quát chói tai của một giọng nam cứng cáp uy nghiêm.


Tiêu Vân Lung dẫn hơn hai trăm người nhà họ Tiêu xông vào hậu viện, nhìn thấy cảnh trước mắt, ông ta cắn chặt răng, nổi trận lôi đình.


Bảo vệ của nhà họ Tiêu bị giết chết, ông ta lập tức nhận ra không đúng lắm, tập trung người của nhà họ Tiêu chạy đến, không ngờ lại nhìn thấy cảnh này.


Thấy bố đến, Tiêu Hà như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, tỏ vẻ kích động mừng như điên, miệng phát ra tiếng “ưm ưm”.


Trần Phong Hoàng vẫn lạnh lùng như trước, cũng không thèm quay đầu lại.


Tiêu Vân Lung vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo nói: “Tôi là chủ nhà họ Tiêu, Phó Minh chủ Tiêu Vân Lung của Hiệp hội võ thuật, nếu ông dám đụng vào con gái của tôi, tôi đảm bảo ông không sống qua đêm nay đâu, học trò của Hiệp hội chúng tôi cũng…”


Còn chưa nói hết, Trần Phong Hoàng đã siết chặt năm ngón tay, sau đó, xương cổ họng gãy nát.


Răng rắc…


Tiểu Hà nghiêng đầu, ngã lăn xuống đất, cuối cùng tắt thở.


Mãi đến chết, trên mặt cô ta vẫn mang vẻ vui mừng và kích động, cho rằng cuối cùng mình cũng được cứu, cuối cùng cũng thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ rồi…


Nhưng… không như mong muốn.


Trong nháy mắt, Tiêu Vân Lung trợn tròn mắt.


Hơn hai trăm người của nhà họ Tiêu đều hít sâu một hơi khí lạnh, khó tin vào hai mắt mình.


Tiêu Hà đường đường là cô cả nhà họ Tiêu lại bị người ta bóp chết ngay trước mặt Tiêu Vân Lung, trước mặt các cao thủ của nhà họ Tiêu…


Việc này…







“Hà Nhi!”


Hai mắt Tiêu Vân Lung đỏ bừng, hét lên một tiếng, đau khổ ôm lấy thi thể Tiêu Hà.


Người của nhà họ Tiêu cũng tức giận bao vây Trần Phong Hoàng, sát khí dâng lên.


“Ông dám giết con gái của tôi? Cho dù ông là ai, cho dù ông có thân phận gì, hôm nay ông cũng phải chết chắc”, Tiêu Vân Lung trợn mắt, trong đôi mắt lộ vẻ oán hận và dữ tợn.


Trần Phong Hoàng chỉ châm chọc cười lạnh một tiếng: “Tiêu Vân Lung, ông nợ tôi một mạng, hôm nay tôi chỉ đến lấy lại thôi”.


“Nhảm nhí, Tiêu Vân Lung tôi cả đời đường đường chính chính, quang minh chính đại, cũng không thiếu nợ bất cứ một ai!”, Tiêu Vân Lung nổi giận.


“Ha ha ha, đường đường chính chính? Quang minh chính đại? Kẻ phản bội như ông chỉ sỉ nhục tám chữ này thôi”, Trần Phong Hoàng cất tiếng cười to, đôi mắt tựa như một con rắn độc vậy…


Tim Tiêu Vân Lung đập thịch một tiếng, ông ta chợt cảm thấy ánh mắt, giọng nói của người áo đen này rất quen thuộc, nhưng cách quá xa, ông ta không thấy rõ diện mạo: “Rốt cuộc ông là ai?”


“Ông không biết tôi ư?”, Trần Phong Hoàng cười châm chọc: “Vậy ông biết bộ quân phục này không!”


Dứt lời, ông ta soạt một tiếng kéo áo choàng đen trên người xuống…


Tiêu Vân Lung trợn mắt, sắc mặt lập tức thay đổi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK