Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 316: Chính nghĩa không vắng mặt

"Mẹ kiếp, ông nói bừa cái gì thế? Mộ tổ nhà ông mới bị đào ấy!"


Hàn Trí Mẫn ôm một bụng tức, thở hồng hộc nắm lấy cổ áo quản gia, tát cho ông ta thêm hai cái nữa.


"Thằng chó, ai cho ông cái gan nói xằng bậy như thế, phản rồi hả?"


Ông ta đã bị Sở Phàm chọc điên tiết rồi, bây giờ ngay đến tên quản gia cũng tới ức hiếp ông ta, thật không thể nhịn nổi!


"Chủ tịch Hàn, tôi nói thật, mộ tổ nhà ông thật sự bị người ta đào lên rồi".


Quản gia bưng hai cái má rướm đỏ, khóc không ra nước mắt: "Người đứng nhì Vận Thành mới vừa gọi điện thoại đến nói bọn họ muốn làm khu du ngoạn đặc biệt, vừa hay mảnh đất mộ tổ của nhà họ Hàn các ông bị trưng dụng để bọn họ làm thành... thành nhà vệ sinh công cộng..."


Quật mộ di dời?



Làm nhà vệ sinh công cộng?


Mí mắt Hàn Trí Mẫn giật giật, suýt chút nữa ngất luôn.


Khách khứa cũng xôn xao bàn luận.


Phải biết rằng Hàn Trí Mẫn là người giàu bậc nhất nhì ở quê nhà Vận Thành của mình, nói là ông ta đã thúc đẩy kinh tế của cả thành phố cũng không ngoa.


Thế nên, quan chức địa phương đã đặc biệt dành ra một mảnh đất phong thủy, non xanh nước biết để làm đất mộ tổ cho nhà họ Hàn, phù hộ cho nhà họ Hàn mưa thuận gió hòa.


Nhưng chỉ mới chớp mắt, đối phương đã không nhận người quen nữa, không những đào mộ tổ nhà họ Hàn mà còn muốn xây nhà vệ sinh công cộng ở đó?


Đây chính là sỉ nhục và khiêu khích một cách trắng trợn.


Không nghi ngờ gì nữa, ít nhất trong vòng năm mươi năm tới, nhà họ Hàn sẽ trở thành trò cười cho cả thế giới!


Lữ Bát gia nhíu mày, chợt cảm thấy chuyện này không bình thường. Rốt cuộc là nhân vật có năng lực cao cỡ nào mới có thể khiến quan chức địa phương trở mặt với người nộp thuế cao nhất cho mình?


Lẽ nào, đây chính là thủ đoạn của Sở Phàm?


Nhìn Sở Phàm ung dung uống trà, Lữ Bát gia nhíu chặt mày.


"Khốn kiếp, ức hiếp người quá đáng, ức hiếp người quá đáng!"


Hàn Trí Mẫn gọi điện thoại, năm lần bảy lượt xác nhận tính chân thực trong lời nói của quản gia xong thì tức giận đập nát điện thoại, ngoác miệng chửi rủa.


Sở Phàm cười bỡn cợt, anh nói: "Chủ tịch Hàn, vừa nãy ông ra vẻ đạo đức, khuyên người ta dời mộ đâu có dáng vẻ này".


"Mở miệng ra là "phúc ba đời", "phước phần", nói như chuyện đương nhiên, lời nói lề lối lắm cơ mà, sao bây giờ đến lượt mộ tổ nhà mình bị đào thì như trên ngồi đống than thế?"


"Quật mộ tổ nhà họ Hàn của ông lên để xây nhà vệ sinh công cộng, cho người ta giải quyết nhu cầu cấp bách, phục vụ cộng đồng, không phải là vinh hạnh của nhà họ Hàn các ông đấy sao? Là vinh hạnh của tổ tông nhà họ Hàn các ông đấy".


Hàn Trí Mẫn ôm một bụng tức, không có lời lẽ nào để đối đáp, Sở Phàm lại thờ ơ nói: "Bây giờ mà ông nhanh chóng về đó thì còn có thể tận mắt nhìn thấy quá trình xây dựng nhà vệ sinh công cộng đấy. À, nói không chừng còn có người nhiệt tình góp công sức "gửi tình yêu" trước phần mộ tổ tiên nhà họ Hàn nữa đấy".


Hàn Trí Mẫn suýt thì tăng xông.


"Mày... Mày đợi đấy cho tao, chuyện này chưa xong đâu".


Mặt Hàn Trí Mẫn trắng bệch, thở hồng hộc nói một câu rồi cuống quýt chạy đi.


Chỉ sợ mình chậm bước nào thì phần mộ tổ tiên của nhà họ Hàn sẽ bị người ta "đi vệ sinh" lên mất.


Tất cả khách khứa đều mắt tròn mắt dẹt...


Không ai ngờ được Hàn Trí Mẫn phút trước còn ra vẻ ta đây, vênh váo không coi ai ra gì kia bây giờ lại biến thành trò cười, cụp đuôi chạy mất.


Sở Phàm thong dong ngồi trên ghế bành, ánh mắt sắc như dao liếc nhìn tất cả khách khứa: "Còn ai muốn ra mặt nữa không?"


Tư thế của anh quá ung dung, cực kỳ tự tin.


Anh nhìn khách khứa ở đây như nhìn chó nhìn gà, chẳng xem ra gì.


"Huênh hoang, quá vênh váo".


Lữ Bát gia giận tím mặt, khách khứa cũng trợn mắt nhìn, cực kỳ tức giận.


Nhưng bọn họ không ngốc, ngay đến cả Hàn Trí Mẫn có giá trị con người đến chục tỷ còn phải cúi đầu nên đương nhiên sẽ chẳng có ai đứng ra nữa.



Chỉ một lòng chờ đợi một ông lớn nào đó có gia cảnh khủng khiếp đứng ra dạy dỗ cho thằng oắt kiêu căng này một bài học!


"Mày tưởng dùng thủ đoạn hèn hạ này giải quyết được Hàn Trí Mẫn thì bản thân có thể ngang ngược ở Yên Kinh này sao? Không tự lượng sức!"


Lúc này, một người đàn ông vạm vỡ, tầm gần bốn mươi tuổi sải bước đi ra, giọng trầm và dày, khá là uy nghiêm.


Hắn mặc một bộ đồ cảnh sát màu xanh, trên vai là cảnh hàm, trước ngực là số hiệu cảnh sát 00002 đầy khí phách!


Lữ Bát gia chợt cười phá lên.


Hắn là Vương Hiếu - cục phó Cục cảnh sát Yên Kinh!


Hắn đường đường là người đứng thứ hai ở Cục cảnh sát, địa vị dưới một người trên vạn người trong giới cảnh sát, nắm trong tay quyền điều động cảnh sát của Yên Kinh, địa vị và quyền thế không hề tầm thường.


Đồng thời hắn cũng là một trong những ô dù chống lưng cho người nhà họ Lữ.


"Thằng nhãi, làm người quan trọng nhất là biết được vị trí của mình, bớt gây chuyện, cụp đuôi vào mà sống. Nếu chọc phải nhân vật lớn nào đó, nói không chừng ngày hôm sau mày đã phải phơi thây ngoài đường, chết không toàn thây đâu con".


Vương Hiếu khoan thai nói một câu mà khiến người ta hoảng sợ như bị núi đè!


Đây được xem như là lời uy hiếp trắng trợn dành cho Sở Phàm, lời uy hiếp của ông lớn trong giới cảnh sát, đương nhiên là đáng sợ rồi.


Sở Phàm ngước mắt liếc Vương Hiếu một cái, ngoài bộ đồ cảnh sát trông có vẻ oai phong lẫm liệt ra, anh không cảm nhận được chút chính nghĩa nào từ trên người hắn.


Chỉ có tám chữ để miêu tả hắn "Hung hăng ngang ngược, lấy quyền hiếp người"!


"Khéo quá, tao sống hơn hai mươi năm vẫn chưa gặp phải người nào mà tao không thể trêu", Sở Phàm bình thản bưng tách trà lên, gạt gợn trà, thản nhiên nói:


"Ít nhất thì mày không đủ tư cách".


Mặt Vương Hiếu lập tức sầm xuống.


Lữ Bát gia kinh ngạc, khách khứa cũng há hốc mồm, mắt chữ A mồm chữ O.


Vương Hiếu là ai?


Là cục phó cục cảnh sát Yên Kinh, là nhân vật đứng thứ hai trong giới cảnh sát, giẫm chân một cái thôi là đất trời Yên Kinh đã rung chuyển, ho một tiếng cũng đủ khiến ông lớn các phương nơm nớp run rẩy!


Là người nắm quyền cơ quan vũ lực của nhà nước, quyền lực súng ống đầy đủ, dù là kẻ có quyền thế như Lữ Bát gia cũng phải kính nể vài phần!


Thế mà Sở Phàm lại nói là "Mày không có tư cách"?


Mọi người đang không biết nên khen anh dũng cảm hơn người, điếc không sợ súng.


Hay nên mắng anh não phẳng, không biết trời cao đất dày.


Nhưng rất rõ ràng, Vương Hiếu nghiêng về vế sau hơn.


"Mày mạnh miệng lắm, hy vọng lúc mày vào nhà đá, nếm đủ mọi loại tra tấn tàn khốc vẫn có thể mạnh miệng như vậy".


Vương Hiếu vứt tàn thuốc xuống đất, rồi nhấc chân mang đôi giày da nghiền thật mạnh. Sau đó hắn gọi một cuộc điện thoại, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: "Tôi là Vương Hiếu, tôi ra lệnh lập tức tập trung một nghìn cảnh sát đặc nhiệm, trang bị vũ trang đầy đủ, vào nhà tổ nhà họ Lữ".







"Ở đây có tội phạm bạo lực, giết người, tập trung gây rối, bắt cóc doanh nhân thành phố, nếu tội phạm phản kháng thì bắn chết tại chỗ!"


Khách khứa im phăng phắc, tất cả mọi người đều không khỏi lo lắng.


Gương mặt đầy nếp nhăn của Lữ Bát gia đã nở nụ cười cực kỳ thoải mái.


Tên Sở Phàm này đúng là tự tìm đường chết, dám chọc giận ông lớn phái chủ chiến như Vương Hiếu. Hắn từng tắm máu một ban phái có đến hai trăm người đấy, giờ hắn chỉ cần định đại một tội danh, chỉnh chết Sở Phàm là chuyện dễ như trở bàn tay.


"Mày tưởng rằng mình đại diện cho chính nghĩa, thay trời hành đạo, nhưng đến cuối cùng, kẻ xấu không chừa tội ác nào như tao lại bình yên vô sự", Lữ Bát gia liếc nhìn Sở Phàm đầy châm biếm, cười không kiêng nể gì:


"Còn anh hùng như mày lại bị cảnh sát bắt đi, chịu tội trước pháp luật, bị bắn chết. Cái mày cho là "thanh kiếm của chính nghĩa" cuối cùng lại tự chặt đầu của mình. Buồn cười thay, ha ha ha".


"Ông sai rồi, hắn chẳng đại diện cho chính nghĩa nào cả, chỉ là một đám cá tôm hôi tanh, cáo mượn oai hùm mà thôi".


Sở Phàm chỉ vào Vương Hiếu, giọng điệu bình thản nhưng hùng hồn:


"Chính nghĩa của tôi sẽ không đến muộn, cũng sẽ không vắng mặt!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK