Bệnh viện thành phố Giang Lăng, trong phòng bệnh cao cấp.
Vân Thường Thanh tức giận kích động, dẫn đến nhồi máu cơ tim, trải qua một đêm cấp cứu, cuối cùng cũng kéo được về từ cõi chết.
Nhưng cụ Vân vừa hồi phục ý thức, con cháu nhà họ Vân liền nháo nhào xông thẳng vào phòng bệnh, khóc lóc gào thét, vô cùng ầm ĩ, phòng bệnh lớn như vậy mà ngay cả chỗ y tá đặt chân cũng không có.
“Bố, cuối cùng bố cũng tỉnh rồi, nhà họ Vân chúng ta làm sao đây? Bố cho ý kiến đi”.
“Đúng đó, ông nội à, ông không thể mặc kệ hơn một trăm người nhà họ Vân được, chúng ta nên làm sao đây?”
Bởi vì hội thương mại Tứ Hải, nhà họ Đường và các gia tộc lớn liên tiếp rút vốn khiến trong một đêm tập đoàn Vân thị đã tan tác, đối tác lần lượt vi phạm hợp đồng, dự án đình công, thị trường chứng khoán sụp đổ, các ngân hàng lớn đòi nợ không ngày không đêm, thậm chí còn có không ít đối thủ cạnh tranh dòm ngó đến, chuẩn bị nhào lên bất cứ lúc nào, cấu xé miếng thịt béo bở.
Khoảng cách đến lúc tuyên bố phá sản đóng cửa, vẻn vẻn chỉ còn một bước nhỏ mà thôi.
Đám con cháu nhà họ Vân sớm đã bị rượu chè và sắc dục đục khoét thân thể, chỉ biết ham mê hưởng lạc, chưa từng trải qua tình cảnh này nên giờ cứ nhao nhao cảm thấy như trời sắp sập xuống.
“Vô dụng, bọn mày đúng là một đám vô dụng, đám bất hiếu không ra hồn!”
Vân Thường Thanh nghe báo cáo xong, tức đến mức ho khan liên tục, ngón tay run rẩy.
“Bình thường, đứa nào đứa nấy giả vờ chính nhân quân tử, oai phong lừng lẫy, đến lúc gặp khó khăn thật thì đều thành kẻ ăn hại, vô dụng!”
“Cơ nghiệp hai trăm năm của nhà họ Vân đấy, sao lại bị hủy trong tay đám con cháu chẳng ra gì như bọn mày chứ, bộ xương già như tao gặp liệt tổ liệt tông thì nên ăn nói thế nào đây hả?”
Vân Thường Thanh đấm ngực giậm chân, tràn đầy đau lòng hối tiếc.
Đám con cháu nhà họ Vân, ai nấy đều sụt sùi gạt nước mắt, nằm xuống khóc lớn như dấu hiệu của ngày tận thế.
Ngày thường những con quỷ hút máu dốt nát như bọn họ đều ỷ vào tiền hoa hồng của tập đoàn Vân thị để ăn chơi đàng điếm, bài bạc chơi gái đều là số một, nếu thật sự xử lý chuyện lớn thì chẳng còn chút bản lĩnh.
Đúng lúc này, Lý Thu Linh đẩy xe lăn đi vào, Vân Gia Mạnh ngồi trên xe lăn, mặt đầy mệt mỏi, ông ấy lên tiếng: “Bố, con và Chủ tịch Vương của ngân hàng xây dựng là bạn học cũ, lần này con vứt hết thể diện, đến tận cửa cầu xin người ta, lúc này đối phương mới đồng ý cho chúng ta vay mười triệu, quay vòng trước một chút”.
Cuối cùng cũng có chút tin tức, sắc mặt Vân Thường Thanh hơi dịu lại, nhưng bầu không khí ở đây vẫn hết sức ngột ngạt bí bách.
Mười triệu với người bình thường mà nói là một con số khủng, nhưng đối với công ty lớn trị giá mấy tỷ như tập đoàn Vân thị thì miễn cưỡng cũng chỉ có thể chống đỡ một ngày mà thôi.
“Nhìn đi, học tập theo chú hai của bọn mày, đây mới là một người đàn ông, là tấm gương của nhà họ Vân!”, tâm trạng Vân Thường Thanh kích động, dạy dỗ đám con cháu nhà họ Vân: “Hai chân của chú hai bị tàn phế, đã như vậy rồi mà vẫn chịu khó vất vả vì nhà họ Vân chúng ta, còn bọn mày thì sao? Bọn mày đã làm gì rồi?”
Đám con cháu nhà họ Vân đều cúi đầu, mặc dù im lặng, nhưng sắc mặt vẫn rất không phục. Không phải chỉ vay mười triệu thôi sao, nhìn ông ta kiêu ngạo kìa, có là cái thá gì đâu chứ.
“Gia Mạnh, vất vả cho con rồi”, trong đôi mắt Vân Thường Thanh lóe lên một tia hy vọng: “Có thể xin người bạn cũ kia của con, bảo cậu ấy phê chuẩn cho vay nhiều một chút, để chúng ta chống đỡ thêm mấy ngày được không?”
Vân Gia Mạnh khổ sở nói: “Bố à, con cố hết sức rồi, mười triệu này là con cực khổ van xin, người ta nể tình nhiều năm mới cho…”
“Con chạy liên tục mười mấy ngân hàng, không ai chịu giúp chúng ta cả”.
Lúc này cảm xúc Vân Thường Thanh rất phức tạp, cụ ta nhìn Vân Gia Mạnh và nói: “Gia Mạnh à, mấy năm nay bố có lỗi với con, từ sau khi con bị tai nạn xe cắt cụt chân, bố đã không quan tâm con, nhưng bây giờ nhà họ Vân gặp khủng hoảng, chỉ có con là dũng cảm đứng ra”.
Ánh mắt Vân Gia Mạnh cay nhòe, trầm giọng nói: “Bố, đây đều là việc con nên làm, là con vô dụng, không thể gánh vác một phần thay bố”.
Vân Hinh Nhi nhướng mày, rất không ưa Vân Gia Mạnh cố làm ra vẻ, cố ý tỏ ra thương xót ở đây.
Chị ta khoanh tay, cười khinh thường một tiếng: “Được rồi, chú hai, chú đừng giả vờ nữa, thật ra trong lòng chú chỉ mong nhà họ Vân sụp đổ, chỉ mong tất cả chúng tôi đều chết phải không?”
“Làm bộ làm tịch ở đây diễn cho ai xem chứ, mèo khóc chuột, giả vờ từ bi”.
Sắc mặt Vân Gia Mạnh u ám, Lý Thu Linh lại không nhẫn nhịn được nữa, nổi giận đùng đùng: “Vân Hinh Nhi, cháu có ý gì, chúng tôi ra sức làm việc cho nhà họ Vân, trái lại còn trở thành lỗi sai của chúng tôi sao?”
“Là giúp đỡ thật, hay là cười trên nỗi đau của người khác, trong lòng các người rõ mà”.
Vân Hinh Nhi cười nhạt, quái gở nói: “Nếu không phải đứa con gái ngoan – Vân Mộc Thanh của hai người cố ý giở thủ đoạn, gài bẫy công ty, cố ý nghỉ việc khiến các gia tộc lớn rút vốn thì nhà họ Vân sẽ có ngày hôm nay sao?”
“Nhà họ Vân rơi vào bước đường ngày hôm nay, Vân Mộc Thanh là tên đầu sỏ, hai người làm bố mẹ cũng có trách nhiệm không thể chối bỏ!”
Vừa dứt lời, sắc mặt của đám con cháu nhà họ Vân xung quanh đều trở nên xấu xa chăm chú nhìn hai người Vân Gia Mạnh và Lý Thu Linh, bàn tán sôi nổi.
“Cháu, cháu nói bậy…”, Lý Thu Linh thở hổn hển: “Mộc Thanh nghỉ việc là bởi vì bố nhất quyết bãi bỏ chức vị tổng giám đốc của nó, để Vân Đạo tiếp nhận, nếu để nó tiếp tục dốc sức cho công ty thì liệu nó sẽ nghỉ việc được sao?”
“Vậy ý của thím đây là lỗi của ông nội à? Là ông ấy gây ra bi kịch ngày hôm nay của nhà họ Vân sao?”, mặt Vân Hinh Nhi u ám bật cười, thoáng chốc sắc mặt của Vân Thường Thanh cũng tối sầm lại, thiện cảm với gia đình Vân Gia Mạnh không dễ gì mới tăng lên, giờ lại mất sạch.
“Con, con không có ý này, con…”, Lý Thu Linh liên tục giải thích.
“Được rồi, đừng nói nữa!”
Vân Thường Thanh xua tay, nhắm mắt nghỉ ngơi, chắc chắn nói: “Hai đứa thật sự muốn tốt cho nhà họ Vân thì tìm đứa con gái của hai đứa về cho bố, để nó ra mặt trả lại nguồn vốn đầu tư ban đầu thuộc về nhà họ Vân”.
“Không phải bọn Mã Minh Nguyên đã nói rồi sao, người họ đầu tư là Vân Mộc Thanh, hợp tác cũng là Vân Mộc Thanh. Nếu bọn họ xem trọng Vân Mộc Thanh như vậy thì hãy bảo nó đứng ra dọn dẹp mớ hỗn loạn này!”
Sắc mặt Vân Gia Mạnh và Lý Thu Linh thoáng biến đổi: “Bố, chuyện, chuyện này sao được chứ, Mộc Thanh chẳng qua chỉ là một cô gái yếu đuối, nó làm gì có bản lĩnh khiến các gia tộc lớn đầu tư lại lần nữa”.
“Huống hồ, huống hồ trước đây bố cũng tuyên bố trước mặt mọi người, gạch tên nó ra khỏi gia phả, bây giờ nó đã không còn là người của nhà họ Vân nữa rồi”.
Đáy lòng Vân Gia Mạnh nổi lửa giận, con gái của mình mà bọn họ gọi thì đến đuổi thì đi, dựa vào đâu cơ chứ?
Cô là người có tôn nghiêm, không phải người giúp việc của nhà họ Vân!
“Con, con muốn làm phản, đối đầu với bố à? Trong mắt con còn có người bố này hay không, có gia chủ là bố hay không?”, Vân Thường Thanh tức đến mức run lẩy bẩy.
Vân Hinh Nhi cũng cười khẩy: “Không sai, chú hai à, cho dù Vân Mộc Thanh đi đến đâu thì trên người cô ta cũng chảy dòng máu của người nhà họ Vân, là nhà họ Vân cho cô ta mạng sống thì cô ta phải đền ơn cho chúng ta”.
“Đúng đó, bộ dạng này của chúng tôi đều là nó hại, bảo Vân Mộc Thanh ra đây, để nó đàm phán với các gia tộc lớn, lấy lại nguồn vốn đầu tư”.
“Vân Mộc Thanh đáng tội chết, gọi con đê tiện đó ra chuộc tội…”
Vân Gia mạnh nhìn đám người không có giới hạn, không biết liêm sỉ chửi rủa con gái mình, tức đến mức run bần bật, suýt nữa tắt hơi.
“Được rồi, đừng nói nữa”, Vân Thường Thanh quát lên, ánh mắt uy nghiêm, đập bàn quyết định, ngón tay cụ ta chỉ vào Vân Gia Mạnh, nói một cách dứt khoát:
“Thằng hai à, con hãy liên lạc với con gái con ngay, hạn trong hai ngày, giải quyết vấn đề của tập đoàn Vân thị cho bố, nói với nó, đây là mệnh lệnh của ông nội, là mệnh lệnh của tộc trưởng nhà họ Vân”.
Cụ ta lạnh lùng hừ một tiếng, cứ như thể ban cho Vân Mộc Thanh một điều lớn lao gì đó: “Nếu nó giải quyết được thì bố có thể nể mặt liệt tổ liệt tông nhà họ Vân mà bỏ qua cho nó một lần, không nhắc chuyện cũ, khôi phục lại thân phận con cháu nhà họ Vân của nó, ngay cả đứa con hoang của nó, bố cũng có thể cho qua, giúp nó gả cho một gia đình tốt, không lo sau này chết đói đầu đường xó chợ”.
Đám con cháu nhà họ Vân ở xung quanh đồng loạt hô anh minh, khâm phục sát đất thủ đoạn của cụ ta.
Ầm…
Đúng lúc này, đột nhiên có người phá cửa bước vào, Mã Minh Nguyên dẫn theo mười mấy tên vệ sĩ, bật cười lớn: “Vân Thường Thanh, phần ban ơn chó chết kia của cụ vẫn nên giữ lại trong quan tài của cụ đi, chủ tịch của chúng tôi không thèm đâu”.
“Nhà họ Vân? Ha ha, các người là thứ chó chết gì, cũng xứng để ra lệnh cho chủ tịch cao quý của chúng tôi sao?”
Lúc Vân Thường Thanh và đám người nhà họ Vân khác thở hồng hộc, nổi giận đùng đùng, Mã Minh Nguyên khinh thường phỉ nhổ, ném tờ báo lên giường bệnh.
“Mở to mắt chó của các người nhìn cho rõ, nhà họ Vân các người là cái thá gì?”
Tất cả người nhà họ Vân, không hẹn mà gặp cùng nhau chăm chú nhìn tiêu đề của tờ báo.
Giây tiếp theo, cơ thể họ chấn động kinh hãi, nháo nhào một trận.
“Vân Mộc Thanh đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tập đoàn Phàm Vân, trở thành nữ hoàng giới kinh doanh với giá trị thân phận ba mươi tỷ đứng đầu Đông Hoa!”
Chuyện, chuyện này sao có thể chứ?