Nửa tiếng sau, Sở Phàm bế Vân Mộc Thanh ướt đẫm về đến nhà.
“Bố!”
Đan Đan đã sớm đứng ở ban công đợi Sở Phàm trở về, vừa thấy đã lập tức chạy xuống mở cửa cho anh.
“Bố ơi, mẹ sao thế, có phải mẹ bị bệnh rồi không?”, cô nhóc lo lắng hỏi, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
Sở Phàm cố hết sức khiến mình bình tĩnh lại: “Không sao, trên đường về nhà mẹ bị ướt mưa nên hơi sốt thôi”.
Anh tuỳ tiện bịa ra một lý do, không muốn con gái dính dáng quá nhiều vào ân oán của người lớn, ảnh hưởng đến sự trưởng thành của con bé.
Sở Phàm dùng mu bàn tay sờ trán Vân Mộc Thanh, cũng may là chỉ sốt nhẹ, không cần phải đến bệnh viện.
“Bố đi nấu chút canh gừng, thay quần áo sạch sẽ cho mẹ, nghỉ ngơi một đêm là ổn thôi”.
“Dạ, con đi nấu nước giúp bố”, cô nhóc cực kỳ hiểu chuyện.
Sở Phàm để giai nhân trong lòng xuống giường, nhưng việc thay quần áo cho Vân Mộc Thanh khiến anh hơi do dự khó xử…
Cơn mưa này rất lớn, Vân Mộc Thanh còn đứng suốt hai tiếng trong mưa, cả người đều ướt lẫm.
Cho nên phải cởi hết quần áo ra, người trần như nhộng.
Vân Mộc Thanh trên giường môi hồng răng trắng, đường cong hoàn mỹ, làn da trắng nõn, tư thế mặc cho người khác muốn làm gì thì làm kia cực kỳ quyến rũ, khiến đàn ông tinh lực đội dào như Sở Phàm thấy hơi nóng, miệng đắng lưỡi khô.
Tuy Sở Phàm đã sớm coi Vân Mộc Thanh là người phụ nữ của mình, nhưng lần thân thiết giữa hai người chỉ có một đêm thác loạn trong quán bar năm năm trước mà thôi.
Huống hồ Vân Mộc Thanh còn không biết mình là bố thật của Đan Đan, Sở Phàm đè xuống suy nghĩ xấu trong lòng, giữ lại sự tôn trọng với Vân Mộc Thanh.
Anh xoay người nói với Đan Đan đang đứng trên ghế đẩu nấu nước: “Đan Đan, có thể thay quần áo giúp mẹ không? Bố thấy không tiện lắm”.
Đan Đan chớp đôi mắt to tò mò, mềm mại nói: “Bố, không phải bố và mẹ là vợ chồng sao, sao lại không tiện được?”
“…”
Sở Phàm nghẹn họng, tuỳ tiện nói mò: “Thì tại bố là đàn ông, mẹ là phụ nữ, nam nữ khác nhau, đương nhiên là không tiện rồi”.
“Hừ, bố nói dối!”
Đan Đan bĩu môi, kiêu căng nói: “Bố mẹ của người khác trong tivi đều ngủ cùng nhau, có gì mà không tiện chứ”.
“Hơn nữa, hơn nữa Tiểu Hổ còn nói bố mẹ cậu ấy đều thay quần áo cho nhau, hơn nữa lúc nửa đêm còn ôm nhau ‘đánh nhau’ nữa, tiếng bọn họ đánh nhau rất lớn, khiến Tiểu Hổ ở bên cạnh cũng ngủ không ngon, rất kinh khủng”.
Nói đến đây, cô nhóc chớp đôi mắt to, tò mò hỏi: “Ơ? Bố, vì sao bố và mẹ chưa từng ‘đánh nhau’ vậy?”
Sở Phàm sắp sụp đổ rồi.
Trong đầu mấy đứa nhỏ này toàn chứa cái gì vậy, không lành mạnh chút nào hết!
Có cơ hội, anh phải gặp thằng nhãi Tiểu Hổ kia, nhất định phải đánh cái mông nhỏ của nó đến nở hoa, dạy dỗ thằng nhóc lưu manh này thay bố mẹ nó mới được.
“Ưm, lạnh, lạnh quá…”
Đúng lúc này, Vân Mộc Thanh ở trên giường co người lại run rẩy, sau đó giơ tay ôm lấy Sở Phàm vào lòng, cuối cùng nhiệt độ cơ thể ấm áp kia mới khiến cô thoải mái hơn một chút.
“Chu choa, xấu hổ xấu hổ, thật xấu hổ, Đan Đan không thấy gì hết…”
Cô nhóc che khuôn mặt nhỏ nhắn, vội vàng chạy trốn.
Sở Phàm thật sự cạn lời rồi, con nhóc này, con xấu hổ cái gì chứ!
Quả nhiên không thể trông cậy vào “áo bông nhỏ tinh ranh” này được.
Vậy chỉ có thể tự làm thôi?
Sở Phàm nhìn cô gái động lòng người trong ngực, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hô hấp dồn dập.
Vân Mộc Thanh rất đẹp, khuôn mặt kia dù nhìn từ góc độ nào, trạng thái nào cũng không có khuyết điểm, như tác phẩm nghệ thuật được thượng đế tỉ mỉ chạm trổ vậy.
Lúc này, người đẹp bị mưa thấm ướt làm khuôn mặt hơi tái nhợt, làm cho cô trở nên mềm mại chẳng khác nào Lâm Đại Ngọc, khiến người ta thấy mà thương yêu, sống mũi cô cao thẳng, đôi môi ướt át, cực kỳ quyến rũ.
Giữa hai người chỉ cách nhau một tầng quần áo hơi mỏng, nhưng Sở Phàm có thể cảm nhận được rõ ràng đường cong gợi cảm của người phụ nữ, thân trên núi non trập trùng, vòng eo mềm mại uyển chuyển, bụng bằng phẳng thon gọn, xuống thêm chút nữa là đôi chân thẳng tắp, bắp đùi trắng nõn câu hồn.
Xuýt!
Sở Phàm đã không nhịn được nữa rồi.
“Cởi thì cởi, dù sao cũng là người phụ nữ của mình, nhìn hai cái thì sao chứ? Là chuyện hiển nhiên, hợp tình hợp lý thôi mà!”
Sở Phàm hùng hồn nói, hạ quyết tâm hành động mạnh mẽ vang dội, nhanh nhẹn thành thạo, nhanh chóng hoàn thành…
Sau đó nhìn thân thể trần trụi như tác phẩm nghệ thuật, khiến người ta hít thở không thông kia, anh có hơi ngây người.
“Không ngờ người phụ nữ này lại quyến rũ đến thế? Trước kia sao mình không chú ý đến nhỉ”.
Sở Phàm không khỏi cảm thán một tiếng, thật sự là cực phẩm mà.
Anh không khỏi nhớ lại đêm năm năm trước, khi anh đánh mấy tên xấu xa kia bỏ chạy, sau đó điên cuồng triền miên với Vân Mộc Thanh đã bị bỏ thuốc…
“Lúc đó còn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm, không đủ thời gian, còn chưa kịp thưởng thức và phát huy nữa”.
Sở Phàm sờ mũi, thầm cảm thán trong lòng, cực kỳ hối hận: “Quá lỗ, đợi đến lần sau nhất định phải bù lại mới được!”
“Ken két…”
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, khiến Sở Phàm sợ hết cả hồn.
“Bố, có phải bố và mẹ cũng muốn bắt đầu ‘đánh nhau’ không?”, Đan Đan thò cái đầu nhỏ vào, chớp đôi mắt to tò mò nói: “Vậy… Vậy hai người có thể nhỏ tiếng một chút không, ngày mai Đan Đan còn phải đi học nữa…”
Sở Phàm tức giận quát một tiếng: “Đi ra ngoài!”
“Ôi chao, bố tức giận rồi, thật đáng sợ…”, Đan Đan lúng ta lúng túng, vội vàng chạy trốn.
“Tiểu Hổ nói đúng, lúc mấy bố mẹ đang ‘đánh nhau’ giá trị tức giận luôn max điểm, tuyệt đối không thể trêu vào được…”
Đan Đan sờ cái bụng nhỏ tròn vo của mình, nghĩ lại mà sợ: “Người lớn thật quá đáng sợ…”
Lúc này, Sở Phàm ở trong phòng bực bội muốn chết, “áo bông nhỏ tinh ranh” này, tới lúc quan trọng là cứ làm hỏng việc.
“Ưm, lạnh quá!”
Lúc này, Vân Mộc Thanh đang mơ màng lại giang hai tay ra, như con bạch tuộc ôm chặt lấy Sở Phàm.
Thân thể mềm mại nhào vào lòng.
Sở Phàm sắp sụp đổ rồi…
Quyến rũ!
Người phụ nữ này là đang quyến rũ một cách trần trụi!
Thế này ai mà chịu được chứ?
“Sở Phàm…”
Đúng lúc này, Vân Mộc Thanh ở bên cạnh đột nhiên nhỏ giọng nỉ non, trên mặt cô tràn đầy tự trách và hối hận:
“Xin lỗi, là tôi làm phiền đến anh…”
“Tôi muốn gặp ông nội, xin ông ấy tha cho anh, nhất định phải gặp được ông nội”.
Sở Phàm chấn động, tất cả ý xấu và dục vọng đều tan thành mây khói.
Anh nhìn người phụ nữ quyến rũ đang cực kỳ tủi thân trong lòng, ánh mắt chan chứa tình cảm dịu dàng và áy náy.
“Anh đây, xin lỗi em, năm năm nay đã khiến em chịu khổ rồi”.
Sở Phàm vươn tay vỗ nhẹ lên tóc giai nhân, nhìn khuôn mặt dần hồng hào lại kia, thâm tình hôn lên gò má cô:
“Bà xã, ngủ ngon”.
Ánh trăng tĩnh lặng, Vân Mộc Thanh nằm trên cánh tay Sở Phàm, trên mặt mang theo nụ cười vừa hạnh phúc vừa ngọt ngào.
Giống như đang mơ một giấc mộng vui vẻ vậy.