Đường Việt Quân nhìn thấu mọi chuyện, nói trúng nỗi lòng của Đường Kha, khiến cho cậu ta lập tức cúi đầu, ánh mắt trốn tránh, nói năng ấp úng không rõ.
Đường Luân thấy vậy lại lo lắng, bất mãn nói: “Bố à, dù Tiểu Kha có càn quấy cũng là con cháu nhà họ Đường, là cháu ruột của bố, bất kể là nguyên nhân gì, đường đường là cậu chủ nhà họ Đường lại bị đánh thành ra như vậy thì đúng là coi thường bố, cũng là coi thường nhà họ Đường chúng ta”.
“Món nợ này không thể cứ bỏ qua như thế được”.
Mẹ của Đường Kha cũng chạy tới, ôm chầm lấy cậu ta vào lòng, luôn miệng gọi cục cưng, như thể cậu ta đã phải chịu nhiều ấm ức tủi nhục.
“Con trai, rốt cuộc là ai đã đánh con, bố và ông nội làm chủ cho con”, Đường Luân tức giận trừng mắt, hùng hồn hét lên.
Đường Kha có chỗ dựa, cậu ta lau nước mắt, ánh mắt né tránh đang suy nghĩ làm thế nào để nói dối cho thật đáng thương, quét mắt một vòng đột nhiên nhìn thấy Sở Phàm đang ngồi trên ghế chủ tọa của bữa tiệc, lập tức kinh hãi kêu lên giống như con mèo bị hoảng sợ, nhảy cao hơn hai mét.
“Anh ta, anh ta, chính là anh ta!”
Đường Kha trốn sau lưng mẹ theo bản năng, gương mặt tức giận chỉ vào Sở Phàm hét toáng lên: “Bố, ông nội, chính là tên khốn này đã đánh con, con bắt gặp anh ta và Đường Miên Miên có gian tình, anh ta nhân cơ hội báo thù, không chỉ phế bỏ một tay con mà còn giết chết Bạch Long, tên khốn này tội ác tày trời”.
“Tên khốn kia, anh có gan tìm tới nhà họ Đường chúng tôi sao? Hôm nay anh chết chắc rồi”, Đường Kha chỉ vào Sở Phàm gào lớn, gương mặt đầy vẻ kích động.
Trong lúc hô lên, Đường Kha cảm thấy có điểm gì đó không đúng lắm, tại sao bầu không khí lại trở nên kỳ dị như vậy, gương mặt của bố và ông nội sao lại nhìn mình một cách âm trầm như thế.
Sắc mặt Sở Phàm vẫn bình tĩnh như cũ, không hề thay đổi, anh tin nhà họ Đường có thể xử lý tốt chuyện này.
Còn Đường Miên Miên bắt chéo chân, cười khẩy rồi nói: “Ngu ngốc”.
Tên đần độn Đường Kha này cũng không thèm nghĩ xem tại sao Sở Phàm lại xuất hiện trong bữa tiệc của nhà họ Đường, tại sao lại ngồi ở vị trí chính trong bữa tiệc, địa vị còn cao hơn ông nội một bậc?
“Bố, mọi người sao thế, sao lại sững sờ hết ra vậy, không phải bố muốn báo thù cho con sao”, Đường Kha bất mãn, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Mau, giúp con giết anh ta, giúp con trút giận đi!”
“Câm mồm!”
Sắc mặt Đường Luân u ám, ông ta điên tiết nhìn Đường Kha rồi lên tiếng: “Cậu Sở đây là thần y trẻ tuổi, giữa con và cậu ấy chắc chắn có hiểu lầm rồi, mau, xin lỗi cậu Sở đi!”
Sở Phàm vừa cứu Đường Việt Quân một mạng, là ân nhân nhà họ Đường, bọn họ cảm kích còn không kịp, sao có thể vì tên Đường Kha chuyên đi gây sự này mà đắc tội với Sở Phàm được chứ?
“Con xin lỗi anh ta? Bố à, bố già nên hồ đồ rồi”, Đường Kha tức giận, mắng chửi: “Loại khốn kiếp này là thần y quái quỷ gì chứ? Thật nực cười, cho dù anh ta là bác sĩ thì những người được cứu kia cũng là những tên não tàn phế vật đáng chết từ lâu, những tên khốn nạn đã được định sẵn xuống mười tám tầng địa ngục!”
Đường Luân lập tức cảm thấy ớn lạnh, bị dọa sợ đến mức hồn phách sắp bay mất.
Còn sắc mặt của Đường Việt Quân đang ngồi trên ghế và đám người Đường Phùng cũng trở nên xám như tro tàn.
Tên nhãi này thật là ngu ngốc!
Bốp!
Ông ta không nói thêm lời nào, tát vào mặt Đường Kha đang to mồm, tức giận nói:
“Thằng bất hiếu, quỳ xuống cho tao!”
Đường Kha bị tát một bạt tai, tức giận điên tiết, cậu ta nghểnh cổ hét: “Bố, sao con phải quỳ, con không nói gì sai, sao bố lại đánh con?”
Cơ thể Đường Luân tức đến run người, nói không thành lời.
Đường Miên Miên ở bên cạnh cười khẩy, hờ hững nói một câu: “Đường Kha, Sở Phàm là thần y nhà họ Đường mời tới, vừa nãy anh ấy đã trị khỏi bệnh u nang phổi của ông nội, cứu ông nội một mạng”.
“Vậy mà cậu lại nói, người mà Sở Phàm cứu là đáng chết, là tên khốn nạn phải xuống địa ngục?”
Cô trêu đùa: “Ý của cậu là ông nội nên chết sớm, hơn nữa còn phải xuống mười tám tầng địa ngục sao?”
Lúc này cả người Đường Kha phát lạnh, bị dọa đến nỗi tim gan sắp bay ra ngoài: “Anh ta, anh ta, anh ta chữa khỏi cho ông nội ư, ơ…”
Sắc mặt của Đường Việt Quân vô cùng u ám, cụ ấy đập bàn, nghiêm nghị hét lên: “Thằng cả, đây quả thật là đứa con ngoan mà con nuôi dưỡng, là đứa cháu tốt nhà họ Đường chúng ta!”
“Ông nội, cháu xin lỗi, cháu không có ý đó, cháu tuyệt đối không có ý nguyền rủa ông chết đi”.
Lúc này Đường Kha quỳ xuống đất, vội vàng cúi đầu đền tội với Đường Việt Quân, bị dọa hồn bay phách lạc.
Dù có cho cậu ta cả trăm lá gan thì cậu ta cũng không dám mắng cụ Đường chết sớm.
Hai vợ chồng Đường Luân cũng run lẩy bẩy, vội vàng quỳ xuống đất: “Bố, chúng con biết sai rồi, bố tha cho Tiểu Kha một lần đi”.
“Quả thật mấy đứa đã sai rồi, nhưng không phải sai vì đã mắng ông già này chết mà là không nên đắc tội với cậu Sở, có ý sỉ nhục cậu ấy”.
Đường Việt Quân tức giận, nghiêm khắc quát: “Cậu Sở là ân nhân cứu mạng của ông, là khách quý của nhà họ Đường, lần này phế bỏ một tay của cháu đã là nhẹ rồi, nếu là ông thì sẽ chặt gãy chân chó của cháu luôn!”
“Đường Luân dạy con không tốt, đóng cửa cấm túc một tháng, con tự kiểm điểm lại bản thân thật tốt, phạt các con số tiền hoa hồng cổ phần một năm, cút đi!”
“Còn về cháu”, Đường Việt Quân chỉ vào Đường Kha, sắc mặt tái nhợt: “Người đâu, đánh gãy chân của nó cho tôi, đền tội với cậu Sở”.
Đường Kha bị dọa đến nỗi hồn bay phách tán, lập tức quỳ xuống không ngừng cầu xin Sở Phàm tha mạng. Sở Phàm xua tay, bảo mấy người chấp hành gia pháp nhà họ Đường lui xuống.
“Cụ Đường à, chỉ là một xung đột nhỏ thôi, không cần thiết phải như vậy”.
Đường Việt Quân đã nể mặt anh thì anh cũng không thể không biết điều, cũng phải giữ thể diện cho ông cụ.
Hơn nữa, loại cậu chủ chuyên gây sự như Đường Kha này, anh cũng không biết đã giẫm qua bao nhiêu người như thế, sao có thể để bụng được chứ.
“Đồ không có tiền đồ, còn không mau cảm ơn cậu Sở”, Đường Việt Quân phẫn nộ quát, Đường Kha lập tức chạy đến trước mặt Sở Phàm, kích động cảm ơn dập đầu mấy cái.
Sống sót sau sự việc, nhặt lại một mạng, bây giờ cậu ta vô cùng cảm kích Sở Phàm đã rộng lượng bỏ qua, cũng hết sức hối hận.
Nếu sớm biết Sở Phàm là ân nhân cứu mạng ông cụ thì có đánh chết cậu ta cũng không dám đắc tội, không dám đối đầu với anh.
Rắc rối nhỏ trôi qua, trong lúc đó Đường Phùng cũng đã uống mấy ly bày tỏ ý xin lỗi, sắc mặt của Đường Luân lại càng u ám khó coi hơn, hôm nay ông ta mất thể diện, con trai cũng trở thành trò cười, nỗi nhục này của ông ta là do Sở Phàm gây nên.
Sở Phàm cũng chỉ uống mấy ly, chủ yếu là nói chuyện cùng với Đường Việt Quân, sau đó chào tạm biệt.
“Tôi tiễn anh”, Đường Miên Miên chủ động, đi sát phía sau Sở Phàm, sợ anh uống rượu xong cảm lạnh, còn đặc biệt bảo người lấy áo khoác đích thân khoác cho anh.
Những chi tiết nhỏ nhặt này, Đường Việt Quân đều nhìn thấy hết, khiến nụ cười của ông cụ càng thêm sâu hơn.
Sau khi Đường Miên Miên tiễn Sở Phàm xong, Đường Việt Quân cười hỏi: “Nhóc con, con cảm thấy Sở Phàm này là người thế nào?”
“Cái gì cơ, cái gì thế nào cơ chứ?”, Đường Miên Miên cúi đầu, con mắt đảo loạn, biết rõ nhưng vẫn hỏi lại.
Đường Phùng bật cười rồi nói thẳng: “Chính là nói gả em cho Sở Phàm, để cậu ta làm con rể nhà họ Đường, em thấy thế nào?”