Sở Phàm nắm bàn tay mềm mại của Vân Mộc Thanh, ngắm nhìn gương mặt thanh tú kiên định của người đẹp, trong lòng thầm xúc động.
Trong ký ức của anh, đây là lần đầu tiên Vân Mộc Thanh chủ động thừa nhận với người ngoài, anh là người đàn ông của cô.
“Thật là khốn kiếp, thứ ăn cháo đá bát vong ân bội nghĩa”.
Vân Gia Khôi cũng đã hoàn toàn lột bỏ bộ mặt nạ, tức giận đập bàn quát lớn: “Vân Mộc Thanh, nhà họ Vân sinh mày ra, nuôi mày hơn hai mươi năm, mới yêu cầu mày chuyển nhượng một đơn đặt hàng năm mươi triệu mà mày đã dám quát tháo với cha chú trong nhà như tao rồi sao?”
“Mày, mày đúng là không biết tốt xấu, mày khiến tao quá thất vọng rồi”.
Vân Hinh Nhi nổi giận đùng đùng mắng chửi: “Cô còn lương tâm không vậy? Đúng là loại mất dạy bất hiếu!”
Vân Mộc Thanh thờ ơ trả lời một câu: “Bác cả à, khi bác chỉ trích người khác bằng lý lẽ đạo đức, trước tiên hãy để tay lên ngực tự hỏi một câu, mọi chuyện mà bản thân bác làm, có đáng bậc cha chú hay không?”
“Cháu tuyệt đối sẽ không nhường đơn đặt hàng. Sở Phàm, chúng ta đi”.
Cô vừa xoay người, không để ý sắc mặt tái xanh của Vân Gia Khôi nữa, kéo theo Sở Phàm xoay người định bỏ đi, nói thêm một câu với hai bố con nhà này cô cũng cảm thấy ghê tởm.
“Đứa con hoang của cô tên là Vân Đan phải không?”
Đúng lúc này, đột nhiên Vân Hinh Nhi thốt lên một câu với giọng điệu cay độc, mặt chị ta đầy vẻ giễu cợt: “Cũng sắp năm tuổi rồi, còn là một cô bé xinh đẹp, trông rất đáng yêu”.
“Trường mầm non Thiên Nga Nhỏ, mỗi ngày tan học lúc năm giờ rưỡi nhỉ?”
Cơ thể mềm mại của Vân Mộc Thanh chợt run lên, xoay mạnh người lại, nhìn chằm chằm vào Vân Hinh Nhi: “Các người muốn làm gì?”
Vân Hinh Nhi cười khanh khách: “Không có gì, chỉ là có lòng tốt nhắc nhở cô thôi, chỗ đó đường hẹp xe nhiều, thường xảy ra tai nạn, cô phải bảo con gái mình chú ý an toàn đấy”.
“Đúng rồi, nghe nói gần đây ở đó xuất hiện một lũ buôn người, tuần trước còn bắt cóc hai đứa trẻ, phải không?”
Vân Gia Khôi kẹp xì gà, cười ha ha nói: “Đúng đó, cháu gái à, cháu nhất định phải chú ý an toàn của con gái cháu, đừng để người xấu bắt mất”.
“Cô bé đáng yêu xinh đẹp như vậy, nếu lỡ rơi vào tay những tên biến thái khác, chậc chậc, vậy đúng là đáng tiếc quá…”
Hai bố con nhà này kẻ xướng người họa, không nói cũng hiểu, đây là lời đe dọa.
Con ngươi của Sở Phàm lập tức trở nên vô cùng sắc bén lạnh lùng, cả gan dùng con gái để uy hiếp anh, vậy thì đã định trước kết quả thảm hại của hai người này rồi.
Da đầu Vân Mộc Thanh càng ngứa ran, tức đến mức toàn thân run rẩy: “Các người, các người thật là hèn hạ, không bằng cầm thú!”
“Cháu gái à, cháu nói gì vậy chứ, bác cả cũng là muốn tốt cho cháu, có ý tốt nhắc nhở thôi mà”, ngón tay Vân Gia Khôi gõ trên mặt bàn, tỏ vẻ như thể thắng chắc Vân Mộc Thanh.
“Bây giờ có phải cô nên suy nghĩ lại chuyện chuyển nhượng đơn hàng rồi không?”
Vân Hinh Nhi ném hợp đồng chuyển nhượng về phía Vân Mộc Thanh, nghịch ngợm bộ móng tay tinh xảo tuyệt đẹp của mình, vẻ mặt hả hê nắm chắc phần thắng.
Vân Mộc Thanh nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm, dường như bàn tay trắng nõn đã thấm máu…
Sau hai phút, cô chậm rãi buông lỏng nắm đấm, run giọng nói: “Tôi ký!”
Cô cầm bút ký tên lên, không thèm nhìn, soạt soạt mấy cái đã ký xong.
“Không được phép động vào con gái tôi, nếu không tôi sẽ liều mạng với các người, làm ma cũng sẽ không tha cho các người!”
Vân Mộc Thanh hung hăng thốt lên một câu, ấm ức lại thêm căm phẫn, lau đi nước mắt, sải bước chạy ra ngoài.
Con gái là mạng sống của cô, là trụ cột tinh thần cô cắn răng kiên trì năm năm nay, cô có thể mất đi tôn nghiêm, mất đi tất cả, nhưng tuyệt đối không cho phép con gái chịu bất kỳ tổn hại nào.
Vân Hinh Nhi kích động đoạt lấy đơn đặt hàng, lật tới lật lui xem mấy lần, giống như đây là bảo vật gì quý hiếm nhất trên đời vậy.
Đã có đơn đặt hàng năm mươi triệu này, không những chị ta có được khoản tiền hoa hồng một triệu tệ, mà còn có thể xuất sắc giành chiến thắng trong cuộc kiểm tra đánh giá gia tộc, bước vào tầng lớp lãnh đạo cốt cán của công ty.
Thậm chí mấy năm sau, có thể nắm được số cổ phần tuyệt đối trong tay ông cụ nhà họ Vân, trở thành chủ nhà họ Vân cũng chưa biết chừng.
“Bố, thật sự là nhờ có bố, gừng càng già càng cay mà”, Vân Hinh Nhi khẽ cười nịnh bợ, thở dài một hơi, nhất thời cảm thấy tiền đồ được rộng mở.
Vân Gia Khôi kẹp điếu xì gà, bộ dạng nhìn xa trông rộng: “Còn phải nói, bố của con đã làm tổng giám đốc tập đoàn hai mươi mấy năm rồi, thương trường cạnh tranh khốc liệt, có cảnh tượng gì mà chưa từng gặp chứ”.
“Chỉ cần người đó có điểm yếu, bắt lấy điểm yếu của người đó tương đương với bóp cổ họng của hắn, có vùng vẫy thế nào đi nữa, cũng không thoát được lòng bàn tay của con”.
Vân Gia Long nhả khói, vẻ mặt đắc ý.
Đương nhiên điểm yếu của Vân Mộc Thanh là Đan Đan.
Năm năm trước, để sinh ra Đan Đan, cô không tiếc việc bị nhà họ Vân đuổi ra khỏi cửa, sống cực khổ đầu đường xó chợ năm năm.
Để có một ngụm sữa cho con gái, cô từ bỏ tự tôn, bất chấp mưa to, quỳ cả đêm ở cổng biệt thự nhà họ Vân.
Vì khoản tiền hoa hồng ít ỏi nuôi gia đình sống qua ngày, cô chăm chỉ cần cù suốt năm năm, bấm bụng chịu đựng, mặc cho con cháu nhà họ Vân cướp đoạt đơn hàng công lao của cô, rút máu hút tủy.
So sánh như vậy thì nhường một đơn đặt hàng năm mươi triệu có là gì? Chỉ cần nhắc đến chuyện gây khó dễ cho con gái của cô thì cô ắt sẽ ngoan ngoãn dâng lên.
Sở Phàm vẫn luôn im lặng nhìn tất cả mọi chuyện, anh bình thản ngồi xuống, liếc nhìn Vân Hinh Nhi bằng ánh mắt sâu xa: “Cô cũng thật là, hèn hạ vô liêm sỉ quá rồi đấy”.
Vân Hinh Nhi bị anh nhìn chằm chằm, bỗng nhiên hơi sợ hãi, lòng dạ rối bời.
Chị ta ngẩng đầu lên, lạnh lùng hừ một tiếng và nói: “Trước nay tôi luôn hèn hạ vậy đấy, thế nào, anh không phục à? Vậy anh có thể đánh tôi này”.
“Đây là công ty của tập đoàn Vân Thị, nếu anh dám ra tay thì ngày mai Vân Mộc Thanh sẽ bị đuổi việc, ngay cả nguồn sống duy nhất cũng cắt đứt, cả đời này đừng hòng ngóc đầu lên được. Sao nào, anh dám không?”
Vân Hinh Nhi bật cười, tự cho rằng Sở Phàm tuyệt đối không dám ra tay.
“Tôi không thể đánh cô”, Sở Phàm gật đầu, tiếp sau đó ngón tay chỉ vào Vân Gia Khôi bên cạnh: “Nhưng ông ta có thể”.
Bốp!
Vừa dứt lời, đột nhiên Vân Gia Khôi bước đến, tát mạnh một bạt tai lên mặt Vân Hinh Nhi, khiến chị ta đang ngồi phải bật ngửa ra sau, gò má in hằn vết bàn tay đỏ ửng.
“Bố, sao, sao bố đánh con?”, Vân Hinh Nhi kêu lên một tiếng.
“Bố, bố cũng không biết, tại sao, tay của bố, không chịu sự điều khiển của bố”, mặt Vân Gia Khôi cũng đầy ngạc nhiên, như thể gặp ma, ông ta chỉ cảm thấy có một bàn tay to lớn vô hình trong không trung nắm lấy cánh tay mình, cơ thể ông ta hoàn toàn không khống chế được.
Ông ta nổi giận đùng đùng quát Sở Phàm: “Cậu, đây là yêu thuật gì?”
“Tôi không bảo ông ngừng”, Sở Phàm vung tay nhẹ, Vân Gia Khôi lập tức đi đến, hai cánh tay giơ lên, liên tục tát mạnh mấy bạt tai vào mặt Vân Hinh Nhi.
Bốp, bốp, bốp…
Trầy da nứt thịt, âm thanh thê lương.
Cao thủ võ đạo cấp Tông sư, có thể phóng lá giết người, nội kình thành hình. Mà hành động của Sở Phàm thuộc về đẳng cấp Bán Thần vượt xa Tông sư, điều khiển đồ vật từ xa, chuyện khống chế một người bình thường như Vân Gia Khôi, quả thật là dễ như trở bàn tay.
Ngay sau đó, trong phòng làm việc, hai bố con nhà này tát nhau kịch liệt, mặt đầy máu nhếch nhác, gào khóc thảm thiết. Khiến cho toàn bộ nhân viên của công ty đều trợn mắt há mồm, bàn tán sôi nổi, nhưng lại không dám bước lên khuyên can…
Sở Phàm hứng thú xem một lát, thờ ơ đứng dậy rời đi:
“Hai người cứ chơi từ từ, sự trả thù thật sự còn ở phía sau”.
Mấy bạt tai này, chỉ là đòi chút lợi ích cho người phụ nữ của anh mà thôi.