Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26: Mới gọi là quyền thế

Hắc Hùng đã theo Lý Tử Duy mười năm.


Tâm phúc mười năm, hắn chưa chắc là người mạnh nhất bên cạnh Lý Tử Duy, nhưng chắc chắn là người trung thành nhất, hiểu tâm tư của Lý Tử Duy nhất.


Kể từ lúc bước chân qua ngưỡng cửa, Sở Phàm đã tỏ thái độ vênh vênh váo váo như thể mình là thế ngoại cao nhân vậy, không xem đám người Lý Tử Duy ra gì?


Anh ta có tư cách gì, có tư cách gì để ra vẻ ta đây?


Chỉ là con sâu cái kiến hèn mọn xuất thân nghèo khó, lăn lộn trong quân đội mười năm, chưa lập được chút công cán nào mà thôi.


Ai cho anh ta lá gan, ai cho anh ta sự dũng cảm để anh ta dám láo xược như thế trước mặt cậu Lý, để cho anh ta không biết trời cao đất dày như thế?!


Kể từ lúc ban đầu, Hắc Hùng đã không thích cái tên Sở Phàm này, nhưng ngặt nỗi cậu chủ chưa nói gì nên hắn không dám ra tay mà thôi.


Bây giờ, rốt cuộc sự kiên nhẫn của Lý Tử Duy đã bị mài mòn hết, kêu hắn ra tay, Hắc Hùng lập tức cảm thấy khoan khoái vô cùng, lập tức cảm thấy hơn ba mươi ngàn lỗ chân lông trên người mình đã nở ra rồi…


Hôm nay hắn không đánh cho cái tên này phải rụng răng khắp mặt đất thì hắn chẳng phải là đàn ông!


Hắc Hùng nhìn Sở Phàm bằng ánh mắt hung hãn, bước ra khỏi phòng trà với vẻ mặt khinh miệt.



Hắn nhanh chóng bưng ấm trà nóng hổi đến trước mặt Sở Phàm rồi nói:


“Đây là trà mà cậu cần, Phụng Hoàng Đơn Tuyền ở Triều Châu”.


Chỉ có điều lúc sải bước đi về trước, đột nhiên Hắc Hùng dồn sức xuống chân, khiến cho cát bụi từ dưới mặt đất bay mịt mù.


Hắn nở nụ cười tàn nhẫn, miệng thơn thớt dạ ớt ngâm, đợi đến khi Sở Phàm nhận ấm trà, hắn lập tức quét chân, tung một chiêu quét sạch ngàn quân.


Chắc hẳn xương cốt của cái tên này sẽ bị mình đá gãy trong nháy mắt, đến lúc anh ta vừa gào thét thê thảm vừa ngã xuống đất, mình phải phế đi một chân của anh ta trước, để cho anh ta nhớ lâu, hiểu rằng nên nói chuyện với cậu Lý như thế nào!


Hắn đã sớm thành thạo chiêu này rồi.


Tất nhiên Lý Tử Duy nhận ra Hắc Hùng tính toán điều gì, anh ta nhếch môi nở nụ cười đùa bỡn, anh ta tin tưởng trăm phần trăm vào võ công của Hắc Hùng, cho dù có là đám đặc chủng binh đi chăng nữa, Hắc Hùng cũng có thể lấy một địch mười, dũng mãnh vô địch.


Hắn là kẻ tập võ Minh Kình tam phẩm, là nhân tài hiếm có trong khắp Giang Lăng.


Anh ta muốn xem xem một lát nữa cái tên Sở Phàm bị đánh gãy hai chân, phế đi tứ chi thì có còn dám ra vẻ ta đây trước mặt anh ta nữa hay không!


Lý Tử Duy cười lạnh, vào lúc này, Sở Phàm đã vươn tay ra, nhận ấm trà trong tay Hắc Hùng, anh cất tiếng: “Cảm ơn”.


“Thời cơ đã đến rồi!”


Ánh mắt Hắc Hùng thoáng có vẻ tàn nhẫn, hắn nhân lúc đưa ấm trà, cong chân phải lên, đột ngột quét chân thật mạnh, làm tiếng nổ vang rền khắp không trung…


Nhắm thẳng đến bắp chân Sở Phàm!


Nụ cười trên gương mặt Lý Tử Duy càng có vẻ đùa bỡn, anh ta nhắm mắt lại, hy vọng nghe thấy thanh âm tuyệt vời như xương cốt Sở Phàm gãy vang lên, đợi tiếng khóc la thảm thiết của Sở Phàm và cảnh tượng đặc sắc anh quỳ rạp xuống đất xin tha…


Bốp!


Tiếng động lớn vang lên ở dưới chân bàn.


Quét sạch ngàn quân của Hắc Hùng trúng vào bắp chân Sở Phàm, nhưng rồi bắp chân Sở Phàm vẫn vững chãi như núi, không hề nhúc nhích một chút nào.


Hắc Hùng lập tức biến sắc, hắn cảm thấy dường như mình đã đá vào một hòn núi, cả chân phải như muốn nổ tung, cơn đau thấu tim dần lan truyền khắp chân phải.


Mà Sở Phàm vẫn tỏ vẻ thản nhiên, rót trà Phượng Hoàng Đơn Tùng trong ấm vào tách trà của mình một cách thành thạo, vừa ung dung lại vừa tao nhã.


Chẳng bị ảnh hưởng một chút nào cả.


Sao, sao có thể thế được…


Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Hắc Hùng, hắn rùng mình, vội vàng rút chân phải về. Nhưng vào lúc này, đột nhiên Sở Phàm cử động chân trái, anh dùng sức kẹp chặt, chân phải của Hắc Hùng bị hai chân của Sở Phàm kẹp lại, không nhúc nhích nổi một li một tí.


“Muốn chết hay sao mà giở chút trò vặt vãnh này trước mặt tôi?”


Sở Phàm đặt tách trà xuống, anh hờ hững nói một câu với hắn rồi dồn sức, chỉ nghe thấy tiếng rắc vang lên, chân phải của Hắc Hùng đã bị Sở Phàm đạp gãy, Hắc Hùng lập tức cảm thấy đau đến mức mồ hôi lạnh chảy nhễ nhại đầy mặt, hắn nghiến răng, gương mặt cũng trở nên vặn vẹo.


“A Hùng, cậu sao rồi?”, Lý Tử Duy cũng ý thức được có gì đó là lạ, anh ta đanh mặt lại.


“Đi chết đi!”


Hắc Hổ cũng là người đàn ông kiên cường, mặc dù chân đã gãy nhưng hắn vẫn có thể biến cơn đau thành sức mạnh, đột nhiên tung cú đấm, cú đấm to như nồi đất nhắm thẳng vào mặt Sở Phàm.


Thế như chẻ tre, lực mạnh khôn xiết!


Cú đá của hắn chỉ có trình độ hạng hai, dũng mãnh thật sự chính là cú đấm thép, võ công vất vả tập luyện suốt hai mươi năm ròng, cú đấm của hắn có thể xuyên tấm thép dày năm centimet!


Hội quyền anh ở thế giới ngầm còn gọi cú đấm của hắn là ‘Cú đấm sắt mãnh hổ’


Bi thương và căm phẫn hòa vào nhau, Hắc Hùng đã phát huy 120% sức lực trong cú đấm này, bây giờ hắn rất đỗi tự tin, hắn tin rằng dù có là hòn núi thì mình có thể đấm xuyên!


Sở Phàm vẫn dửng dưng như thường, anh đặt tách trà xuống, duỗi một ngón tay, nhắm vào cú đấm thép của Hắc Hùng.


Một ngón tay, chỉ một ngón tay mà thôi!


Bốp bốp…


Cả cánh tay của Hắc Hùng đều vang lên tiếng xương gãy vỡ, một luồng sức mạnh vô hình như lốc xoáy tàn sát bừa bãi trên cánh tay của hắn, rồi sau đó, đồ đạc trên cánh tay của hắn rách toạc, rách cả nửa thân trên.


Ầm…


Cơ thể vạm vỡ nặng hơn một trăm kí của Hắc Hùng bay ra xa ba mét, cuốn theo vài cái bàn, dụng cụ pha trà quý hiếm, đồ sứ ở đằng sau lưng, vỡ vụn tan tành khắp mặt đất.


“A Hùng?!”


Lý Tử Duy đứng bật dậy, anh ta không thể ngồi im được nữa, há hốc miệng mồm, nhìn Sở Phàm với vẻ ngạc nhiên.


Không ngờ cái tên này chỉ dùng một ngón tay mà có thể đánh bay Hắc Hùng.



Phải biết rằng, Hắc Hùng là kẻ tập võ tam phẩm, ba năm trước, danh tiếng của hắn đã khiến giới quyền anh ở thế giới ngầm chấn động.


Mà điều khiến cho anh ta kinh ngạc là Hắc Hùng gượng đứng dậy, nói với vẻ kinh ngạc:


“Đây, đây chính là ám kình, anh, anh là kẻ tập võ nội kình sao?! Hơn nữa còn đã luyện thành nội kình rồi!”


Võ đạo Cửu Trùng Thiên, mỗi bước là một quan ải.


Không ngờ cái tên này đã luyện thành nội kình? Ít nhất thì anh ta cũng phải là kẻ tập võ ngũ phẩm đổ lên.


Có thể xếp trong mười thứ hạng đầu tiên trong cả Giang Lăng!


“Nội kình ấy à, anh nói sao thì là vậy”, Sở Phàm nở nụ cười khinh miệt, anh thong thả rót cho mình tách trà, còn chẳng buồn ngẩng đầu lên mà nói hờ hững:


“Đây chính là tài năng của anh sao? Anh Lý, chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi”.


“Còn có con át chủ bài gì nữa thì cứ tung ra một thể đi, tôi đang vội”.


Sở Phàm mệt mỏi duỗi eo, anh vẫn phớt lờ bọn họ, trông có vẻ rất chán chường.


Ngông cuồng, ngông cuồng quá đi mất.


Vành mắt Lý Tử Duy giật giật, anh ta cắn răng nghiến lợi, nhìn Sở Phàm trân trân: “Không ngờ anh là kẻ tập võ nội kình, thảo nào có lá gan một mình xông vào địa bàn của tôi”.


“Nhưng anh đừng quên một điều, trên đời này người chỉ dựa vào võ công cũng chỉ là hạng thất phu mà thôi. Gia thế, quyền lực, các mối quan hệ, cho dù lấy bất kỳ thứ nào ra đi chăng nữa thì tôi cũng có thể nghiền nát anh, khiến cho anh sống không bằng chết!”


Giọng nói của Lý Tử Duy kiên định, anh ta vênh váo hừ lạnh một tiếng rồi cầm tách trà lên, đột ngột ném nó đi!


Xoảng xoảng…


Bộp bộp!


Vân Dũng dẫn theo một đám tay đánh đấm, hơn một trăm người cầm ống thép mã tấu, hùng hùng hổ hổ bao vây Sở Phàm.


Gương mặt cậu ta có vẻ hung hãn và đùa bỡn, dường như Sở Phàm chính là con cừu lọt vào vòng vây của đàn sói, sắp sửa bị ăn sạch sẽ không còn sót mảnh nào.


Lý Tử Duy bật cười ngông cuồng, anh ta nhìn xuống Sở Phàm rồi nói với giọng kiên định:


“Giỏi đánh nhau lắm à? Cho dù anh đã luyện thành công nội kình đi chăng nữa thì có thể đánh bại hơn một trăm người của tôi không? Chỉ cần tôi ra lệnh, anh sẽ bị chém thành mảnh vụn ngay”.


“Hai giới cảnh sát, truyền thông, đâu đâu cũng có người quen của tôi, cho dù tôi giết chết anh thì cũng chẳng khuấy lên được chút bọt sóng nào cả, chỉ giống như tùy tiện nghiền chết một con kiến mà thôi!”


Lý Tử Duy nhếch môi cười lạnh: “Đây chính là quyền thế!”


“Anh coi đám mèo mèo chó chó này là quyền thế à?”, Sở Phàm liếc mắt nhìn lên, nhìn những tay đánh đấm có mặt ở đây với vẻ thương hại, anh lắc đầu: “Đúng là đáng buồn thật”.


“Cố làm ra vẻ, Sở Phàm, chết đến nơi rồi mà còn giả vờ giả vịt hả?”, Vân Dũng cáo mượn oai hùng, gương mặt toát ra vẻ khinh bỉ, cậu ta phất tay:


“Vung dao chém chết!”


Hơn một trăm người ở sau lưng lập tức cầm vũ khí, hùng hùng hổ hổ xông về phía Sở Phàm.


Rừm rừm rừm…


Vào giây phút này, đột nhiên có tiếng động cơ xe vang lên ở bên ngoài lầu trà, khiến cho Lý Tử Duy hơi đổi sắc, những tay đánh đấm cũng đồng loạt ngừng lại, gương mặt toát ra vẻ kinh ngạc.


Vân Dũng tức giận gầm lên, cậu ta ngang ngược chạy đến bên cửa sổ rồi hét: “Láo xược, dám kiếm chuyện ở địa bàn nhà cậu Lý à, các người có mấy lá gan…”


Vẫn còn chưa nói dứt lời, cậu ta lập tức biến sắc, mồ hôi lạnh tuôn chảy ròng ròng như thể gặp quỷ…


Mười mấy chiếc xe tải quân dụng đậu chạy đến bên cửa sổ.


Cả ngàn binh lính mặc quân phục xanh sẫm, trang bị vũ khí đầy đủ, sát khí bừng bừng, trông như dòng lũ sắt thétp lập tức bao vây lầu trà.


Từng hàng ngũ chiến sĩ kiên cường nối đuôi nhau xông vào trong phòng, giơ súng ống lạnh lẽo lên, tỏa ra hương vị chết chóc, xoay đổi cục diện trận chiến trong nháy mắt.


Lý Tử Duy biến sắc, Vân Dũng sợ đến mức run cầm cập, những tay đánh đấm ấy đều lần lượt nhường đường, đôi chân chúng mềm nhũn!


La Cường sải chân bước vào trong, cậu ta mặc quân trang thẳng thớm, trên vai có ba ngôi sao, phát sáng rực rỡ!


“Đây, đây là thượng tá, ít nhất cũng là người thuộc cấp Sư đoàn”, Lý Tử Duy rùng mình, thầm nhủ không hay rồi.


Không ngờ Sở Phàm lại quen biết với người ở đẳng cấp thế này?







Nhưng rồi một giây sau, anh ta triệt để sụp đổ…


“Tướng quân!”


La Cường cung kính chào hỏi Sở Phàm, dáng người thẳng tắp: “Chiến khu Giang Lăng, ba ngàn tinh binh đã tập trung đầy đủ, xin anh ra chỉ thị!”


Ầm…


Tất cả mọi người có mặt ở đây đều biến sắc ngay tức thì, bầu không khí im lặng chết chóc.


Tướng quân, không, không ngờ anh ta lại là tướng quân!


“Đã biết”.


Sở Phàm chỉ hờ hững đáp lại một câu, anh đảo mắt nhìn đám người còn đang há hốc miệng mồm ở đây với ánh mắt bình tĩnh nhưng tràn trề khí thế.


“Đây mới là quyền thế”.


Anh uống ngụm trà cuối cùng, nhẹ nhàng đặt ly trà xuống.


Người chưa chết, ly chưa hạ.


Trà uống cạn, người bỏ mạng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK