Sở Phàm không chỉ dễ dàng đánh bại đám đàn em của Phương Mẫn mà còn không nói nhiều lời, thẳng thừng bảo người đánh gãy luôn chân của hắn!
Ống thép của La Cường giáng xuống, trực tiếp đánh gãy luôn xương đầu gối của Phương Mẫn, ngay cả phần xương trắng cũng lộ ra ngoài, nhìn Phương Mẫn ôm lấy chân trái đầm đìa máu chảy và lăn lộn kêu gào dưới đất, tất cả mọi người đều cảm thấy như đang nằm mơ, không một ai dám tin!
Bọn họ không ngờ rằng thủ đoạn của Sở Phàm lại tàn nhẫn như thế, càng không thể ngờ khí thế của Sở Phàm lại mạnh mẽ đến vậy.
Đấy là cậu chủ nhà họ Phương ở Giang Bắc, là đứa con trai độc nhất của quản gia nhà họ Phương, là cháu trai nuôi của cụ Phương!
Những vị khách mời đều như chết lặng, hoàn toàn ngây ngốc, đám côn đồ kia thì như nhìn thấy ma, kinh hãi đến mức cả người run rẩy.
Chỉ có vài cô gái có mắt nhìn là lộ ra ánh mắt say mê tôn sùng, như thể người đàn ông độc đoán tàn bạo, dám chà đạp lên tất cả như Sở Phàm mới xứng đáng là đàn ông nam tính.
Huyết áp của mấy người Lý Thu Linh tăng cao, phẫn nộ mắng chửi: “Đồ, đồ điên khùng, sao cậu ta dám đánh gãy chân cậu chủ Phương chứ?”
“Xong rồi, xong rồi, tiếp theo phải tính sao đây, rắc rối lớn rồi”.
Sở Phàm là do bọn họ “dẫn vào” bữa rượu, nếu như người nhà họ Phương truy cứu thì bọn họ không trốn tránh nổi trách nhiệm.
Đúng vào lúc mọi người đang có những suy nghĩ khác nhau và những biểu cảm độc đáo, Sở Phàm chậm rãi tiến đến trước mặt Phương Mẫn, từ trên cao nhìn xuống rồi hỏi: “Hậu quả của việc chọc giận tôi, bây giờ anh đã rõ chưa?”
Phương Mẫn ôm lấy bên chân trái đang nhuốm đầy máu, đau đến mức sắc mặt cũng trở nên méo mó.
Hắn trừng mắt nhìn Sở Phàm, biểu cảm tựa như ác quỷ: “Tao phải giết mày, tao thề, mày nhất định sẽ phải chết rất thê thảm, tao phải giết chết mày”.
Âm thanh khàn đặc đầy uất hận và thảm thiết như quỷ dữ khiến mọi người không khỏi ớn lạnh.
Xong rồi.
Không ít người thầm than thở trong lòng một tiếng, tiếp theo đây, Sở Phàm với nhà họ Phương xem như gây thù chuốc oán rồi, chưa chết là chưa ngừng tay.
Dù Sở Phàm này có mạnh mẽ hùng dũng bao nhiêu, bản lĩnh có ghê gớm đến mức nào thì làm sao mà địch lại được với nhà họ Phương xưng vương xưng bá ở Giang Bắc được chứ!
Xã hội ngày nay sớm đã qua cái thời đánh đấm chém giết, hai thế lực vĩ đại nhất là quyền và tiền đã đủ chèn ép con người tới mức xương cũng không còn nữa.
“Phương Trung đến rồi!”
“Cậu chủ thật sự của nhà họ Phương đến rồi, tiếp theo sẽ náo nhiệt lắm đây!”
“Cậu Phương, cậu Phương xảy ra chuyện lớn rồi. Có người gây sự trong buổi tiệc rượu của cậu, còn đánh gãy chân của cậu chủ Phương Mẫn, cậu đến thật đúng lúc, mau mau dạy dỗ cho tên ngông cuồng kia một trận”.
Ngay lúc này, chỉ nghe thấy một loạt âm thanh ồn ào phía trong sảnh tiệc. Mấy tên đàn em của Phương Mẫn bị Sở Phàm dọa đến mức không dám thở mạnh nhanh chóng tìm thấy chỗ dựa vững chắc, nháo nhác vây quanh người Phương Trung, tức giận chỉ về phía Sở Phàm.
Phương Trung mặc đồ tây và đi giày da, khí chất cao quý không tầm thường, tay trái chống gậy, rõ ràng vết thương trên chân do La Cường bắn trúng mấy hôm trước vẫn chưa lành.
“Cái gì, còn có cả chuyện như thế? Dẫn tôi qua đó”.
Anh ta nghe thấy tin này thì sắc mặt lập tức biến đổi, mặc dù Phương Mẫn chỉ là con trai của một quản gia nhưng dù gì cũng mang cái danh ‘cậu chủ nhà họ Phương’, bị đánh gãy chân trên địa bàn của anh ta, đây không phải làm mất thể diện của Phương Trung anh ta, làm mất thể diện nhà họ Phương bọn họ hay sao?
Gần đây nhà họ Phương đã bị vị Quân thần của Long Hồn quyền thế nghịch thiên Sở Phàm kia chèn ép tới mức sắp không thở nổi, ngay cả cụ Phương Chấn Khang cũng phải cúi đầu nhận thua. Nếu như buổi tiệc hôm nay cũng bị người khác làm mất mặt, vậy thì nhà họ Phương của anh ta không phải sẽ trở thành trò cười cho Giang Bắc sao?
Sắc mặt Phương Trung vô cùng xám xịt, khí thế bừng bừng chống gậy bước đi, khách khứa xung quanh thấy vậy thì đồng loạt tách ra nhường đường.
Đám đàn em của Phương Mẫn nhìn thấy cứu tinh thì lập tức lộ ra vẻ hung hăng và kiêu ngạo, có cậu chủ Phương Trung ra mặt thì việc giải quyết hai tên rác rưởi này sẽ dễ như trở bàn tay.
“Phương Trung đến rồi, để xem anh ta xử lý mọi chuyện thế nào, lớn chuyện rồi đây”.
“Đây là ra mặt cho Phương Mẫn, cũng đúng, dám gây chuyện ở địa bàn nhà họ Phương, đúng là tự chuốc lấy cái chết mà”.
“Phương Trung là cháu đích tôn của nhà họ Phương, là thái tử nhà giàu chân chính, có thể điều động cả quân đội, người trẻ tuổi kia tiêu đời rồi”.
“Không có thực lực thì đừng giả ngầu, bây giờ bị dọa ngu người rồi nhỉ”.
Trong nháy mắt, cả sảnh tiệc bàn tán sôi nổi, cùng xem trò vui và cười cợt trên nỗi đau của người khác. Từng người từng người trơ trẽn bàn luận, mong sao bản thân có thể lập tức trở thành cậu chủ nhà họ Phương, mạnh mẽ dùng một chân giẫm đạp lên Sở Phàm, khiến kẻ khác phải ngưỡng mộ.
Gương mặt xinh đẹp của Vân Mộc Thanh biến sắc, ngập tràn vẻ lo lắng. Bàn tay ngọc ngà lạnh buốt nắm chặt lấy tay Sở Phàm, nhưng cơ thể thì không rời đi dù chỉ một bước. Không cần biết phải đối mặt với ai, cô cũng phải đứng bên cạnh Sở Phàm, cùng nhau đối diện.
Lý Thu Linh sốt ruột tới mức mồ hôi nhễ nhại, liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Vân Mộc Thanh, chỉ muốn nhanh chóng kéo Vân Mộc Thanh về nhà, bà ta không muốn vì Sở Phàm mà liên lụy tới bản thân.
Hai mẹ con Lý Phương Cát và Lý Huân thì hả hê tột độ, biểu cảm có thù lớn ắt phải báo, chờ đợi dáng vẻ Sở Phàm bị giẫm đạp đến mức sứt đầu chảy máu, quỳ dưới đất cầu xin tha thứ, như vậy cũng như giúp bọn họ trút được cục tức.
“Cậu chủ Phương, cậu chủ Phương, anh phải làm chủ cho em”.
Nhìn thấy Phương Trung mang theo vẻ mặt u ám bước đến, Phương Mẫn cũng cố nhịn đau, khổ sở và phẫn nộ nói: “Hắn đánh em không quan trọng, nhưng thứ mà hắn nhục mạ chính là sự tôn nghiêm của nhà họ Phương, làm mất thể diện nhà họ Phương, cái loại chó má này, nhất định không được để hắn được sống tiếp”.
Phương Mẫn chỉ vào Sở Phàm đang đứng bên cạnh rồi gào lên: “Chính là hắn, anh Phương, anh giúp em giết hắn đi”.
Buổi tiệc có rất nhiều người, ánh đèn cũng hơi lờ mờ, Phương Trung mãi vẫn chưa nhìn thấy được ‘hung thủ’ đánh người, lúc này anh ta cau mày, ngẩng đầu nhìn Sở Phàm
Chỉ nhìn một cái thì lập tức sợ hãi tới mức cả người run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, chống gậy cũng không vững, suýt nữa thì ngã dập mông.
Mấy tên đàn em của Phương Mẫn cũng cáo mượn oai hùm, tráo trở nói: “Cậu Phương, chỉ cần một câu nói của cậu, anh em bọn tôi lập tức qua đó đập cho tên khốn này một trận”.
Lời còn chưa nói xong, bọn chúng đã đồng loạt trợn mắt há mồm, không thể tin được mà nhìn cảnh tượng trước mắt.
Phương Trung vứt bỏ luôn cây gậy, hoảng hốt và lo lắng khập khiễng bước tới trước mặt Sở Phàm, khom lưng thật sâu, nói: “Anh, anh Sở, anh, anh đến rồi”.
Sở Phàm thờ ơ liếc nhìn anh ta một cái, chỉ vào Phương Mẫn nói: “Đây là mục đích anh mời tôi đến tiệc rượu, để anh ta phế bỏ tôi?”
“Không, không dám”.
Phương Trung bị dọa tới mức hồn vía sắp bay cả ra ngoài, hai chân mềm nhún suýt thì quỳ luôn xuống đất.
Anh ta càng khom lưng thấp hơn, vội vã nói: “Ông nội không chỉ một lần nghiêm khắc ra lệnh rằng anh Sở là vị khách tôn quý nhất của nhà họ Phương chúng tôi, điều này không có gì phải hoài nghi, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ cho anh một lời giải thích thỏa đáng”.
“Hay là, tôi bảo ông nội đích thân mau chóng đến đây, để ông ấy giải thích với anh?”
Ầm ầm…
Hắn vừa dứt lời, bỗng chốc khiến tất cả mọi người có mặt ở đó bùng nổ như sóng to gió lớn.
Những khách mời và đám đàn em của Phương Mẫn vữa hả hê cười cợt hoặc là hung hăng đắc ý, ngay lập tức sững sờ, nỗi kinh ngạc trong lòng như sóng cao ngất trời trỗi dậy.
Khách quý của nhà họ Phương? Cụ Phương đích thân hạ lệnh?
Phương Mẫn bị đánh gãy chân, Phương Trung không đi dạy dỗ cảnh cáo mà ngược lại còn khom lưng xin lỗi Sở Phàm. Thậm chí nếu Sở Phàm không hài lòng thì còn phải gọi cụ Phương đến đích thân giải thích?
Cụ Phương là Thổ hoàng của vùng Giang Bắc, sợ là ngay cả những người có máu mặt ở Giang Bắc mỗi dịp lễ tết cũng phải mang quà đến thăm hỏi.
Bảo cụ ta đến đây giải thích với một tiểu bối trẻ tuổi như Sở Phàm?
Điên rồi, cái thế giới này hoàn toàn điên rồi!”
Trong lòng tất cả mọi người bỗng sụp đổ, như thể trời long đất lở vậy.
Sở… Sở Phàm này, rốt cuộc có thân phận gì mà từ trên xuống dưới cả nhà họ Phương đều tôn kính như thế?