Sau khi chào tạm biệt Chu Dĩnh, Sở Phàm đưa Vân Mộc Văn về biệt thự Hải Đường Uyển.
Sau khi ăn cơm tối xong, Đan Đan ngoan ngoãn đi làm bài tập. Sở Phàm lại cùng Vân Mộc Thanh ra phố dạo bộ.
Còn bóng đèn Vân Mộc Văn đã bị Sở Phàm xua đi từ lâu rồi, cô ấy tức giận đi rửa chén dọn dẹp nhà cửa, gánh vác trách nhiệm ‘bảo mẫu nhỏ’ lên vai.
Ánh đèn bừng lên rực rỡ, trung tâm thành phố Giang Lăng, nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, long lanh ấm cúng.
Vân Mộc Thanh và Sở Phàm kề vai sánh bước trên con đường thành phố Giang Lăng, cảm nhận ngọn gió mát mẻ thoang thoảng bên tai, cảnh đêm leo lắt đèn hoa khiến cho con người cảm thấy lãng mạn và mộng ảo.
Trông bọn họ giống như đôi tình nhân đang say đắm yêu đương, khiến cho không ít người qua đường phải ngoái đầu liếc nhìn.
Ánh mắt Vân Mộc Thanh lấp lánh, dòng suy nghĩ ngổn ngang, gương mặt cô không khỏi đỏ ửng, thầm nhủ một câu trong lòng: Hứ, ai là người yêu của anh ta kia chứ.
“Sở Phàm, đã đi một lúc lâu lắm rồi, rốt cuộc anh muốn dẫn tôi tới đâu? Tôi còn phải về nhà phụ đạo Đan Đan làm bài tập nữa”, Vân Mộc Thành hờn mát, cái tên này chẳng nói năng gì suốt dọc đường, đúng là cái đồ đầu gỗ.
Sở Phàm mỉm cười, chỉ tay về đằng trước: “Đến rồi”.
Vân Mộc Thanh nhìn về hướng ấy, trong trung tâm thương mại thời thượng, một cửa hàng đang tổ chức triển lãm áo cưới, đèn đuốc sáng trưng, bài trí vừa lãng mạn lại vừa sang trọng, cùng với các món đồ cao cấp của nhãn hàng nổi tiếng như áo cưới, nhẫn kim cương, đá quý đắt tiền, thu hút vô số con trai con gái trẻ tuổi vây quanh.
Sở Phàm nói: “Hai tháng gần đây là mùa cưới, mười mấy nhãn hiệu đồ cưới, trang sức trong và ngoài nước hợp tác mở triển lãm, trưng bày hơn một ngàn bộ áo cưới đắt đỏ, nghe nói còn có vài bộ ‘hiếm có tuyệt thế’ nữa, đã tham dự triển lãm ở mười bảy thành phố rồi, đêm nay là ngày cuối cùng ở thành phố Giang Lăng”.
“Đi thôi, chúng ta qua đó xem”.
Sở Phàm nói dứt khoát, anh kéo Vân Mộc Thanh đi, vào giây phút ấy, Vân Mộc Thanh ngạc nhiên đến há hốc miệng, trái tim cô đập thình thịch, vừa căng thẳng lại vừa hoảng sợ.
Không ngờ Sở Phàm lại dẫn mình đi xem đồ cưới?
Lẽ nào, lẽ nào anh ấy muốn cầu hôn mình à?!
Suy nghĩ này vừa mới nảy sinh trong lòng cô, gương mặt Vân Mộc Thanh lập tức nóng bừng, trong lòng vừa cảm thấy bối rối vừa căng thẳng, cô cắn đôi môi đỏ, nói ấp a ấp úng: “Sở Phàm, tôi cảm thấy, có phải anh hơi kích động rồi không…”
“Chúng, chúng ta còn chưa, còn chưa đến bước đó mà”.
Vân Mộc Thanh ngượng nghịu khó xử, giống như có con nai con đang chạy loạn trong lòng, cô ngơ ngác trước hành động đột ngột của Sở Phàm.
Anh liếc mắt nhìn gương mặt vừa ngượng ngùng lại vừa căng thẳng của Vân Mộc Thanh, đến lúc này mới biết mình bị cô ấy hiểu nhầm rồi.
Anh cười bất đắc dĩ: “Mộc Thanh, em đừng hiểu lầm, em gái Chu Dĩnh của tôi sắp kếp hôn nên tôi muốn tặng quà cưới cho con bé, bởi thế tôi mới gọi em theo, nhờ em giúp tôi lựa một bộ váy cưới”.
Sở Phàm hơi cảm khái: “Lớn đến chừng này tuổi rồi, tôi nhớ mình vẫn chưa tặng con bé được món quà nào cho ra dáng cả. Kết hôn là chuyện lớn của cả đời người, tôi làm anh, thế thì phải tặng sự chúc phúc đáng quý nhất”.
Hồi sáng ở trung tâm thương mại, mặc dù mình đã âm thầm trả tiền chuỗi dây chuyền kim cương năm trăm tám mươi nghìn tệ kia, cũng dứt khoát mua một lèo mười mấy món trang sức cho Chu Dĩnh.
Nhưng trong lòng Sở Phàm, những thứ ấy đều quá tùy tiện qua loa, em gái của Sở Phàm anh làm đám cưới thì phải rực rỡ, thu hút hết mọi ánh nhìn mới được.
Món quà lớn lần này bắt buộc phải chọn cẩn thận, khiến cho tất cả mọi người phải trầm trồ hâm mộ.
“Hóa ra là thế, anh nói sớm đi chứ”, Vân Mộc Thanh thở phào nhẹ nhõm, cô bực bội trừng mắt nhìn Sở Phàm, làm cô sợ muốn chết, cứ nghĩ Sở Phàm muốn cầu hôn mình, cô vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý kia mà.
Nhưng sau đó, không ngờ trong lòng cô lại nảy sinh cảm giác mất mát và buồn bã, dường như thứ vốn thuộc về cô đã bị Chu Dĩnh cướp đi mất.
Vân Mộc Thanh bĩu môi, cô hừ lạnh đầy kiêu ngạo: “Dù gì cũng đâu phải mua cho tôi, kéo tôi đi theo làm gì, khoe khoang hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm thắm thiết, ân ái lắm à?”
Sở Phàm cũng ngửi thấy được mùi chua quen thuộc trong không khí, anh thừa biết Vân Mộc Thanh lại bắt đầu ghen rồi, nếu như không xử lý ổn thỏa thì có thể sẽ biến thành ‘cuộc chiến tranh lạnh’ đáng sợ.
Nhưng sau khi trải qua nhiều kinh nghiệm thực chiến, Sở Phàm đã nắm được chiến thuật nòng cốt để ‘làm vui lòng vợ’ mình.
Anh lập tức khen ngợi một cách chân thành: “Đó không phải là vì người đẹp Vân có gu thời trang cao nhất, có mắt thẩm mỹ nhất, những món đồ tinh tế như váy cưới thì người thô tục như chúng tôi làm sao hiểu được”.
“Thế thì còn tạm, nể tình anh chân thành nên tôi mới giúp anh lần này đó”.
Vân Mộc Thanh cười tươi tắn, cô nhấc đôi chân dài thon thả đi vào trong trung tâm triển lãm.
Sở Phàm cũng cười cười, nhìn bóng lưng uyển chuyển của người đẹp, lòng anh thầm dao động…
“Vân Mộc Thanh, yên tâm đi, anh đã chuẩn bị váy cưới cho em từ lâu lắm rồi, đó là món quà độc nhất vô nhị trên toàn thế giới, cũng là toàn vũ trụ này, chỉ thuộc về một mình em mà thôi”.
Đợi đến khi anh thú thật thân phận, cả gia đình nhận lại nhau, anh sẽ đích thân mặc chiếc áo cưới có một không ai đó lên người em.
Khiến cho cả thế giới này biết rằng, em là vợ của Sở Phàm anh, là người mà anh yêu nhất trong suốt cuộc đời này!
Anh tin rằng, ngày ấy đã sắp đến rồi.
Sở Phàm điều chỉnh lạ tâm trạng rồi cùng Vân Mộc Thanh đi vào trong trung tâm triển lãm.
Trong buổi triển lãm, áo cưới, nhẫn kim cương, trang sức đá quý im lặng nằm trong tủ triển lãm tinh xảo, ánh đèn ấm áp lãng mạn, tiếng vĩ cầm du dương, khiến cho con người có cảm giác mình lạc vào thiên đường mộng ảo, vừa đượm vẻ lãng mạn vừa toát ra hơi thở Thần Thánh.
Quần áo tinh tế, giọng nói truyền cảm của MC khiến cho không ít thiếu nữ có mặt ở đây cảm thấy cảm động, dứt khoát bỏ ra một trăm mấy chục ngàn, thậm chí cả triệu để mua chiếc váy cưới và trang sức mà mình yêu thích.
Vênh vênh váo váo giống như nàng công chúa thu hút hết mọi sự chú ý trong buổi tiệc tối, rời khỏi nơi này trước ánh mắt hâm mộ và khao khát của mọi người.
Những chiếc váy cưới ấy đều là hàng cao cấp của nhãn hiệu nổi tiếng hàng đầu ở nước ngoài, hở ra là trăm ngàn, một triệu, đến mười triệu cũng không phải là số ít, thậm chí có một vài bản giới hạn chỉ dành riêng cho hội viên cấp cao của bọn họ, có tiền cũng chẳng mua được.
Bởi thế, có thể mua được bộ váy cưới trong buổi triển lãm như thế này là đã chứng minh được tài sản và địa vị của mình, nở này nở mặt trước người thân và bạn bè!
Vân Mộc Thanh lựa vài bộ váy cưới theo khí chất, vóc dáng của Chu Dĩnh, thế nhưng Sở Phàm lại không thích.
Lý do đơn giản là: Quá rẻ, quá bình thường.
Anh đường đường là Quân thần của Long Hồn, em gái của Sở Phàm làm sao có thể bình thường như thế, tùy tiện mặc một chiếc vài chục triệu kia chứ, có ra thể thống gì không?
Sau khi nghe thấy thế, Vân Mộc Thanh suýt nữa đã trượt ngã, cô trừng mắt nhìn anh:
“Khoe khoang, giỏi khoe khoang quá nhỉ, một bộ mấy chục triệu mà còn chưa đủ hả, anh nói năng có ra gì không?!”
Vào lúc này, giọng nói êm ái của MC lại vang lên, giống hệt như vừa mới quăng quả bom hẹn giờ: “Các vị khách thân mến, chào buổi tối, tôi vừa mới nhận được thông báo từ trụ sở chính, mọi người rất may mắn, tôi cũng rất vinh dự”.
“Bởi vì tối ngày hôm nay, ‘tuyệt thế hiếm có’ sẽ được trưng bày trong buổi triển lãm của chúng tôi lần đầu tiên. Đấy là vật báu hiếm có được tự tay chế tạo suốt mười ba năm bởi bậc thầy thời trang quốc tế nổi tiếng, người sáng lập mười nhãn hiệu thời trang sang trọng ‘VL’ trên toàn cầu, cũng là tổng giám nghệ thuật của triển lãm chúng tôi…”
“Nữ Thần Ánh Trăng!”
Cô ta vừa mới nói dứt lời, bảy tám người đàn ông mặc vest đi giày da bưng chiếc tủ thủy tinh vô cùng quý giá và xa hoa, khiến cho bầu không khí ở nơi này lập tức bùng nổ, vô số người reo hò không ngớt lời, thậm chí các cô gái còn kích động gào thét, nước mắt bắt đầu tuôn trơi.
Nữ Thần Ánh Trăng, đó là chiếc váy cưới đẳng cấp thế giới, không, đáng lý phải nói là tác phẩm nghệ thuật!
Nó còn có biệt danh đặc biệt khác nữa…’Giấc mộng của hàng tỷ thiếu nữ!”
Có thể thấy rằng, sức hút, địa vị của nó cao đến mức nào!
Vào lúc này, ánh mắt của Sở Phàm hơi sáng lên, anh gật gù: “Tác phẩm của ông Leiden à?”
“Ừm, miễn cưỡng cũng được, mua trước cái đã, nếu như Dĩnh không thích thì bảo ông Leiden bay đến Giang Lăng, đích thân sửa lại cho mình vậy”.