Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 338: Ngây thơ ngốc nghếch

Nhìn thấy cảnh ấy, da đầu Lý Hải Đăng tê rần, hít vào một hơi lạnh toát.


Tưởng Thiên Sơn này quả nhiên là kẻ tàn nhẫn trời sinh, sẵn sàng phế luôn con trai mình để đổi lấy sự tha thứ của Sở Phàm.


Đúng là máu lạnh!


Bộp!


Một lần nữa, Tưởng Thiên Sơn lại quỳ sụp xuống.


"Xin anh Sở tha tội”.


Cả người ông ta run rẩy theo từng chữ, trong lòng như sóng cuộn biển gầm. Nếu Sở Phàm vẫn chưa vừa lòng, ông ta chỉ có thể cắn răng tự tay tiễn Tưởng Hoàng lên đường!



Dù sao thì so với tương lai của bản thân ông ta và vận mệnh của toàn bộ nhà họ Tưởng, cái mạng của Tưởng Hoàng không đáng để đem ra so sánh.


Lần này, Sở Phàm cuối cùng cũng đứng dậy, cạn sạch ly vang rồi đặt lại lên bàn.


"Ba ngày sau, tự mình đến nhà Trương Phong Hoàng, quỳ xuống nhận lỗi với ông ấy”.


Nói xong, anh dứt khoát xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng xa dần.


“Cảm ơn anh Sở, Tưởng Thiên Sơn... cung tiễn anh”.


Tưởng Thiên Sơn cung kính dập đầu hai lần, đoạn ngã ngồi ra đất, cả người ướt đẫm mồ hôi như vừa dạo một vòng trước cửa chết.


Cuối cùng chuyện này cũng chấm dứt.


Ông ta rốt cuộc đã hiểu ra vì sao Lữ Bát gia tung hoành ngang dọc thế giới ngầm Yên Kinh mà cũng không chịu nổi một đòn, vì sao nhà họ Lữ sừng sững suốt một thế kỷ lại sụp đổ chỉ trong một đêm.


Năng lực của người kia quá hùng mạnh, quá khủng khiếp.


Một con rồng chân chính!


Tưởng Thiên Sơn như bừng tỉnh từ giấc mộng.


"Xem ra chú Tưởng đây nhặt về được cái mạng”, Lý Hải Đăng nhận xét với một cái lắc đầu, đoạn nhìn sang Tưởng Hoàng với năm chi gãy nát nằm thoi thóp trong vũng máu, nheo mắt lại.


"Con trai chú bị chú đánh gãy tứ chi, bây giờ đi tìm bác sĩ chỉnh hình giỏi nhất may ra còn cứu về được”.


Tưởng Thiên Sơn lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi không muốn, cũng không dám đi tìm”.


"Phế đi thằng nghịch tử này ít nhất còn giữ được cái mạng cho nó. Ngày nó có thể đứng lên lại cũng chính là ngày chết của nó, ngày tàn của nhà họ Tưởng”.


Lý Hải Đăng gật gù, xem ra người này cũng còn tỉnh táo mà biết phải trái.


Tưởng Thiên Sơn vẫn chưa hết giận, chỉ vào Tưởng Hoàng mà chì chiết: “Thằng súc sinh này chỉ biết gây họa cho tôi, lần này suýt nữa đã hại toàn bộ nhà họ Tưởng. Để nó nằm trên giường làm kẻ tàn phế cả đời cũng tốt, đỡ ra ngoài gây chuyện cho tôi”.


Cho dù đã tự tay phế đi con trai nhưng trong lòng Tưởng Thiên Sơn vẫn cảm thấy sợ hãi nhiều hơn là tự trách.


Sở Phàm là ai? Đường đường là Thế tử của Vương gia Sở. Luận về thân phận và quyền lực, chỉ có vị hậu duệ Hoàng thất ở đế đô - Thái tử Hứa - có thể sánh ngang.


Ban nãy chỉ cần ông ta chần chừ mấy giây thôi, e rằng cả nhà họ Tưởng cũng sẽ bước vào vết xe đổ của nhà họ Lữ.


"Anh Lý à, về chuyện hợp tác giữa chúng ta, anh xem...”, Tưởng Thiên Sơn vẫn có chút không cam lòng, không muốn bỏ qua cơ hội dựa vào ngọn núi mang tên Sở Phàm, lại càng không muốn để vuột mất cơ hội thăng quan tiến chức nhanh chóng cho nhà họ Tưởng.


Lý Hải Đăng khoát tay với vẻ sâu xa: “Vậy phải xem thái độ của chú thế nào”.


Tưởng Thiên Sơn không nói gì, chỉ cau mày châm một điếu thuốc, chậm rãi đứng dậy.


Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Tưởng, Sở Phàm trực tiếp đi đến bệnh viện Yên Kinh.


Lầu bảy, phòng bệnh của Trần Phong Hoàng.


Trần Phong Hoàng đã tỉnh lại, nhưng hiệu lực của thuốc mê còn chưa tan hết, hiện vẫn đang an giấc nghỉ ngơi.


Trên băng ghế dài ngoài hành lang, Trần Vi Vi cuộn mình lại như chú sóc nhỏ bị hoảng sợ, trên mặt là vẻ lo lắng bất an, hiển nhiên những gì xảy ra hôm nay đã để lại cho cô bóng ma không nhỏ trong lòng.


Sở Phàm thấy mà xót xa, bước đến vỗ nhẹ vào vai cô.



Trần Vi Vi giật bắn mình như chú thỏ con, sợ hãi hét toáng lên: “A!! Đừng chạm vào tôi! Các người cút đi đừng chạm vào tôi!!"


Sở Phàm lên tiếng: “Vi Vi, anh là Sở Phàm đây, em không phải sợ”.


"Anh Sở ạ?", đôi mắt ngấn nước của Trần Vi Vi mở to, cô khom người tủi thân nói: “Em... Em xin lỗi anh Sở, em... Em vừa gặp ác mộng...”


Sở Phàm mềm lòng, an ủi cô: “Không cần phải sợ, về sau Tưởng Hoàng sẽ không thể ức hiếp em được nữa”.


"Dạ? Anh... Anh giết hắn ư?", gương mặt Trần Vi Vi tái mét như thể bản thân cô vừa phạm tội.


Sở Phàm không khỏi thầm nhủ cô bé này đúng là ngây thơ.


"Không phải như thế, mà là bố của Tưởng Hoàng biết được những gì hắn ta làm nên nổi giận đánh gãy chân hắn, hơn nữa còn muốn đưa hắn ra nước ngoài, về sau hắn sẽ không thể đụng đến em nữa”.


Sở Phàm cười cười, chỉ đành bịa ra một lời nói dối vô hại.


"Thật thế ạ?", Trần Vi Vi ngoan ngoãn gật đầu, vỗ nhè nhẹ lên ngực mình, thở phào một hơi.


"Vậy chú Tưởng quả là một người cha thấu tình đạt lý. Em đã nói rồi mà, trên đời này còn nhiều người tốt lắm, hì hì”, cô vui vẻ nở nụ cười, dường như lại tràn ngập hy vọng đối với thế giới.


Sở Phàm chỉ biết cười trừ.


Một kẻ với đôi tay nhuốm đầy máu tươi, gây bao nghiệp ác như Tưởng Thiên Sơn mà lại trở thành "người tốt" à? Thật sự không biết nên nói cô bé này ngây thơ hay ngốc nghếch nữa.


"À... anh Sở ơi...”


"Gọi anh Phong là được”, Sở Phàm nói: “Hai chúng ta chẳng lẽ lại xa cách đến thế?"


"Dạ... không phải vậy mà. Vậy anh Phong ơi, hì hì”.


Trần Vi Vi le lưỡi, đoạn rút một xấp tiền nhăn dúm dó từ trong túi quần bò ra, trong đó đa phần là tiền lẻ, thoạt nhìn cũng thấy đã phải tốn nhiều công sức mới gom góp được.


Cô dè dặt nói với gương mặt đỏ lựng: “Anh Phàm ơi, anh giúp bố em tìm bác sĩ, liên hệ bệnh viện đã làm phiền anh nhiều lắm rồi, vậy nên tiền thuốc thang do em trả mới phải... Bố em dạy rằng giấy rách cũng phải giữ lấy lề, phải sống bằng chính đôi tay của mình”.


"Đây là một nghìn một trăm bốn mươi ba tệ. Em biết chắc... Chắc là còn kém chút nữa, nhưng xin anh nhận trước ạ, em sẽ nhanh chóng trả hết cho anh”.


Cô chớp chớp đôi mắt tròn xoe.


"Một nghìn tệ đủ không anh?"


Sở Phàm không kiềm được một tiếng cười: “Chi phí phẫu thuật, thuốc men, mời chuyên gia cho bố em ít nhất cũng phải hai, ba trăm nghìn”.


"Hai... Hai trăm nghìn?"


Đôi mắt Trần Vi Vi trợn to, gương mặt méo xẹo: “Em có đi làm mấy việc cũng không kiếm được số tiền ấy mất. Em... Em làm sao bây giờ...”


Sở Phàm cười: “Đúng vậy, em không trả nổi đâu”.







Trần Vi Vi cúi gằm mặt, đôi gò má đỏ hồng như táo chín, những ngón tay cô ấy vân vê vạt áo, ánh mắt trộm liếc Sở Phàm.


"Vậy em... Em bán mình cho anh Phàm nhé...”


"Em vẫn chưa làm chuyện ấy. Em thấy trên phim nói lần đầu tiên của con gái có giá đến hai, ba chục nghìn tệ. Số còn lại... Còn lại em sẽ từ từ trả anh sau, mỗi đêm một nghìn... À không, năm trăm cũng được...”


"Vậy là em chỉ cần khoảng... Ừm, năm lần một là năm, năm lần hai là mười...”


Cô nàng còn nghiêm túc xòe tay ra đếm.


Sở Phàm: “...”


Con bé này thật là, đã bị bán còn giúp người ta đếm tiền nữa. Đúng là "ngây thơ ngốc nghếch" trong truyền thuyết.


Anh tức mình cốc đầu cô gái: “Nghĩ cái gì vậy? Em xem anh là ai chứ?"


"Sau này bớt xem mấy cái phim ba xu đó đi”.


"Dạ”.


Trần Vi Vi ăn đau, chỉ đành bĩu môi xoa đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK