Soạt soạt soạt.
Mấy trăm đôi mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía Ngô Ứng La đang mặt mày trắng bệch.
Nhà họ Ngô bọn họ lợi dụng quyền thế để thoái thác trách nhiệm khi toàn quân thua trận, ép buộc một số phó tướng liêm khiết chịu tội thay cho Ngô Ứng La, phải chịu hình phạt chém đầu công khai.
Thế nhưng giấy không gói được lửa, chuyện gì nên đến thì cũng phải đến!
“Trong trận chiến nơi biên cương, một trăm nghìn đại quân thất bại thảm hại, ba mươi nghìn quân lính ngậm hờn nơi chiến trường, không còn xương cốt”.
Giọng điệu Sở Phàm vô cùng bình tĩnh. Người nghe không thể đoán ra được bất cứ cảm xúc vui buồn giận hờn gì.
Nhưng lại đáng sợ như sự yên tĩnh trước cơn bão, bầu không khí đè nén khiến người ta cảm thấy ngột ngạt và sợ hãi.
“Trận chiến này thất bại hoàn toàn là do sai lầm trong sách lược chỉ huy của chủ soái. Ngô Ứng La, anh cần phải chịu toàn bộ trách nhiệm”.
Sở Phàm híp mắt nhìn lướt qua Ngô Ứng La đang mặt mày tái nhợt, giống như lưỡi đao lạnh băng được rút ra khỏi vỏ, ánh sáng sắc bén lóe lên.
“Tôi, thuộc hạ, thuộc hạ biết tội!”
Chát!
Ngô Ứng La đổ mồ hôi lạnh ròng tòng. Hắn không chút do dự lập tức tự tát vào mặt mình, cúi rạp người xuống khẩn cầu:
“Long thủ, trận này thua là do lỗi của tôi, là tôi nhất thời sơ xuất rơi vào bẫy của kẻ địch, phạm phải lỗi lớn, mong Long thủ tha thứ”.
Chát!
Ngô Ứng La đổi tay tự tát thêm một cái nữa. Hắn dùng lực rất mạnh, hai bên má đã rớm máu.
“Tôi xin lỗi ba mươi nghìn quân lính đã hi sinh trên chiến trường, tôi cũng đã phụ sự kỳ vọng của nhân dân Tây Dã, tôi thật lòng xin lỗi bọn họ. Tôi, tôi không thể chối bỏ trách nhiệm của mình”.
Da đầu Ngô Ứng La tê rần, chân tay và xương cốt đều lạnh như băng.
Hắn biết rất rõ mình đã phạm phải tội đại kỵ của kẻ làm tướng. Hắn đã gây tổn hại ba mươi nghìn quân lính, dù ở bất kì thời đại nào cũng là tội chết, đáng bị chém đầu ngay lập tức!
Chỉ vì hắn là con trai của Bình Tây Vương nên mới có thể thoái thác trách nhiệm, thoát được cái chết, vẫn ăn chơi xa đọa, ung dung hưởng thụ trong đại doanh Phong Đài.
Nhưng hiện giờ tất cả chuyện này đều đã bị Sở Phàm phát hiện. Nó đã không còn là chuyện nhỏ nữa rồi.
Nếu bị anh báo cáo lên Yên Kinh, chỉ sợ chuyện này sẽ gây xôn xao khắp cả nước, đến lúc đó dân chúng phẫn nộ, cho dù bố hắn có là Bình Tây Vương thì cũng không có cách nào giữ được cái mạng của hắn.
Hắn phải thể hiện đủ thành ý, bày ra dáng vẻ hèn mọn nhất mới có thể làm cho Sở Phàm nguôi giận, mới có thể bảo vệ được tương lai của chính mình.
Chát!
Ngô Ứng La lại tát thêm một cái vào mặt mình, máu tươi tóe ra. Hắn khổ sở thành khẩn cầu xin: “Cầu xin Long thủ cho tôi thêm một cơ hội nữa, để tôi lấy công chuộc tội, lấy lại phần đất đã mất”.
Hai mắt Sở Phàm như hai lưỡi kiếm sắc bén quét qua. Anh hờ hững nói: “Muốn tôi cho anh cơ hội? Vậy ai cho ba mươi nghìn tướng sĩ tử trận ở biên cương kia cơ hội? Bọn họ có thể sống lại nữa không?”
“Tôi nói rồi, chuyện này cần phải được giải quyết hợp tình hợp lý”.
Ngô Ứng La thấp giọng run rẩy: “Vâng, vậy xin hỏi Long thủ, phải giải quyết như thế nào cho phải?”
“Đơn giản thôi, mượn đầu của anh để làm yên lòng quân”, Sở Phàm hờ hững phun ra một câu, sau đó hỏi ngược lại hắn: “Anh xem có được không?”
Trần Phong Hoàng bước ra, ánh mắt sắc bén như dao, tay phải từ từ cầm vào kiếm Thanh Phong tượng trưng cho binh quyền tối cao, vẻ mặt đằng đằng sát khí!
Ầm.
Da đầu Ngô Ứng La như sắp nổ tung. Các binh lính ở đó cũng vô cùng kinh ngạc.
Sở Phàm đang muốn giết Ngô Ứng La!
“Anh, anh muốn giết tôi?”
Ngô Ứng La sợ hãi lùi lại vài bước, sắc mặt từ tái xanh chuyển sang trắng bệch, hoàn toàn không dám tin vào tai mình.
Vẻ mặt của hắn dần trở nên hung tợn, điên cuồng gào thét: “Anh dựa vào cái gì mà muốn giết tôi? Anh không thể giết tôi!”
“Tôi là Tướng quân được bổ nhiệm, nắm trong tay quyền kiểm soát một trăm nghìn đại quân của Phong Đài!”
“Bố tôi là Bình Tây Vương - Ngô Trấn Quân, tôi là con trưởng nhà họ Ngô, tôi là Vương gia tương lai”.
Các phó tướng đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều quỳ một gối xuống: “Xin Long thủ hãy suy nghĩ lại”.
“Quân địch còn đang ở trước mặt, chúng ta không thể giết chủ tướng được”.
“Xin cho Tiểu Vương gia một cơ hội để lấy công chuộc tội”.
Sở Phàm lạnh lùng quét mắt nhìn những quân lính xung quanh, phần lớn bọn họ đều là người nhà họ Ngô.
“Các người cũng biết là quân địch đang ở trước mặt, vậy các người nhìn chủ tướng của các người rồi nhìn xung quanh xem, trông có giống như đang đi đánh trận, có giống quân nhân không?”
“Hôm nay tôi không chỉ muốn giết một mình anh ta mà còn muốn giết cả một mẻ, còn phải dập đi nhuệ khí của tộc Bình Tây Vương các người.”
Sở Phàm chậm rãi đứng lên, chỉ vào Ngô Ứng La: “Thông báo cho bố anh đi, ba phút sau tôi sẽ chém đầu anh, bảo bố anh qua đây nhặt xác anh”.
Ầm.
Hiện trường lại xôn xao chấn động.
Chỉ giết một mình Ngô Ứng La thì không đủ, còn muốn giết cả một mẻ? Thậm chí còn muốn Bình Tây Vương đích thân tới nhặt xác sao?
Thế này, thế này cũng quá ngang ngược, quá ngông cuồng rồi.
Da đầu Ngô Ứng Long lại càng thêm tê dại. Toàn thân hắn đều lạnh toát như rơi vào hầm băng.
Hắn run rẩy bấm điện thoại, bộ dạng như đã dùng hết sức lực toàn thân mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Tại khu Tây Bắc phồn hoa.
Một dinh thự nguy nga tráng lệ đã trải qua bao thăng trầm lịch sử, với diện tích khổng lồ và tuổi đời ít nhất là ba trăm năm. Cả nước có không dưới mười nơi được bảo tồn hoàn hảo như vậy.
Hầu hết những nơi trong số đó đều được viện bảo tàng quốc gia bảo tồn như một nơi triển lãm văn vật lịch sử.
Cả khu Tây Bắc cũng chỉ có một dinh thự này là thuộc sở hữu tư nhân, hơn nữa ở cổng vào còn có quân lính được trang bị súng thật đạn thật để ngăn những người không có phận sự tiến vào!
Cho dù là quan chức cấp tỉnh hay là chủ doanh nghiệp có giá trị trăm tỉ, muốn đặt chân vào dinh thự này cũng phải hẹn trước ba tháng. Có rất nhiều người quyền cao chức trọng, thanh niên kiệt xuất đều coi việc có thể vào được dinh thự này là niềm tự hào, nhận được sự tiếp đón của chủ nhân nơi đây là niềm vinh dự lớn lao.
Bởi vì ở đây là phủ Bình Tây Vương!
Thống trị khu Tây Bắc hơn ba trăm năm qua, gia tộc khổng lồ đã trải qua mười mấy đời kế thừa, phủ của Vương tộc nhà họ Ngô.
Lúc này, trong phòng sách cổ kính của dinh thự.
Một người đàn ông tuổi ngoài năm mươi với mái tóc lấm tấm vài sợi bạc đang ngồi trước bàn làm việc, múa bút chấm mực, chăm chú viết thư pháp.
Người đàn ông này ăn mặc giản dị, nhưng từng cử chỉ hành động đều toát lên khí thế uy nghiêm, ung dung từ tốn, ngay ngắn rõ ràng. Người đàn ông này cho người ta một cảm giác như vạn vật trên đời đều nằm trong sự kiểm soát của ông ta.
Phía trước bàn làm việc là chủ tịch tỉnh đầu tiên của khu Tây Dã, Quản Bá Anh đang cung kính đứng ở một bên như học sinh tiểu học.
Người đàn ông này không phải ai xa lạ mà chính là Bình Tây Vương tiếng tăm lừng lẫy - Ngô Trấn Quân.
“Ha ha, Bá Anh, ông mau tới đây xem, bức thư pháp này của tôi có tiến bộ không?”
Ngô Trấn Quân múa bút, khá hài lòng nhìn chữ “Khống” vừa mới viết xong.
“Vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, nét chữ cứng cáp có lực, Vương gia đúng là chữ cũng giống người!”, Quản Bá Anh tấm tắc khen ngợi, hết lời nịnh nọt: “Cả Tây Bắc này nhờ có sự “kiểm soát” của Vương gia mà thịnh vượng phát triển. Thành quả hiện giờ không thể thiếu công lao của Vương gia được”.
“Lão già nhà ông đúng là dẻo miệng”, Ngô Trấn Quân vô cùng hài lòng, đắc ý cười.
Nhà họ Ngô đã kiểm soát khu Tây Bắc hơn ba trăm năm, từ những người có địa vị cao như quan chức cầm quyền, các ông lớn nắm giữ nền kinh tế cho đến những kẻ tầm thường như một tên lưu manh côn đồ trên phố, hay một quầy bán hàng ăn vặt.
Đều có người giám sát do nhà họ Ngô phái đi, toàn bộ Tây Dã như một tấm lưới đánh cá khổng lồ mà Ngô Trấn Quân mới là người thu lưới, là người kiểm soát tất cả mọi thứ.
Đây chính là nền tảng của nhà họ Ngô!