Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51: Nhà họ Đường ở Giang Lăng

Gia đình ba người đi vào một trung tâm mua sắm, Sở Phàm chủ yếu là theo chân Đan Đan cùng Vân Mộc Thanh đi loanh quanh. Cô bé hiếu kỳ tung tăng khắp nơi, gặp món đồ mới nào cũng tỏ vẻ hứng thú vô cùng.


Đi dạo một hồi, bọn họ đến một cửa hàng trang phục nữ được trang trí vô cùng sang trọng, những bộ cánh rực rỡ đẹp mắt kia lại càng có sức hấp dẫn tự nhiên với phái nữ. Vân Mộc Thanh tần ngần đứng trước cửa hàng hồi lâu, ánh mắt tràn ngập nỗi ao ước. Cô lưỡng lự muốn thử, nhưng giá tiền lên đến năm chữ số đã khiến cô gạt phắt đi suy nghĩ ấy.


"Em thích thì vào xem thử đi", Sở Phàm bỗng lên tiếng.


Anh liếc nhìn trang phục Vân Mộc Thanh đang mặc, chợt nhớ dường như cũng lâu rồi cô chưa có bộ quần áo mới nào.


"Anh điên à? Đắt như vậy mà thử cái gì? Hơn mười ngàn tệ, bằng hai tháng lương của tôi...", Vân Mộc Thanh tức tối liếc anh.



Sở Phàm không nói gì nữa, cùng Đan Đan đẩy Vân Mộc Thanh vào, không cho cô cơ hội từ chối.


"Xin chào anh chị, em có thể giúp gì anh chị ạ?", nhân viên phục vụ niềm nở đón tiếp.


Nhân viên ở những cửa hàng sang trọng này đều được huấn luyện bài bản, phần lớn đều có thái độ vô cùng chuyên nghiệp, chỉ có số ít mới như nữ nhân viên nịnh hót ở Dream World Kennedy lần trước.


"Tôi... tôi...", Vân Mộc Thanh đột nhiên có chút tự ti, không biết phải làm sao.


Ngược lại, Sở Phàm tự nhiên đáp lời. "Chào cô, vui lòng chọn cho vợ tôi mấy bộ đồ phù hợp".


Đan Đan giơ tay: "Phải đẹp nhất nha cô, ba con giàu lắm á!"


"Vâng", nữ nhân viên mỉm cười gật đầu, sau đó nhanh chóng chọn lấy bộ trang phục mới nhất của mùa. Vân Mộc Thanh tuy ỡm ờ từ chối nhưng vẫn bị đưa vào phòng thay đồ.


Mười phút sau, giai nhân tuyệt sắc khoác lên mình bộ cánh mới bước ra. Hai mắt Sở Phàm sáng lên, rung động đến tận trái tim.


Chiếc đầm dài màu bạc được thiết kế theo kiểu dáng sườn xám với chân váy bán trong suốt làm tôn lên đường cong lả lướt của người phụ nữ. Đôi gò bồng đảo cao cao, vòng eo mềm mại, chân váy buông lơi một cách tự nhiên, khiến cặp đùi trắng trẻo thon thả trên đôi giày cao gót càng như ẩn như hiện...


Vân Mộc Thanh vốn đã sở hữu vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, "quốc sắc thiên hương", nay khoác lên bộ trang phục này càng giống như tiên nữ bước ra từ truyện cổ tích, xinh đẹp đến khiến người sững sờ.


"Có... có đẹp không?", gương mặt cô đỏ lựng, hai mắt lảng tránh, lí nhí đầy thẹn thùng. Đây là lần đầu tiên cô mặc một bộ trang phục lộ nhiều da thịt đến vậy trước mặt một người khác giới.


Sở Phàm dứt khoát gật đầu: "Đẹp".


Vân Mộc Thanh quắc mắt lườm anh. Bỗng Đan Đan láu lỉnh chớp chớp đôi mắt, quấn quít bên cô với vẻ ngạc nhiên trên mặt: "Cô tiên xinh đẹp ơi, cô là ai vậy ạ? Mẹ của con đâu rồi?"


"Kỳ quá à, mẹ con vừa mới vào phòng thay đồ mà, sao lại đi đâu mất òi".


Diễn xuất của cô bé khiến tất cả mọi người bật cười. Vân Mộc Thanh làm bộ hờn dỗi, trong lòng vừa thẹn vừa vui.


"Đẹp thật không?", đôi mắt hơi sáng lên, cô lại hỏi Sở Phàm. Không biết vì sao mà trong lòng cô lại vô cùng quan tâm đến cảm nhận của anh.


"Đẹp", Sở Phàm gật đầu, đoạn lựa ra thêm mấy bộ rồi nói với nhân viên: "Giúp cô ấy thử thêm mấy bộ này."


Vân Mộc Thanh cuống quít từ chối nhưng không cản được sự nhiệt tình của Đan Đan và Sở Phàm, lại bị đưa vào phòng thay đồ thử thêm bảy, tám bộ nữa.


Những bộ trang phục này mang phong cách khác nhau, từ ngây thơ thuần khiết, gợi cảm bốc lửa, đến người phụ nữ trưởng thành hoặc tiểu thư mơ mộng. Nhưng Vân Mộc Thanh đều dễ dàng làm chủ được cho dù là bất kỳ phong cách nào. Cô gái có nhan sắc trời phú này chính là một chiếc giá treo đồ biết đi, thậm chí chỉ cần đứng đó thôi cũng đã thu hút một nhóm nữ sinh ùa vào mua sắm, khiến lượng khách đến cửa hàng tăng gấp ba so với thường ngày.


Sở Phàm hôm nay cũng được một phen no mắt. Ai bảo đi mua sắm với vợ là tra tấn cơ chứ? Tra tấn mà được thế này thì anh tình nguyện bị tra tấn mỗi ngày.


"Thưa anh, vóc dáng và khí chất của chị nhà thật sự tốt quá ạ, bộ nào của cửa hàng chị ấy cũng làm chủ được hết. Nếu không phải tụi em đã quyết định gương mặt người đại diện rồi thì chắc chắn sẽ mời chị nhà."



Nhân viên phục vụ trầm trồ khen ngợi.


Vân Mộc Thanh cũng có chút ngại ngùng, lại lo lắng thì thầm vào tai Sở Phàm. "Tại anh hết đấy, thử bao nhiêu bộ vậy mà không mua, làm tôi mất hết mặt mũi".


Cô cho rằng mấy bộ đồ này ít nhất cũng có giá từ ba mươi nghìn tệ trở lên, một con số cô không tài nào với tới được.


"Ai bảo không mua?", Sở Phàm ngạc nhiên hỏi lại, sau đó vung tay: "Gói hết mấy bộ ban nãy thử về".


"Vâng ạ", nhân viên phục vụ vui như mở cờ trong phục. Mấy bộ trang phục này tổng cộng phải đến mấy trăm nghìn tệ, chia hoa hồng thôi đã ba mươi nghìn rồi!


"Anh... anh điên rồi hả...", Vân Mộc Thanh bị Sở Phàm chọc cho tức chết, dở khóc dở cười: "Tôi đào đâu ra số tiền lớn như vậy? Anh muốn tôi cà nát thẻ tín dụng luôn hay sao?"


"Ai lại để phụ nữ trả tiền bao giờ? Tôi trả", Sở Phàm đáp đến là khí phách.


Đan Đan cũng kiêu ngạo hùa theo: "Dạ đúng đó, ba giàu lắm luôn. Tuần trước ba còn mua công viên trò chơi làm quà cho con nè".


Vân Mộc Thanh bực dọc liếc bé. "Sao con không nói ba mua máy bay luôn đi?"


"Cũng được đó mẹ, ngày mai mua máy bay, ngày mốt mua tàu thủy, mốt nữa mua tên lửa..."


Trước sự hờn dỗi của Vân Mộc Thanh, Sở Phàm cười khẽ một tiếng rồi rút thẻ ngân hàng ra. Với anh mà nói, mấy trăm triệu cũng chỉ nhẹ tựa lông hồng, nói gì đến mấy trăm nghìn.


"Cô chú không phải tranh nhau, để con trả cho!", vừa lúc ấy, giọng nói non nớt của một bé trai vang lên.


Sở Phàm và Vân Mộc Thanh kinh ngạc ngoái lại, chỉ thấy một cậu nhóc kháu khỉnh khoác trên người bộ đồ hàng hiệu, học theo dáng đi của người lớn mà khệnh khạng bước vào, trông đến là buồn cười.


"Tiểu Hổ?" Sở Phàm có chút bất ngờ, sao thằng nhóc này lại đến đây.


Càng bất ngờ hơn nữa là khi nhìn thấy cậu nhóc, tất cả nhân viên trong cửa hàng lập tức ngừng việc đang làm lại, đồng loạt đi đến, lễ phép chào: "Cậu út, sao cậu lại đến đây ạ?"







Nhóc này còn là con nhà giàu nữa à, thú vị đấy. Sở Phàm cười.


"Hai cô chú này là bạn tốt của tui, sau này họ mua sắm gì cứ ghi vào thẻ của ba tui là được, biết chưa?", Tiểu Hổ phân phó như một ông cụ non. Mấy vị quản lý gật đầu như gà mổ thóc, không ai dám ý kiến gì.


Vân Mộc Thanh dở khóc dở cười.


"Đường Tiểu Hổ!", Đan Đan bỗng nhiên chạy đến, hai tay chống nạnh, tức tối quở trách: "Em làm hết bài tập chưa mà đã đi chơi hả? Lúc đi học lại mà không có bài để nộp thì đừng hòng chị cho em mượn chép, hứ".


Tiểu Hổ lập tức ỉu xìu như cọng bún thiu, nói với vẻ đáng thương. "Chị Đan Đan à, ở đây nhiều người vậy, chị... chị cho em chút mặt mũi đi mà..."


"Ui da ui da, đau quá, em sai rồi..."


Hai đứa bé đáng yêu khiến Vân Mộc Thanh cảm thấy buồn cười. Cô vội kéo Đan Đan ra rồi ngồi xổm xuống, tò mò hỏi. "Tiểu Hổ à, ban nãy họ gọi cháu là cậu út, vậy cửa hàng này là của nhà cháu mở sao?"


"Cô xem thường nhà họ Đường quá rồi đó", Tiểu Hổ hừ một tiếng cao ngạo rồi vỗ ngực: "Tất cả cửa hàng trên đường này đều là của nhà cháu hết".


"...", Vân Mộc Thanh cạn lời.


Sau đó cô bỗng che miệng lại, ngạc nhiên thốt lên: "Họ Đường? Cháu là người của nhà họ Đường ở Giang Lăng ư?!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK