Sân bay quốc tế thành phố Giang Lăng.
“Mau, mau!”
“Tránh ra, tránh ra!”
Bốn mươi lăm người đàn ông áo đen chạy nhanh về phía lối đi đặc biệt, vội vàng sơ tán đám người, sắc mặt ai cũng vừa căng thẳng vừa cung kính như gặp phải cường địch.
Ầm ầm ầm…
Tiếp theo đó, mười tám chiếc Maybach thuần một màu đen xếp thành hai hàng mở đường, vây quanh một chiếc siêu xe Lincoln xa hoa loại dài ở giữa, vừa khí phách vừa kiêu ngạo chạy ra.
Vô cùng khí thế!
Hành khách qua lại trở nên xôn xao, người thì chụp ảnh, người thì hâm mộ, bàn tán sôi nổi vô cùng náo nhiệt.
Hay thật, đây là nhân vật lớn nào đến Giang Lăng thế?
Thật phô trương!
Mà lúc này, ở ghế sau của chiếc Lincoln xa hoa.
“Ồ, chiếc siêu xe này ngồi thoải mái ghê, tốt hơn ghế đẩu lạnh băng biết bao nhiêu”.
Sở Phàm mặc đồ rằn ri cũ nát, lắc lư ly vang đỏ Bordeaux cực phẩm trong tay, quần áo trên người không phù hợp với tình cảnh này chút nào.
“Ở cái nơi khỉ ho cò gáy là Bắc Cực kia ba năm, cuối cùng cũng được sống tháng ngày giống con người rồi, thoải mái thật”.
Làm việc khiêm tốn chưa bao giờ là tính cách của Sở Phàm anh.
Thân là Quân thần, công lao hiển hách, thì phải có dáng vẻ và khí phách của Quân thần!
Nói theo cách của Sở Phàm là, ông già Tần lớn tuổi như thế mà không có con cái, lỡ như tiền xài không hết thì phải làm sao?
Làm một cấp dưới nên giải quyết vấn đề, gánh vác trọng trách vì Thủ trưởng mới đúng.
“Giang Lăng thật sự là một thành phố chứa đầy kỷ niệm”, Sở Phàm nheo mắt lại nhìn phong cảnh ngựa xe như nước ngoài cửa sổ, vô số kỷ niệm ngày xưa không ngừng hiện lên trong lòng.
Anh duỗi người một cái, nhìn về phía tài xế đang lái xe: “Người anh em, cậu cũng là người của Thủ trưởng à?”
“Báo cáo Long… Long thủ, đúng vậy”.
Nhìn thấy Quân thần của Long Hồn trong truyền thuyết, trong lòng người đàn ông vô cùng kích động, nói chuyện cũng lắp bắp, cậu ta nghiêm túc la to:
“Tôi tên La Cường, quân hàm thượng tá, chức vị là Phó tướng chiến khu Giang Lăng, tôi…”
Sở Phàm giơ tay ngắt lời cậu ta: “Những thân phận này, trong lòng cậu tự hiểu là được, không cần thiết phải báo với tôi, tôi đã xuất ngũ rồi”.
“Ở trong lòng tôi, anh mãi mãi là Quân thần của Long Hồn!”
“Hơn nữa, quốc gia chỉ lấy lại quân quyền của anh, anh vẫn là Tướng quân như trước”.
Trên khuôn mặt cương nghị của La Cường tràn đầy nhiệt huyết: “Thủ trưởng đã nói, sau này anh gặp phải vấn đề gì ở Giang Lăng đều có thể kêu chúng tôi giải quyết”.
“Đương nhiên chuyện tiêu tiền xa xỉ lãng phí ông ấy sẽ không lo. Cho nên, tiền xăng của mấy chiếc siêu xe ra ngoài hôm nay đều trừ vào tiền xuất ngũ của anh…”
“Tên cáo già!”
Chút cảm động khó khăn lắm mới xuất hiện trong lòng Sở Phàm lập tức tan thành mấy khói, tức giận trợn tròn mắt.
“Đi thôi, đi gặp con gái của tôi!”
“Vâng”.
Sở Phàm nắm chặt lấy ảnh chụp, nhìn cô bé mũm mĩm nở nụ cười xán lạn như thiên sứ nhỏ kia, cả trái tim anh đều như bị hoà tan…
Con gái ngoan, bố về rồi đây, đợi bố!
Một tiếng sau, xe dừng lại ở chỗ cách khu chung cư Hoa Viên Hân Hân không xa.
La Cường đưa một túi tài liệu thật dày tới, nói: “Long thủ, tài liệu về vợ và con gái anh đều ở đây hết.”
“Tôi sẽ không quấy rầy cả nhà anh đoàn tụ, đợi anh ở bên ngoài, chờ lệnh bất cứ lúc nào”.
“Vất vả rồi người anh em”, Sở Phàm vỗ lên bả vai La Cường, khiến cậu ta vừa mừng vừa lo, kích động đến mức liên tục cúi chào, không ngừng vâng dạ.
“Hoa Viên Hân Hân, block 1, phòng 102”.
Sở Phàm dựa theo thông tin bước nhanh đến dưới lầu một căn nhà, anh châm một điếu thuốc, tràn đầy tâm sự lật xem tài liệu.
Anh vậy mà không biết gì về “vợ” và “con gái” mình cả, đúng là vừa hoang đường vừa chua xót.
“Vân Mộc Thanh”.
Anh nhìn người phụ nữ như thần tiên trên ảnh chụp trong túi tài liệu, nhỏ giọng nỉ non, mạch suy nghĩ lưu chuyển.
Đây là tên của cô.
Năm năm trước, Sở Phàm chấp hành nhiệm vụ ở Giang Lăng, bất ngờ gặp được Vân Mộc Thanh bị người ta bỏ thuốc, gặp chuyện bất bình, anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng lúc đó Vân Mộc Thanh đã trúng thuốc quá nặng đầu óc mơ hồ, Sở Phàm còn trẻ tuổi tinh lực dồi dào, trai tài gái sắc, lửa gần rơm, mọi thứ đều như nước chảy thành sông!
Đó là lần đầu tiên Sở Phàm biết mùi vị của phụ nữ, cũng là lần duy nhất của anh.
Đến nay, hoa mai đỏ tươi trên khăn trải giường vẫn nằm trong tâm trí anh, khiến anh vô cùng áy náy.
Anh nhớ rõ sau đêm đó, anh đã để lại tiền để dành của mình và viết một bức thư nói rõ tình huống, còn dặn dò người của Long Hồn chăm sóc cô, không ngờ rằng cô lại mang thai, còn sinh con cho mình!
Vân Mộc Thanh vốn là thiên kim của nhà họ Vân giàu có ở Giang Lăng, nhưng có thai trước khi kết hôn khiến cô trở thành trò cười cho người đời, cam chịu ánh mắt xem thường của thế gian. Ngày thứ hai sau khi cô sinh con gái ra đã bị nhà họ Vân đuổi ra khỏi nhà với lý do “bại hoại gia phong”, đuổi khỏi nhà họ Vân, không nơi nương tựa.
Từ đó, một mình cô ngậm đắng nuốt cay nuôi con gái trưởng thành, chịu đựng suốt năm năm.
Năm năm, đời người có mấy cái năm năm? Vốn là một cô gái trẻ tuổi như hoa như ngọc, trong một đêm lại trở thành mẹ đơn thân.
Năm năm nay, cô chịu đựng biết bao nhiêu chê trách và chỉ trỏ, bị ức hiếp biết bao nhiêu lần, làm cách nào để cùng con nương tựa lẫn nhau sống qua ngày?
Năm năm thủ thân như ngọc, năm năm thui thủi một mình chỉ vì đợi một người không rõ tung tích, chỉ vì một người qua đường vội vã như mình!
“Đúng là cô gái ngốc, sao em lại ngốc thế chứ”.
Sở Phàm vuốt ve hai mẹ coi đang cười tươi trên ảnh chụp, trong lòng càng áy náy, cũng càng khó chịu hơn!
“Nhưng mọi chuyện đã kết thúc!”, Sở Phàm hít sâu một hơi, trong mắt loé lên khí phách nhìn xuống thiên hạ: “Anh đã về rồi”.
“Bắt đầu từ hôm nay, không ai có thể khiến hai người chịu chút uất ức nào nữa, dù là ông trời cũng không được!”
Anh cưng chiều sờ hai mẹ con trên ảnh chụp, hít sâu một hơi chuẩn bị gõ lên cánh cửa nho nhỏ kia, ôm chặt lấy vợ và con gái mình!
Nhưng khi chỉ còn thiếu một bước cuối cùng lại mãi do dự không tiến lên, bắt đầu trở nên căng thẳng…
Hai mẹ con bọn họ thật sự có thể chấp nhận mình sao?
“Cốp!”
Do dự chừng năm phút, đột nhiên có một hòn đá từ đâu bay tới đập trúng đầu Sở Phàm.
“Này, chú kỳ lạ kia, chú lén lút nhìn trộm cái gì trước cửa nhà cháu đấy?”
Sở Phàm nhướng mày, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói non nớt.
Anh xoay người, một cô bé nhỏ xíu bốn năm tuổi mặc váy công chúa xinh đẹp, cột tóc hai sừng cảnh giác trừng mình, đôi mắt to tròn trợn to.
Đây, đây là…
Trong đầu Sở Phàm nổ ầm một tiếng, kích động muốn la lên, tim đập thình thích, chỉ hận không thể lập tức ôm lấy cô bé đáng yêu trước mặt vào lòng hôn cho đã đời!
Đây là con gái của mình đấy!
“Chú kỳ lạ này, cháu đang hỏi chú đó?”, tiểu loli bĩu môi, cảnh giác nhìn Sở Phàm từ trên xuống dưới: “Chú cũng là người xấu đến làm phiền mẹ cháu đúng không? Hừ, đồ xấu xa, đánh chết chú!”
“Cô bạn nhỏ, chú không phải người xấu”.
Sở Phàm cố nén kích động trong lòng, anh ngồi xổm xuống, xoa xoa tay, cố hết sức nói chuyện bằng giọng điệu dịu dàng nhất: “Cô bạn nhỏ, cháu thật xinh đẹp, chú cho cháu kẹo, nói chú nghe xem cháu tên gì, bao nhiêu tuổi có được không?”
“Chú kỳ lạ, chú ngây thơ quá”.
Cô bé nhỏ xíu khinh thường bĩu môi, giơ đôi tay mũm mĩm lên chống nạnh, kiêu ngạo nói: “Chú đang dụ dỗ con nít hai ba tuổi à, năm nay Đan Đan đã bốn tuổi rồi, sẽ không mắc lừa đâu!”
“Ha ha ha”, Sở Phàm cưng chiều xoa đầu cô bé: “Đương nhiên rồi, Đan Đan thông minh nhất”.
Tiểu loli kiêu ngạo đáp: “Đúng thế, Đan Đan là đứa trẻ thông minh nhất trong nhà trẻ đó, ấy? Sao chú lại biết tên cháu?”
Sở Phàm cười cười, híp mắt hỏi một câu: “Đan Đan, khi nãy cháu nói có người xấu bắt nạt cháu và mẹ là thật sao?”
Giọng nói chứa sự lạnh lẽo.
“Vâng!”, Đan Đan gật đầu thật mạnh, cô bé tức giận nói: “Hôm nay cậu lại đến đây ức hiếp mẹ, mỗi lần cậu đến, mẹ đều sẽ thầm khóc rất lâu”.
“Cậu là người xấu, Đan Đan không thích cậu”.
Cô nhóc bĩu môi, đỏ mắt quơ nắm tay: “Đan Đan muốn lớn lên nhanh một chút, muốn bảo vệ mẹ!”
Thấy Đan Đan còn nhỏ đã lanh lợi như thế, Sở Phàm càng thấy chua xót và áy náy hơn…
“Bốp!”
“Rầm!”
Lúc này, trong nhà của Vân Mộc Thanh ở cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng đập đồ và tiếng ồn ào, khiến Đan Đan sợ tới mức tái mặt, hoảng hốt trốn sau lưng Sở Phàm.
“Cậu lại đánh mẹ rồi, Đan Đan sợ…”
Sở Phàm lập tức nổi trận lôi đình!
Cậu? Người của nhà họ Vân!
Vân Mộc Thanh đã bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà, đuổi khỏi gia tộc rồi, bọn họ vẫn không chịu bỏ qua cho cô sao?
Bọn họ dựa vào cái gì mà ức hiếp người phụ nữ của Sở Phàm này chứ!
“Đan Đan đừng sợ, có chú ở đây”, Sở Phàm an ủi, giơ tay về phía cô bé: “Chúng ta cùng đi bảo vệ mẹ, đuổi người xấu đi nhé, có được không?”
“Dạ được!”, Đan Đan gật đầu thật mạnh.
“Thật dũng cảm”.
Sở Phàm cười, nắm lấy bàn tay mũm mĩm của cô bé, huyết mạch tương liên, càng khiến máu huyết của anh sôi trào hơn.
Ầm!
Ngay sau đó, lệ khí bá đạo như thuỷ triều cuồn cuộn ầm ầm nổ tung quanh người!
Kẻ dám cả gan ức hiếp người phụ nữ của ông đây, đều phải chết!