Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 203: Ông mới hỗn láo

Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, La Cường thẳng thừng bẻ gãy cổ tay Ngô Nghĩa, không chút do dự.


Thân hình mập mạp của Ngô Nghĩa như một con heo béo, thảm hại ngã lăn xuống đất, gào thét như heo bị chọc tiết.


Thủ đoạn ác liệt khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.


Sở Phàm chẳng hề để tâm, sắc mặt bình tĩnh như nước.


“Khốn khiếp, mày, mày dám đánh tao?”, Ngô Nghĩa chật vật bò dậy, nắm lấy cổ tay bị gãy, chỉ vào La Cường mắng: “Mày biết tao là ai không? Mày biết thân phận của tao là gì không? Mày có tin chỉ cần tao nói một câu, nhà mày phải ra đường nhặt xác mày luôn không?”


Rắc!



La Cường không thèm nói nhảm với hắn mà hất tay hắn ra, một khẩu súng ngắn màu đen đặt thẳng lên đầu Ngô Nghĩa, đạn lên nòng: “Tao còn dám giết mày luôn đó, tin không?”


Lời nói của cậu ta vô cùng bình tĩnh, chẳng mang theo chút đe dọa lạnh lùng nào, nhưng chính vì kiểu bình tĩnh này mới khiến người khác không dám hoài nghi cậu ta có thể dễ dàng nổ súng lấy mạng Ngô Nghĩa.


Ngô Nghĩa sợ toát mồ hôi, hai chân mềm nhũn, suýt tè ra quần.


Chết tiệt, rốt cuộc tên này có lai lịch thế nào?


“Cậu làm gì đó, Sở Phàm, mau bảo tên điên này dừng tay lại, cậu muốn hại chết chúng tôi sao?”, Đường Luân sợ đến hồn bay phách lạc, ông ta không những không cảm kích La Cường đã giúp đỡ lại còn vội vàng chỉ trích.


“Ban ngày ban mặt nổ súng giết người, cậu muốn chết cũng đừng kéo chúng tôi theo”.


Quan trọng hơn là Ngô Nghĩa là người của nhà họ Phương, một khi động đến hắn thì quan hệ giữa nhà họ Đường và nhà họ Phương sẽ bị xé rách, càng không có khả năng hòa giải.


Ông ta không muốn đắc tội với gia tộc lớn như nhà họ Phương.


Ngô Nghĩa run như cầy sấy, cười còn khó coi hơn cả khóc: “Cậu Phương, cứu tôi, cứu tôi với”.


“Nếu cậu dám động đến anh ta thì tôi đảm bảo cậu sẽ phải trả giá đắt”, sắc mặt Phương Trung u ám, anh ta chỉ vào La Cường, dùng giọng điệu chắc nịch lớn tiếng nói.


“Tôi lấy thân phận cậu chủ nhà họ Phương ra lệnh cho cậu, mau thả người ra!”


“Ra lệnh?”


La Cường cười như không cười, giây tiếp theo, cậu ta xoay súng, nhắm thẳng vào bàn tay mập mạp đang đổ mồ hôi của Ngô Nghĩa, không chút do dự bóp cò.


Bằng.


Viên đạn xuyên qua tay Ngô Nghĩa, tạo thành một cái lỗ, máu chảy ròng ròng.


Lần này Ngô Nghĩa không gào thét mà chấn động vì mất quá nhiều máu, hai mắt trợn trắng rồi ngất xỉu, nằm co quắp trên mặt đất, sùi bọt mép, cảnh tượng như một con heo mập bị chọc tiết.


La Cường liếc mắt khinh thường: “Mệnh lệnh của anh đối với tôi chả là cái khỉ gì cả”.


Trong mắt La Cường chỉ nhận định một thủ lĩnh là Sở Phàm, cậu chủ nhà họ Phương ư? Là cái thá gì chứ.


Tất cả mọi người nhà họ Đường đều vô cùng kinh ngạc ngoại trừ Đường Luân, khi nhìn thấy tên vong ơn bội nghĩa bị quả báo, phần lớn đều cảm thấy cực kỳ hả giận.


Sắc mặt Phương Trung đã vô cùng khó coi, u ám lạnh lùng.


Dù Ngô Nghĩa chỉ là một con chó nhưng cũng là chó nhà họ Phương nuôi, có câu đánh chó phải ngó mặt chủ.


Nhưng La Cường làm vậy, chẳng khác nào làm nhà họ Phương mất mặt, thậm chí như một cái tát thẳng vào mặt anh ta giữa chốn đông người.


“Hay lắm, anh vẫn chưa biết, rốt cuộc mình đã đắc tội với ai đâu nhỉ?”, Phương Trung cười nhạt, ánh mắt điềm tĩnh nhìn La Cường và Sở Phàm, anh ta cũng nhìn ra được, kẻ này mới là nhân vật chính, còn La Cường chẳng qua chỉ là thuộc hạ.


“Tôi là cậu chủ của nhà họ Phương ở Giang Bắc, độc đinh đời thứ ba nhà họ Phương, ông nội tôi là Phương Chấn Khang, quân hàm đại tướng, một trong sáu hội trưởng của Võ Minh! Một nửa đất Giang Bắc này là giang sơn của nhà họ Phương chúng tôi!”


Vẻ mặt Phương Trung tự hào, ngạo mạn, đến cả âm lượng cũng tăng lên, anh ta chỉ vào Sở Phàm: “Bây giờ lập tức quỳ xuống, dập đầu nhận lỗi với tôi, tự đánh gãy hai chân thì tôi có thể chừa lại cho anh một con đường sống”.



Anh ta có tư cách, càng có tự tin!


Nhà họ Phương ở đất Giang Bắc chính là hoàng đế, là ông trời.


E là cả Đường Việt Quân, người giàu nhất vùng Giang Lăng cũng phải cúi đầu, tránh xung đột.


Một Sở Phàm tầm thường, chẳng qua có chút bản lĩnh, trang bị chút súng ống, lấy đâu ra tư cách để làm xằng làm bậy trước cậu chủ nhà họ Phương?


Phương Trung nghĩ vậy, mà Đường Luân cũng cho là như vậy, thậm chí hầu hết mọi người có mặt ở đó cũng có suy nghĩ này.


Tuy nhiên.


Vẻ mặt Sở Phàm bình tĩnh bước đi, lướt qua người Phương Trung, thẳng thừng coi anh ta như không khí, căn bản chẳng có gì đáng nhắc đến.


Anh quan sát xung quanh, thấy một bàn cờ dưới gốc cây trong vườn hoa thì vô cùng hứng thú đi đến, tỉ mỉ cầm quân cơ lên xem xét rồi nói: “Gỗ cẩm lai thường hạng, đàn hương tốt nhất, màu đen trơn bóng, cụ Đường quả là người tao nhã”.


Anh duỗi tay: “Nghe đồn tài đánh cờ của cụ Đường cao siêu, lần trước đi vội nên chưa kịp học hỏi, hôm nay chi bằng chơi một ván?”


Mọi người đều trố mắt kinh ngạc, khóe miệng Phương Trung co rút, tức đến suýt nổ tung.


Khốn kiếp, lúc nào rồi còn có tâm trạng đánh cờ? Rõ ràng là khinh thường cậu chủ nhà họ Phương là anh ta đây!


Đường Việt Quân sửng sốt, sau đó cười sảng khoái: “Cậu bạn có hứng thú vậy ông lão tôi đây tiếp đến cùng”.


“Có điều tôi đã tuổi cao mắt mờ, không bằng được mấy người trẻ tuổi tư duy nhanh nhạy, cậu nhường tôi mấy nước”.


Đường Việt Quân mỉm cười, thản nhiên không khách sáo lấy ‘quân xe, mã, pháo’ của Sở Phàm, sau đó nhíu mày, vẫn cảm thấy chưa đủ lại lấy đi một ‘con sĩ’.


Không có chút phong thái của bậc trưởng bối gì cả.


“Bố, bố quá vô liêm sỉ rồi”, Đường Miên Miên tròn mắt, thẳng thắn nói: “Sao bố không lấy ‘tướng’ của người ta luôn đi, vậy thì bố chắc chắn không thua được”.


Đường Việt Quân cười ha ha nói: “Xem này, con gái lớn không giữ nổi, lại quay ra bênh người ngoài rồi, cậu bạn Sở Phàm, con gái của tôi đây, có tình ý sâu đậm với cậu đó”.


“Bố, bố nói linh tinh cái gì vậy!”, hiếm khi thấy Đường Miên Miên mặt đỏ bừng, giậm chân, cúi đầu, đôi mắt xinh đẹp thỉnh thoảng liếc qua Sở Phàm, dáng vẻ thiếu nữ ngại ngùng.







Điều này càng khiến Phương Trung thêm phẫn nộ, ‘vợ tương lai’ của anh ta, lại liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác ngay trước mặt?


Sở Phàm chỉ mỉm cười, khẽ xua tay: “Thú vui tiêu khiển thôi mà, không việc gì, cụ Đường, cụ cầm quân đỏ thì đi trước đi”.


“Vây tôi không khách sáo nhé”.


Phương Trung thấy mình hoàn toàn bị phớt lờ, không kìm nổi cơn giận, phẫn nộ vô cùng, không nói lời nào liền lật đổ bàn cờ.


Rầm!


Quân cờ rơi vương vãi trên đất.


“Khốn kiếp, nghĩ tao là kẻ dễ bắt nạt à? Đánh cờ, đánh cờ cái rắm á!”, Phương Trung mắng , anh ta kiêu ngạo, độc đoán, chỉ vào Sở Phàm rồi gào lên.


“Đồ chó má, mày cũng gan quá nhỉ, đánh người của tao, mờ ám với người phụ nữ của tao, giờ lại còn coi khinh tao? Coi tao là kẻ dễ đè ép thế à?”


Anh ta kiêu căng chỉ vào Sở Phàm, lại ầm ầm gạt đổ bình trà: “Có tin chỉ cần một câu nói của tao cả nhà mày sẽ có cái kết thảm không?”


“Phương Trung, cậu thật hỗn láo!”, Đường Việt Quân đập bàn, tức giận quát.


Cụ đường biết rõ thân phận của Sở Phàm, Quân thần của Long Hồn, nhân tài kiệt xuất, sao có thể để một kẻ vô lại như Phương Trung bôi nhọ.


“Đường Việt Quân, ông mới hỗn láo”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK