Đồng hồ đã điểm mười giờ tối nhưng biệt thự nhà họ Diệp vẫn đèn đóm sáng trưng với những tiếng xì xào bàn tán.
Đêm nay, toàn bộ người trong dòng họ đều tề tựu đông đủ dưới sự triệu tập của ông cụ Diệp. Mười mấy vị cha chú ngồi trong đại sảnh, mặt mũi ai nấy đều hầm hầm như chuẩn bị đi tra tấn người khác.
"Thật sự là quá trơ trẽn! Chỉ là thằng con hoang của một đứa con gái không có giá trị mà thôi, nhà họ Diệp chúng ta có lòng lo cái ăn cái mặc cho nó đã là phúc đức”.
"Thứ mất dạy ấy không biết ơn thì thôi mà lại còn đánh Vinh Hữu ra nông nỗi này? Đúng là thứ ăn cháo đá bát, lòng lang dạ sói!"
"Thằng con hoang ấy là cái thá gì? Hôm nay chúng ta phải dạy cho nó biết nhà họ Diệp không phải nơi nó có thể tự tung tự tác”.
Bọn họ vừa quát tháo vừa đập bàn đầy phẫn nộ.
Khi nhìn thấy tình trạng của Diệp Vinh Hữu sau trận đòn từ Sở Phàm, cơn giận của ai nấy đều phun trào như núi lửa.
Diệp Vinh Hữu là người xuất sắc nhất trong lớp thanh niên nhà họ Diệp bấy giờ, là người nắm quyền nhà họ Diệp trong tương lai, vậy mà lại bị đánh cho gãy chân. Còn gì tệ hơn nữa? Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, cả gia tộc sẽ bị cười cho thối mũi!
Cần phải trừng trị!
Diệp Kiến Lĩnh và Hoàng Phương thấy mình được ủng hộ thì vênh vênh váo váo, xem mình không khác gì ông trời. Còn Diệp Vinh Hữu nhận được sự quan tâm của chú bác như mặt trời được trăng sao vây quanh thì kích động đến mức tạm thời quên cả cơn đau.
Hắn đắc ý cười gằn: “Thấy chưa? Đây chính là sự khác biệt giữa thân phận của chúng ta. Diệp Vinh Hữu tao đường đường là cậu cả nhà họ Diệp, dù có phạm sai lầm cũng có vô số người che chở cho, là điều đứa con hoang như mày đầu thai tám kiếp cũng không có được, Sở Phàm à”.
Trong lòng hắn vui sướng tràn trề, chưa gì đã tưởng tượng ra cảnh Sở Phàm run rẩy quỳ xuống xin tha.
"Cũng đã mười giờ rưỡi rồi, sao Mỹ Na còn chưa đưa thằng con hoang kia đến đây?", Diệp Vinh Thiều cau mày, liếc nhìn vợ chồng Diệp Kiến Quan và Trần Di, cũng là bố mẹ của Diệp Mỹ Na, đầy khó chịu: “Hay là con gái anh chị đã giúp nó chạy thoát rồi?"
Dưới ánh mắt soi mói đồng loạt bắn về đây của những người khác, sắc mặt hai vợ chồng xám đi.
"Không... Không đâu bố ạ, Mỹ Na đã hứa nhất định sẽ đưa cậu ta đến mà”.
Trần Di vội vàng lên tiếng, Diệp Kiến Quan thì sợ đến mức không thốt nên lời, chỉ đành gật đầu lia lịa.
Diệp Vinh Thiều hừ lạnh: “Năm phút nữa mà chúng không đến thì cả nhà anh chị lập tức cút khỏi gia phả/cút khỏi nhà họ Diệp cho tôi, thứ vô dụng”.
Những người còn lại nở nụ cười hả hê khi chứng kiến hai vợ chồng bẽ mặt.
Diệp Kiến Quan là người chất phác nhất trong nhà họ Diệp nên địa vị cũng thuộc hàng thấp nhất, thường bị người khác chèn ép. Nếu không nhờ sự lanh lợi cộng thêm sắc vóc còn có thể dùng để liên hôn của Diệp Mỹ Na thì có lẽ gia đình họ đã bị xua đuổi như thứ sâu mọt ăn hại từ lâu rồi.
Diệp Kiến Quan vẫn vụng về không biết nói gì, Trần Di lại đỏ bừng mặt, vừa tức giận vừa lúng túng. Bà ta âm thầm thề phải tìm một chàng rể vàng cho con gái, chỉ có gả con vào nhà giàu có mới có thể lấy lại thể diện trước mặt người họ Diệp.
Rầm!
Đúng lúc ấy, cánh cửa đại sảnh bị đẩy ra, Sở Phàm và Diệp Mỹ Na sóng vai bước vào.
Toàn bộ ánh mắt đổ dồn vào họ.
Chỉ thấy Sở Phàm bước vào với sống lưng thẳng tắp, khí chất nổi bật. Bước chân anh nhàn nhã thong dong như đang dạo chơi giữa chốn không người, rồi lại sở hữu khí thế hào hùng của bậc vương giả ngạo nghễ thiên hạ. Chỉ điều này thôi cũng đã bỏ xa lớp trẻ nhà họ Diệp.
Toàn bộ những người có mặt đều ngẩn ra, tựa như không ngờ rằng "thằng con hoang" này lại có thể thong thả ung dung như vậy.
"Thưa bố mẹ, thưa ông nội, thưa các chú bác, đây là Sở Phàm, con trai của cô Khương Như”, Diệp Mỹ Na giới thiệu với mọi người.
Trước ánh mắt như kim châm của người họ Diệp, Sở Phàm thản nhiên kéo một chiếc ghế ra, bày ra tư thế ngồi thoải mái vô cùng.
"Nói đi, tìm tôi có việc gì?"
Soạt!
Người nhà họ Diệp hít vào một hơi lạnh toát. Khóe mắt Diệp Vinh Thiều giật giật, gương mặt nhăn lại vì tức giận.
Thằng nhãi này đúng là không biết lớn nhỏ, kiêu ngạo quá mức! Những người ngồi ở đây đều là bậc cha chú của nó, lại còn có cả ông ngoại, thái độ này của nó là thế nào?!
Chưa kể đến việc nó lại còn là "hung thủ" đánh người nữa!
"Con bé này, qua đây ngay cho mẹ! Đứng đó với thứ con hoang đó thì được gì chứ?", Trần Di vội vã kéo con gái về phía mình, vừa dí trán Diệp Mỹ Na vừa liếc Sở Phàm với vẻ ghét bỏ, tựa như anh là thứ gì đó xui xẻo mà bà ta không muốn bị dính lên người.
"Mày chính là thằng con hoang Sở Phàm kia?"
Bỗng nhiên Hoàng Phương, mẹ của Diệp Vinh Hữu, đứng dậy, nện những bước hung hãn đến trước mặt Sở Phàm, quét mắt nhìn anh từ đầu đến chân rồi nở nụ cười cay nghiệt.
"Bộ dạng thấp hèn hệt như bà mẹ quá cố của mày, nhìn là biết ngay không phải thứ đàng hoàng! Lại còn dám đánh Vinh Hữu nhà tao? Mày nghĩ mày là ai hả? Quỳ xuống cho tao!"
Sở Phàm nhấc đôi mắt lạnh lùng lên nhìn bà ta.
"Ha, còn dám trừng tao? Thằng con hoang, mày muốn làm phản chứ gì?", máu nóng bốc lên, Hoàng Phương xắn tay áo chỉ vào mặt anh.
"Thứ có mẹ sinh không có mẹ dạy, hôm nay để tao thay Diệp Khương Như dạy cho mày biết thế này là quy củ”.
Nói rồi bà ta vung tay lên, muốn giáng một cái tát vào mặt Sở Phàm.
Người nhà họ Diệp thờ ơ đứng xem với vẻ thưởng thức. Với loại con hoang không biết phép tắc này, cần phải ra oai phủ đầu mới có thể dạy dỗ vào khuôn phép.
Bộp!
Nhưng ngay sau đó, Sở Phàm đã nâng tay lên chặn Hoàng Phương lại, đồng thời vả ngược vào mặt bà ta tạo thành một âm thanh vang dội.
Chát!
Năm dấu tay đỏ lòm hằn rõ trên gò má sưng phù của Hoàng Phương.
Những người khác ngây ra như bị sét đánh.
"Mày... Mày dám đánh tao? Thứ con hoang, mày phản thật rồi...”, Hoàng Phương rịt lấy má mình với gương mặt không thể nào tin nổi, thét lên.
Sở Phàm nhíu mày.
Chát!
Lại thêm một cái tát nữa.
"Cái tát này là vì bà thân là người lớn mà không biết làm gương, cứ mở miệng là con hoang này nọ, vậy bà là thứ gì?"
Chát!
"Cát tát này là vì mồm miệng bà bẩn thỉu, dám nhục mạ mẹ tôi”.
Chát!
"Cái tát này là vì bà không biết đúng sai, dạy con thất bại”.
Chát! Chát! Chát!
Sau liên hoàn tát tận bảy, tám cái của Sở Phàm, gương mặt Hoàng Phương chẳng mấy chốc đã trở thành một quả bóng bay màu tím. Mi mắt sụp xuống, sống mũi xiên vẹo, vài chiếc răng rơi ra, máu me nhoe nhoét, chỉ có thể miêu tả bằng từ "thê thảm".
Bằng hành động ngang ngược và tàn nhẫn này, Sở Phàm chứng tỏ cho nhà họ Diệp thấy anh không phải hạng người mềm yếu mà là con nhím có gai, kẻ nào muốn nắn bóp thì nên tự lượng sức mình trước đã!
"Mẹ ơi!"
"Bà nó ơi!"
Diệp Vinh Hữu và Diệp Kiến Lĩnh há hốc mồm. Đám người họ Diệp cũng không khác gì.
Ban đầu khi nghe Sở Phàm dám đánh gãy chân cậu cả họ Diệp, bọn họ còn mang theo chút hoài nghi trong lòng, nhưng bây giờ thì tam quan họ thật sự sụp đổ!
Tên Sở Phàm này dám đánh người họ Diệp ngay trước mắt người họ Diệp ư? Thật sự quá ngông cuồng, không xem ai ra gì!