Cuối cùng, Sở Phàm vẫn bị Chu Dĩnh kéo đến chỗ mẹ nuôi Lưu Minh Hà đã đặt trước, chuẩn bị “xem mắt”.
“Thật không hiểu rốt cuộc mẹ muốn làm gì nữa, sao đột nhiên muốn anh đi xem mắt chứ?”, Sở Phàm vô cùng bất đắc dĩ, rất không tình nguyện lắc đầu.
Theo địa vị và thân phận của anh bây giờ, chỉ cần nói một câu, không biết bao nhiêu cô chủ nhà giàu, người đẹp nghiêng thành nhào vào lòng nữa.
Càng khỏi nói tới lúc anh đứng đầu đội quân ở Tây Dã, thậm chí còn có người sử dụng sức mạnh của đất nước tìm kiếm cảtrăm mỹ nữ tuyệt sắc dâng lên cho anh. Hơn nữa biết bao nhiêu năm nay, còn có thêm đủ loại hồng nhan vừa gặp tướng quân đã nghĩ đến chuyện cả đời, rơi vào lưới tình, không phải anh thì nhất quyết không gả…
Một người đàn ông như anh sẽ thiếu phụ nữ? Cần phải xem mắt ư?
Chỉ là trong lòng Sở Phàm vẫn luôn có hai mẹ con Vân Mộc Thanh, ba nghìn con nước chỉ lấy một ly, cho nên không muốn đa tình mà thôi.
Nhưng suy cho cùng đây vẫn là suy nghĩ của một mình Sở Phàm.
Ở trong mắt mẹ, niềm hạnh phúc hy vọng nhất cũng chỉ là nhìn thấy đứa con mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn thành gia lập nghiệp, con cháu đầy đàn thôi.
Thương thay tấm lòng bố mẹ trong thiên hạ.
“Anh, nếu mẹ mà nghe thấy lời anh nói thì anh chết chắc”, Chu Dĩnh cười trên nỗi đau của người khác, cô ta học theo giọng điệu và vẻ mặt của Lưu Minh Hà, nói với Sở Phàm:
“Cái thằng nhóc chết tiệt này, mẹ nuôi con lớn đến thế này dễ dàng lắm sao, con không muốn thành gia lập nghiệp nhưng mẹ vẫn còn muốn ôm cháu đây, cháu của mấy ông bạn già kia đã sắp biết làm việc vặt trong nhà rồi, con muốn mặt mũi của mẹ để ở đâu?”
Sở Phàm tức giận gõ đầu Chu Dĩnh một cái: “Cười trên nỗi đau của người khác, anh thấy rõ ràng là em hóng hớt không ngại lớn chuyện mà”.
Chu Dĩnh thè lưỡi, cười tươi nói: “Đúng thế đó anh, hì hì”.
“Có anh chắn đạn, mẹ sẽ không thúc giục em tìm đối tượng, xem mắt kết hôn nữa, cho nên vì hạnh phúc của em gái anh, chỉ có thể để anh hy sinh thôi”.
Sở Phàm cười chịu thua, nhìn thấy Chu Dĩnh thoải mái tuỳ tiện thì hơi đau lòng.
Cô ta mới gặp phải loại người cặn bã như Tôn Minh Hưng, muốn đi ra khỏi bóng ma của mối tình kia cũng cần phải có thời gian.
“Anh, anh qua đó tuỳ tiện ứng phó đi, coi như dỗ mẹ vui thôi”, Chu Dĩnh kéo tay Sở Phàm, cười tươi rói: “Hơn nữa em đã bàn xong với chị Mộc Thanh rồi, chị ấy sẽ đến đây nhanh thôi, nếu tình hình không ổn thì vợ cả là chị ấy sẽ lập tức xuất hiện giải vây cho anh”.
“Chị Mộc Thanh xinh đẹp hào phóng, dịu dàng hiền lành, chắc chắn là con dâu tốt, bảo đảm sẽ khiến mẹ vui vẻ cười toe toét cho xem”.
“Được rồi, vậy đi xem sao”.
Sở Phàm ngẫm nghĩ, nếu Vân Mộc Thanh đã đồng ý giúp giải vây thì anh cũng không muốn phụ lòng mẹ, không ngại đi qua đó xem thử.
Nhưng chỉ mang suy nghĩ kết bạn thôi, chuyện cưới xin gì đó tuyệt đối là không thể nào.
Anh sớm đã có người trong lòng rồi, sao có thể chứa được người khác chứ.
…
Địa điểm gặp mặt là một câu lạc bộ xa hoa ở trung tâm thành phố Giang Lăng, gồm có các dịch vụ nghỉ ngơi, giải trí, buôn bán làm việc, trang trí xa hoa, môi trường tao nhã, đương nhiên chi phí cũng không hề thấp.
“Nơi này thật là đẹp”, Chu Dĩnh nhìn một vòng cách bày trí của câu lạc bộ, trong mắt như hiện lên ngôi sao nhỏ: “Nếu mỗi ngày đều có thể đi làm ở đây thật sự là một loại hưởng thụ đó”.
“Người đẹp, yêu cầu tuyển nhân viên ở chỗ tôi rất cao, một là nhất định phải có bằng cấp, hai là có nền tảng vũ đạo và nghệ thuật nhất định, tinh thông hơn ba loại ngôn ngữ, còn phải có giấy chứng nhận kinh tế và thương mại chuyên nghiệp nữa”.
Nữ tiếp tân ở bên cạnh cười tự tin, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo: “Dù sao câu lạc bộ của chúng tôi cũng là một chỗ xa hoa, đa số khách khứa đều là tinh anh của nước ngoài hoặc nhà doanh nghiệp, không có nền tảng và vốn liếng nhất định sẽ bị khách trách móc chê bai”.
Chu Dĩnh nghe thế thì trợn tròn mắt, tự ti lắc đầu: “Kinh khủng thế ư, vậy bỏ đi, bỏ đi”.
Cô ta chỉ là một sinh viên tốt nghiệp loại hai bình thường, từng làm kế toán mấy năm mà thôi.
Người nói vô tình, người nghe có ý.
Sở Phàm nghe thế đột nhiên nói: “Em thích nơi này à? Được thôi, vậy mua nó lại, giao cho em quản lý là được”.
Anh còn đang nghĩ nên tìm công việc gì cho Chu Dĩnh, bây giờ xem ra có vẻ nơi này cũng rất tốt. Thoải mái vui vẻ, làm việc không mệt còn có thể diện, quan trọng nhất là Chu Dĩnh thích.
“Hả? Vậy… Vậy sao được, đắt tiền lắm”, Chu Dĩnh hoảng sợ, liên tục xua tay.
Sở Phàm lại kiên định vỗ tay Chu Dĩnh, tỏ vẻ không thành vấn đề: “Anh tặng cho em thì em cứ nhận là được”.
Chu Dĩnh gật đầu, vô cùng cảm động và hạnh phúc: “Cảm ơn anh”.
Sở Phàm mỉm cười, sau đó gọi điện thoại cho La Cường: “Trung tâm thành phố, số 72, câu lạc bộ tư nhân Tử Kinh Hoa, liên lạc với ông chủ giúp tôi, mua nó lại”.
“Được”.
Nữ tiếp tân bên cạnh đứng nhìn hết mọi chuyện, xuất phát từ tố chất nghề nghiệp, cô ta vẫn im lặng không nói gì, nhưng trong mắt là hiện lên sự khinh thường.
Theo cô ta thấy, Sở Phàm là đang giả vờ khoác lác!
Câu lạc bộ tư nhân này của bọn họ chỉ một ly trà lài bình thường nhất cũng trị giá hơn một nghìn, mỗi cái ly còn làm từ sứ Thanh Hoa giá mấy chục nghìn, mua hết lại. Ít nhất phải tốn một trăm triệu.
Càng khỏi nói tới chủ nhân của câu lạc bộ bọn họ là Hàn Kiên Quân, có biệt danh là “đại gia đứng đầu Giang Bắc”, “Thánh sống”, là sản nghiệp của con trai ông Hàn.
Bối cảnh vững chắc, đức cao vọng trọng, người bình thường mà ngấp nghé được sao?
‘Hừ, thời buổi bây giờ nước cạn rùa nhiều, nơi nào cũng là anh lớn…”
Nữ tiếp tân lắc đầu, trong lòng càng thấy khinh thường hơn.
Gọi điện thoại xong, Sở Phàm bèn dẫn Chu Dĩnh đi vào trong câu lạc bộ.
“Con trai, ở đây, ở đây!”
Vừa mới bước vào đã thấy Lưu Minh Hà hứng khởi vẫy tay, bà ấy vô cùng vui vẻ, rõ ràng là rất có lòng tin với buổi xem mắt hôm nay.
Bà ấy kéo tay Sở Phàm, thao thao bất tuyệt: “Con trai, cô gái hôm nay là mẹ nói hết lời, tìm rất nhiều mối quan hệ, người ta mới đồng ý gặp mặt một lần đó…”
“Người ta là tiến sĩ con nhà có học thức, đi du học ở nước ngoài về, bằng cấp cao, có tố chất, còn xinh đẹp, là nữ thần cấp bậc hoa khôi đó, tuyệt đối không có gì để xoi mói”.
Sở Phàm nhìn ảnh cô gái, đúng là thế, dáng người cao gầy, xinh đẹp, khí chất cũng không tệ, nhưng trong mắt chất chứa vẻ kiêu căng, khiến người ta cảm thấy rất phách lối và xa cách.
Lưu Minh Hà vô cùng vui vẻ, bà ấy kề sát bên tai Sở Phàm nói một câu: “Quan trọng nhất là cô gái này ngực to mông vểnh, nhất định có thể sinh con trai”.
Phụt.
Sở Phàm trực tiếp bị sặc, suýt chút nữa đã phun nước trà trong miệng ra.
Chu Dĩnh cũng đỏ mặt, giậm chân thẹn thùng nói: “Mẹ… mẹ nói cái gì vậy”.
Chu Long ngậm tẩu thuốc, sắc mặt cũng tối sầm lại: “Già rồi mà còn không đứng đắn!”
“Chỉ có ông đứng đắn thôi, tôi kêu con trai đi xem mắt liên quan gì đến ông? Có bản lĩnh thì ông cũng giới thiệu cho con trai một người đi”, Lưu Minh Hà chống tay lên eo, hùng hổ nói.
Mặt Chu Long u ám quay đầu đi, nghẹn họng không thể trả lời.
Sở Phàm hết cách lắc đầu, anh nói với Lưu Minh Hà: “Mẹ, hôm nay con đến đây chỉ đơn giản là gặp mặt thôi, cái khác tạm thời đừng nói tới…”
“Chỉ gặp mặt thôi? Cái thằng này, con có ý gì, mẹ vất vả đi tới đây một chuyến, con cho rằng mẹ đang đùa với con sao?”, Lưu Minh Hà bất mãn trừng mắt.
“Mẹ, uống trà, uống trà”.
Đương nhiên Sở Phàm không trêu vào mẫu thân đại nhân được, chỉ có thể cười ha ha kêu phục vụ tới gọi trà.